What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ỐI ĐÓ TIFFANY NGHỈ SỚM, phòng nàng chọn khá xinh xắn, dù hơi nhỏ và giản dị. Trong phòng có một tủ đồ cao, một tủ quần áo có gương nhỏ ở phía trong một bên cửa tủ, một bộ giường đôi có bàn đầu giường và đèn bàn, một lò sưởi dành cho mùa đông. Như vậy thì có khi cũng không phải là quá giản dị. Nàng có thể nhờ Anna làm thêm một số vật dụng khác vì ít nhất chị sẽ có khá nhiều thời gian rảnh trong mấy tuần tới. Nàng mệt mỏi tự mỉm cười với suy nghĩ của mình. Khi Anna nhận là có thể tự đóng những vật dụng như thế, Tiffany không thể hình dung một cô hầu gái mảnh dẻ có thể cưa ván hay đóng búa. Nhưng lúc đó nàng cũng không thể hình dung nàng có thể nấu bếp.
Phòng này là căn góc ở phía sau ngôi nhà, ngay phía trên bếp. Nàng chọn nó vì có 3 cửa sổ nên có thể hút được nhiều gió hơn. Nàng đứng ở một trong hai cửa sổ phía đông. Trời quá tối nên nàng không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy trăng sao trên bầu trời.
Spoiler
Cảnh ban đêm bên ngoài thật khác so với cảnh nàng thấy ở nhà. Ở đó nàng nhìn thấy những ngọn đèn đường, những ngôi nhà tráng lệ, những cỗ xe ngựa lớn đi trên đường, kể cả khi đêm đã về khuya. Ở đây nàng chỉ thấy vài ánh sáng le lói từ căn nhà ngang và nhiều ánh sao lấp lánh, nhiều hơn tất cả những lần nàng ngắm sao từ trước đến nay. Thậm chí còn nghe thấy tiếng thú kêu hú từ xa. Tiếng chó à? Chắc chắc không phải là sói chứ.
Ít ra nàng cũng thấy hài lòng với ngôi nhà bây giờ, dù chưa đến mức sạch như lau như ly nhưng cũng đủ sạch để ở. Nàng thấy rất biết ơn những người chăn bò. Giờ thì nàng không bị nhảy mũi mỗi khi bước xuống nhà dưới nữa. Họ đã làm những gì nàng nhờ chỉ trong vài giờ đồng hồ. Dù có cằn nhằn lúc mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, họ thật sự lo để làm cho tốt trong khi nàng đi kiểm tra tất cả các phòng.
Một trong số họ thậm chí còn làm nàng ngạc nhiên. Anh chàng chăn bò tên Slim với hàm ria dài quá độ đã chạy vào phòng chính với một bình hoa dại trên tay. Nàng đang kiểm tra đồ đạc, lướt tay lên lưng ghế và bàn ăn thì anh anh đặt hoa vào tay nàng và nói, “Mẹ tôi thích có hoa trong phòng. Không thể tìm thấy hoa ở đây, một cành hoa chết khô cũng không có.”
Nàng cảm động đến nỗi mắt nàng hơi mờ đi vì nước. Nhưng rồi nàng lại đã hơi lạm dụng quá quyền hạn của mình khi hứa với anh anh rằng cái bánh đầu tiên nàng làm sẽ là dành cho họ. Những người chăn bò vui mừng huýt sáo ầm ỹ và nói cho nàng biết những loại bánh mà họ thích. Nàng than thầm với cái tính khí bốc đồng của mình, tự nhắc mình rằng cần phải học cách nấu ăn trước đã!
Nàng vẫn không biết sẽ làm như thế nào, nhưng sau khi ăn món hầm của Jack mà Hunter mang về lúc tối, nấu ăn là mục tiêu thứ ba của nàng, cùng với việc kết thúc chiến tranh và quay trở về nhà. Món thịt thì nhạt nhẽo còn bánh mỳ thì ỉu. Ít ra bơ cũng chưa đến mức có mùi. Nhưng rồi sau đó nàng lại phải đi rửa bát lần nữa!
Thật ra lần này Hunter cũng đến giúp nàng. Nàng mong anh đừng làm thế. Đứng quá gần anh ở bồn rửa bát còn tệ hơn đứng gần Degan, mặc dù nàng chắc rằng lúc đó nàng mệt đến không nghĩ được gì khác.
