The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: U Hoàng Tử Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 843 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Lo Lắng
ư Không Viêm Nghiêu trực tiếp lái xe về biệt thự, Tư Không Dực Dương thấy anh vẻ mặt tươi cười thanh thần khí sảng trở về, không khỏi tò mò, “Em gặp được chuyện gì tốt à?”
Tư Không Viêm Nghiêu thuận tay ném chìa khóa cho quản gia đứng bên cạnh, đi đến quầy rượu lấy một chai rượu vang, thực nể tình rót thêm cho anh mình một ly, ngồi xuống sofa, vắt chân, ung dung chậm rãi vứt cho anh trai năm chữ, “Đứa nhỏ, của em, tra.”
Năm chữ to, suýt nữa đập Tư Không Dực Dương ngất xỉu.
“Em chắc chắn?” Tư Không Dực Dương kích động thiếu chút không cầm nổi ly rượu, vội vàng đặt ly xuống, thanh âm gã còn mang theo run rẩy, “Sao em biết được, cậu trai trẻ kia nói cho em à?”
Tư Không Viêm Nghiêu nâng mắt, hôm nay anh có thể nói nhiều như vậy đã là nể tình lắm rồi, giờ đối diện với anh mình, thật sự là không muốn nhiều lời, cho nên anh chỉ quẳng qua mấy chữ, “Hỏi ra, tra đi.”
“Em đã xác định đứa nhỏ là con em, còn muốn anh tra cái gì?” Tư Không Dực Dương gãi gãi má, gã có chút không hiểu.
Tra cái gì? Đương nhiên là tất cả các sự kiện từ khi đứa nhỏ sinh ra đến giờ, cộng thêm chuyện của Ô Thuần Nhã nhất định cũng phải tra, vừa nãy thấy cậu khẩn trương như vậy có thể nhận ra, đứa nhỏ và cậu có quan hệ rất gần gũi, có lẽ là chị em thân thích của cậu sinh ra rồi ném cho cậu chăng? Bất quá cả đoạn dài như thế Tư Không Viêm Nghiêu không có khả năng nói cho Tư Không Dực Dương.
“Ô Thuần Nhã, Ô Trạch Vũ.” Ý tứ chính là, phải tra cả hai.
Tư Không Dực Dương một hơi uống cạn ly rượu, gật đầu đáp ứng, “Được, anh sẽ bảo người đi thăm dò, cam đoan mỗi ngày đứa nhỏ ăn gì cũng tra rõ ràng cho em. Còn nữa, mai anh đi thăm Cảnh Hoán, thuận tiện đón nó về luôn, em đi cùng không?”
“Quay về S thị.” Ngay vừa lúc nãy anh mới có một quyết định, mặc kệ tra ra được kết quả thế nào, anh cũng quyết định sống luôn ở X thị. Cho nên phải sắp xếp tốt việc ở S thị.
“Làm gì? Em sẽ không định ở luôn đây đấy chứ?”
“Ừ.”
“…….Em muốn làm gì?” Tư Không Dực Dương nháy mắt lạnh toát sống lưng, nhìn em trai trước mặt híp mắt uống rượu, gã đột nhiên nhận ra vào lúc gã không biết đã có một tình huống không ngờ đến đang chầm chậm xảy ra.
Làm gì? Vấn đề này Tư Không Viêm Nghiêu cũng không có biện pháp trả lời, chính là trong tiềm thức của anh đã tự quyết định, nhất định phải sống ở X thị, hơn nữa suy nghĩ này còn hết sức mãnh liệt.
Nhìn anh lộ ra vẻ mặt mê mang, trong đầu Tư Không Dực Dương nhảy ra ba chữ, GAY TO RỒI!!!
***
Nửa tháng nay cả tinh thần và thể xác Ô Thuần Nhã đều mỏi mệt, cậu vừa phải vội vàng lo việc học ở trường, còn phải dành thời gian giúp giáo sư phiên dịch kiếm chút tiền sinh hoạt, lại thêm đưa đón Bánh Bao, chăm lo một ngày hai bữa sáng tối cho nó, nhưng mấy việc này chưa là gì, thứ khiến cậu mệt mỏi nhất chính là cậu phải đề phòng cái tên Tư Không Viêm Nghiêu kia đột nhiên đến giành Bánh Bao với cậu, cho nên, dạo này cậu mệt chết đi, thân thể càng ngày càng kém so với lúc trước.
Thuận tay để bút lên bàn, Ô Thuần Nhã đấm đấm thắt lưng, cậu thở dài một hơi, đứng dậy thu dọn tài liệu đã dịch xong chuẩn bị đi đưa cho giáo sư.
Mới vừa đứng dậy trước mắt cậu liền tối sầm, loạng choạng một tiếng ngồi phịch xuống ghế.
“Thuần Nhã!” Mạc Tuấn Nghị kinh hoảng nâng cậu dậy, nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu.
“Tớ không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi.” Nhắm mắt lại, Ô Thuần Nhã phất tay.
Mạc Tuấn Nghị khẩn trương, mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy người này có chuyện gì giấu mình, nhưng hắn nghĩ mỗi người đều có những chuyện không muốn nói ra với người khác, cho nên hắn không hỏi, nhưng giờ hắn thấy không hỏi không được rồi.
“Còn bảo không sao, cậu soi gương nhìn sắc mặt của cậu đi, cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lấy cho cậu một ly nước ấm, Mạc Tuấn Nghị hỏi.
Mím môi, Ô Thuần Nhã nhìn dáng vẻ khẩn trương của Mạc Tuấn Nghị, thầm nghĩ cậu ấy thực sự quan tâm đến mình, nghĩ một lúc mới nói, “Cậu quen Tư Không Viêm Nghiêu không?”
Mạc Tuấn Nghị trừng to mắt, hắn có hơi kinh ngạc vì vấn đề mà Ô Thuần Nhã hỏi, nhưng hắn vẫn gật đầu tỏ vẻ có quen.
“Chắc anh ta là cha của Bánh Bao.” Nói ra những lời này, Ô Thuần Nhã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liên tục mấy ngày cậu đều suy nghĩ, cuộc sống hiện tại có phải là tốt cho Bánh Bao không, nhưng bảo cậu giao Bánh Bao cho người khác, cậu có chết cũng không cách nào nguyện ý.
“….Cậu nói gì?” Mạc Tuấn Nghị hoài nghi mình nghe lầm.
“Mình nói, anh ta có thể chính là cha của Bánh Bao, cũng là người đàn ông mà mình say rượu loạn tính hôm đó.”
Mạc Tuấn Nghị cảm thấy hiện tại đầu óc đang vô cùng rối loạn, suy đoán ngày đó của hắn không ngờ là thật, không chỉ có vậy lại còn là Tư Không Viêm Nghiêu, hắn vẫn tưởng là Tư Không Dực Dương.
Nhìn vẻ mặt kia của hắn, Ô Thuần Nhã nghi hoặc nhướn mày, “Tuấn Nghị, cậu không giấu mình chuyện gì chứ?”
Mạc Tuấn Nghị ngồi xuống bên cạnh cậu, sắp xếp từ ngữ một chút, sau đó nói, “Cậu có nhớ hôm Bánh Bao đến tìm cậu không, lúc cậu thay quần áo cho bé, mình và Minh Húc đều thấy cái bớt của Bánh Bao, lúc đó bọn mình đã lập tức hoài nghi Bánh Bao là con cháu nhà Tư Không, nhưng đứa nhỏ là con ai thì bọn mình không thể ngờ được, nhà Tư Không bọn họ rất thần bí, cho nên có nhiều chuyện mình cũng không biết.”
Thấy cậu vì lời của mình nói mà nhíu mày, hắn an ủi, “Cậu cũng đừng lo, cho dù Bánh Bao thật sự là có máu mủ với Tư Không Viêm Nghiêu, nhưng cậu mới là người sinh ra và nuôi dưỡng nhóc, cho dù có lên tòa, phần thắng của cậu sẽ lớn hơn.”
“Mình biết, nhưng mình không lo lắng điều này” Thở dài, Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Cậu biết điều kiện của mình rồi đấy, mình sợ mình không thể cho Bánh Bao một cuộc sống tốt nhất.”
Hắn vỗ vỗ bàn tay để trên bàn của cậu, cảm giác lạnh lẽo truyền tới, giờ là tháng bảy, vậy mà thân nhiệt của cậu lại vẫn thấp như thế. Không tự chủ được chà sát hai tay cho cậu, Mạc Tuấn Nghị cười nói, “Đừng không tin tưởng vào bản thân như vậy, đâu khắc có đó, mình sẽ giúp cậu.”
Ngượng ngùng rút tay ra, Ô Thuần Nhã gật đầu, “Mình biết rồi.”
“Cậu nên chăm sóc thân thể của mình, nếu cậu ngã bệnh sẽ không có người chăm sóc Bánh Bao đâu”
“Ừ.” Cảm kích cười với Mạc Tuấn Nghị, lòng Ô Thuần Nhã cuối cùng cũng thoải mái hơn.
“Cậu trước đi nộp tài liệu cho giáo sư đã, lát nữa mình lái xe đưa cậu đi đón Bánh Bao.” Mạc Tuấn Nghị đưa túi tài liệu cho Ô Thuần Nhã, nhìn cậu xoay người rời đi xong, hắn gọi điện cho Tư Không Dực Dương.
“Uây, nghĩ gì mà tự dưng lại gọi điện cho tôi vậy?” Âm thanh vui vẻ của Tư Không Dực Dương truyền tới.
“Anh tra được gì? Về Thuần Nhã và Bánh Bao.” Không muốn nhiều lời với gã, Mạc Tuấn Nghị mở miệng liền hỏi.
Phất tay ra hiệu cho thư kí đem văn kiện mình đã kí xong đi, Tư Không Dực Dương trả lời, “Điều tôi muốn biết nhất không tra được dù chỉ một chút.”
“Có ý gì?” Mạc Tuấn Nghị khó hiểu.
“Mẹ đứa nhỏ kia là ai, hơn nữa giấy khai sinh của đứa nhỏ cũng là do Ô Thuần Nhã đi làm, nói đơn giản là, đứa nhỏ kia như nhảy ra từ không trung, sao, cậu biết thứ gì khiến tôi thấy hứng thú à?”
Vừa nghe gã nói như vậy, Mạc Tuấn Nghị thả lỏng hơn phân nửa, “Không biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút.” Tra không ra là được rồi. Bánh Bao là do Ô Thuần Nhã tự mình sinh trong phòng cho thuê, đương nhiên sẽ không có mẹ, cũng sẽ không có bệnh viện phụ sản nào có thông tin sáng tỏ chính xác.
“Vậy gọi cho tôi làm gì? Lẽ nào lâu ngày không gặp thấy nhớ tôi?”
“Nằm mơ đi!” Cúp máy, Mạc Tuấn Nghị xoay người đi vào phòng học.
Bánh Bao Nhà Ai Bánh Bao Nhà Ai - U Hoàng Tử Lam