“Trông cô có vẻ hơi mệt,” anh nói như để giải thích cho sự giúp đỡ của mình.
Đó là cách nói lịch sự để ám chỉ sự kiệt sức mà nàng đang cảm thấy! Nàng đồng ý, “Hơn mức tôi nghĩ, khi tôi nhận công việc này.”
“Tôi đã nói với cô đây là căn phòng ưa thích của tôi trong ngôi nhà này chưa nhỉ?” Nàng liếc anh sắc lẻm đầy nghi hoặc. Anh cười lục cục. “Để tôi nói lại. Giờ đây là căn phòng ưa thích của tôi. Cô đã làm sáng nơi này, Đỏ, cô đã làm điều đó. Tôi có cảm giác cô sẽ thấy tôi quẩn chân cô – nhiều đấy.”
Anh lại muốn trêu chọc nàng, hay chỉ muốn trở nên thân thiện? Thật khó mà nói được, khi anh là một người hay cười đến thế. “Vậy thì anh nên hy vọng là tôi sẽ không dẫm bẹp anh.”
Anh nhe ra cười trước câu đối đáp của nàng. Nàng quá mệt để mà quan tâm đến anh. Khi lên nhà, nàng không chỉ thấy mệt mà còn thấy ê ẩm khắp người vì phải làm những việc trước đây chưa từng phải làm. Nàng chỉ muốn nằm ụp xuống giường, nhưng vẫn còn phải viết thư cho mẹ, và đó chắc chắn là một lá thư không dễ viết.
Tiffany biết nếu Rose ở đây, bà sẽ không bao giờ cho phép nàng giả mạo như thế. Nhưng dù vậy, Tiffany vẫn cảm thấy nàng cần sự đồng ý của mẹ. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện nói dối Rose, dù nàng có thể bỏ qua chuyện Zachary muốn nàng nấu ăn, đơn giản là nàng biết mẹ nàng sẽ căm phẫn thay cho nàng.
Nàng có thể sẽ phát khóc nếu bút giấy của nàng không ở trong cái rương đồ bọn cướp chừa lại cho nàng. Nàng quá mệt để gỡ đồ, nhưng chỉ lục sơ cái rương cũng đủ để nàng biết nàng đã mất sạch, tất cả các váy mặc ban ngày và cả váy ngủ, có nghĩa nàng sẽ phải mặc áo chẽn và cóc xê đi ngủ. Nàng chỉ còn duy nhất một chiếc váy buổi tối. Nhưng hộp trang sức thì vẫn còn, chỉ có điều nàng không thể đeo những đồ nữ trang đắt tiền đó khi đang giả mạo thế này. Nhưng nàng tự cho phép mình cười thỏa mãn vì bọn cướp không có được cái rương giá trị nhất trên chuyến tàu, có thể vì bọn chúng để khoang hành lý chở đồ nặng đến cuối cùng, nên đã không kịp.
Vì không có bàn hay thậm chí một mặt phẳng để kê lên, nàng phải kê giấy lên hộp giấy của nàng mà ngồi viết trên giường.
Mẹ thân yêu,
Con nhớ mẹ vô cùng! Con vừa mới nghe thấy tiếng sói tru bên ngoài cửa sổ. Có người đã kể cho con nghe chuyện một con gấu xám dọa một người sợ đến mức bạc cả tóc. Động vật hoang dã đấy, mẹ-con nhận ra ngay rằng Montana không văn minh như mẹ đã nói với con đâu. Con thấy rất sợ hãi và cảm thấy con không thuộc về nơi đây, nhưng con biết mẹ lo lắng sau khi đọc bức điện con đã gửi, nên hãy cho con giải thích trước đã.
Mọi chuyện thật không lường trước được mẹ ạ! Khi con đứng đó, lo lắng về chuyện phải gặp cha đến mức không dám bước xuống tàu, thì hai người xuất hiện trước mặt con lại là người của gia đình mà mẹ đã đính ước con với con trai họ. Họ nhầm con là người quản gia mà cha họ đã thuê, và tình cờ người đó cũng đi cùng chuyến tàu với con. Nhưng miền Tây cũng đã làm cô ấy hoảng sợ. Cô ấy đã làm điều mà con muốn làm, đó là bỏ chạy về nhà. Thế nhưng con vẫn ở đây. Con không thể nuốt lời hứa của mình. Nhưng cơ may mà anh em nhà Callahan nhầm lẫn thật quá cám dỗ nên không thể lờ đi được. Họ thuê con làm quản gia cho nhà họ. Họ không biết thực sự con là ai. Mẹ đừng cười, dù có thấy chuyện họ nhầm con là nực cười đến thế nào, nhưng con nghĩ đây là một cơ may ngàn năm có một, mặc dù không hề thích hợp, để con tìm hiểu hôn phu của con, con người thật của Hunter Callahan, chứ không phải một phiên bản hoàn hảo giả bộ mà anh ta sẽ khoác lên khi đến gặp con ở nhà của cha. Chính mẹ là người nói cho anh ta một cơ hội. Nhưng làm sao có thể khi con không thể tin anh ta có thật lòng hay không, và không biết trước anh ta nghĩ về cuộc hôn nhân này như thế nào? Ở đây, trong nhà của anh ta, con có thể biết anh ta thật sự là người như thế nào, anh ta thật sự cảm thấy như thế nào. Và hơn nữa, mẹ đúng, mẹ ạ. Hóa ra anh ta rất đẹp trai và cũng khá tử tế.
Và phiền phức. Và luôn luôn nhảy phóc đến kết luận mà ít suy đoán, nhưng nàng không ghi điều đó vào. Nếu mẹ nàng nghĩ nàng có thể đang thích anh, thì bà có thể đồng ý để nàng ở lại nơi này.
Con không xin mẹ cho con ở đây cả 2 tháng đâu, mẹ, chỉ đủ để đưa ra ý kiến về hôn phu của mình thôi. Con không biết sẽ mất bao lâu, nhưng dù sao con cũng chưa thấy sẵn sàng để gặp cha. Cha đã đợi 15 năm để gặp con, nên thêm vài tuần nữa cũng không thấy khác biệt gì đâu mẹ ạ. Nhưng với con thì có đấy. Con hứa con sẽ không giả mạo lâu đâu, không đâu, vì con cũng muốn gặp các anh em của con nữa chứ. Chỉ có điều hãy cho con cơ hội để hiểu về những còn người này, và để làm quen với Montana nữa, trước khi con có thể xoay sở để gặp cha lần đầu tiên trong đời. Mẹ cũng đã biết con cảm thấy như thế nào rồi. Quá nhiều cho lần đầu tiên-ở cái nơi đáng sợ này, một hôn phu con chưa từng quen, một người cha con chưa từng biết. Xin hãy cho con vượt qua một nửa theo cách của con. Con biết con đang làm gì. Xin mẹ, hãy tìm cớ gì để giải thích về chuyện con đến trễ. Nói chung chung thôi. Và, để con không bị bỏ đói trong lúc đó, mẹ gửi cho con vài cuốn sách nấu ăn để đưa cho đầu bếp nhà Callahan được không mẹ? À vâng, con khuếch đại chuyện bị đói đấy, nhưng không nói quá về mấy cuốn sách nấu ăn đâu. Ông ấy là một đầu bếp tồi. Con chắc mẹ có thể tưởng tượng ra được mấy món ăn chán ngắt của ông ấy.
Con yêu mẹ,
Con, Tiffany
Hài lòng với những lý do thỏa đáng nàng đưa ra để bào chữa cho tình thế của mình, Tiffany biết nàng sẽ vẫn còn lo lắng cho đến khi mẹ nàng trả lời lại. Vấn đề là, nếu mẹ nàng thật sự phản đối chuyện nàng đã làm, Rose sẽ đến thẳng Nashart, bất chấp những lý do khó hiểu của bà, để lôi Tiffany ra khỏi đây và kéo đến trước mặt Franklin. Hay tệ hơn, mẹ chỉ cần nhắn tin cho Frank biết nơi nàng đang ở. Nhưng nàng vẫn còn quá mệt để mà lo nghĩ đến chuyện đó tối nay. Quá mệt để mà thay quần áo nữa. Với lá thư đã hoàn thành, nàng nằm ngay xuống giường và thiếp đi ngay sau đó.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey