Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:35 +0700
Chương 14
N
hững đường viền đỏ được sơn trên những con phố dẫn tới Quảng trường Đỏ. Các sĩ quan Quân đội đang đo đạc những rãnh thoát nước. Các tháp truyền hình được dựng lên.
Mười năm kết hôn với Zoya đã cóp nhặt mức lãi hai phần trăm một năm một khoản tiết kiệm lên tới một nghìn hai trăm rúp, cô đã rút hết tất cả chỉ để lại một trăm rúp thôi. Một người đàn ông có thể chiến đấu giành ưu thế trước một kẻ sát nhân, nhưng không thể làm thế trước vợ mình - vợ cũ, Arkady tự sửa lại.
Trên đường trở về từ ngân hàng, anh nhìn thấy một đoàn người đứng trên vỉa hè, đua nhau giơ hai mươi rúp ra để mua một chiếc khăn màu đỏ - trắng - xanh được trang trí bằng những quả trứng Phục sinh.
Andreev đã hoàn thành.
Valerya Davidova, bị giết ở công viên Gorky, một lần nữa được sống lại. Đôi mắt cô lấp lánh, những mạch máu chuyển động qua má, đôi môi đỏ có thể nhận ra cả nỗi e dè sợ hãi e ấp và cô đang định nói gì đó. Cô vẫn câm lặng, nhưng nó cần một đạo luật của chủ nghĩa duy lý để có thể tin rằng cái lớp dẻo plastin ấy không phải là thịt mềm, rằng cái nét ửng hồng sơn màu ấy không phải là da, cái lớp kính ấy cũng không thể nhìn được. Điều có vẻ như là phi thường ấy là cái đầu đang sống mà không có thân xác, cái cổ được giữ cân bằng trên một cái trục xoay.
Arkady không cho rằng anh là một kẻ cuồng tín, nhưng anh cảm giác như da mình nổi gai ốc.
“Tôi đổi màu mắt của cô ấy sang màu nâu sẫm hơn.” Andreev nói, “nó tạo ra màu sắc trên má cô ấy. Đó là một bộ tóc giả Ý, tóc thật.”
Arkady bước quanh cái đầu. “Cô ấy là một tuyệt tác của anh.”
“Vâng,” Andreev nói một cách đầy tự hào. “Tôi có thể thề rằng cô ấy đang sắp nói điều gì đó.”
“Cô ấy đang nói một điều gì đó, thanh tra. Cô ấy đang nói, “Tôi ở đây!” Tóm lấy cô ấy.”
Valerya ngước nhìn lên từ cái trục xoay. Không giống như vẻ đẹp ngất ngây của Irina, nhưng rất cuốn hút, với cái mũi ngắn hơn, một khuôn mặt rộng hơn và giản dị hơn. Kiểu khuôn mặt mà chúng ta sẽ hy vọng được nhìn thấy với nụ cười đang hé từ dưới một chiếc mũ lông cáo vào một mùa đông ngoài bầu trời tuyết rơi. Một cô gái trượt băng giỏi, có rất nhiều niềm vui, đầy sức sống.
“Chưa xong,” anh nói.
Anh dành cả ngày cùng Swan nói chuyện với những tay đồ tể, nông dân và bất cứ nguồn nào có thể có thịt tươi. Khi anh đến Novokuznetskaya đã là hơn bốn giờ và anh được gọi tới văn phòng công tố viên.
Iamskoy đang đợi phía sau bàn làm việc của mình, những ngón tay hồng hào như da em bé đặt trên mặt bàn, cái đầu trọc nhẵn thín của ông ta bóng loáng lên với những ý tưởng.
“Tôi đang quan ngại về vấn đề vụ án ở công viên Gorky. Tôi không có ý định can thiệp vào công việc của một thanh tra, nhưng nghĩa vụ của tôi là phải giám sát người mất kiểm soát chính bản thân mình lẫn cuộc điều tra của mình. Anh có nghĩ rằng điều đó đang xảy ra với anh không? Làm ơn hãy thành thật.”
“Tôi vừa mới trở về từ chuyến đi xem tác phẩm phục dựng của Andreev về một trong những nạn nhân.” Arkady trả lời.
“Anh xem, đây là lần đầu tiên tôi nghe tới chuyện phục dựng kiểu như vậy. Đó là một ví dụ của việc thiếu tính tổ chức.”
“Tôi không hề mất kiểm soát.”
“Sự từ chối không nói của anh có thể được xem như là một triệu chứng. Giờ thì, có hơn bảy triệu con người trong cái thành phố này, có một kẻ tâm thần đã giết chết ba nạn nhân. Tôi không mong anh có thể lôi tên sát nhân ra ngoài ánh sáng. Tôi thực sự hy vọng một điều tra viên thực hiện những suy nghĩ đúng đắn, những nỗ lực có tính phối hợp. Anh không thích sự hợp tác, tôi biết. Anh xem anh như một chuyên gia, một người theo chủ nghĩa cá nhân. Tuy nhiên, một cá nhân, thậm chí người sáng láng nhất, cũng dễ bị suy sụp bởi sự chủ quan, ốm yếu bệnh tật hoặc những vấn đề cá nhân. Và anh thì đã làm việc quá nặng nhọc rồi.”
Iamskoy giơ hai tay ra rồi lại chụm chúng vào nhau. “Tôi hiểu anh đã gặp nhiều khó khăn với vợ mình,” ông ta nói.
Arkady không thèm trả lời, đó không phải là một câu hỏi.
“Các điều tra viên của tôi là hình ảnh phản chiếu chính tôi, tất cả các anh theo những cách khác nhau của mình. Anh, là người sáng láng nhất, cần phải biết điều đó,” Iamskoy nói.
Ông ta đổi sang giọng điệu ra quyết định.
“Anh đã phải làm việc dưới áp lực. Kỳ nghỉ đang tới gần, không việc gì có thể hoàn thành lúc này. Điều mà tôi muốn anh làm, là rời văn phòng này càng nhanh càng tốt, chuẩn bị một bản báo cáo tổng kết chi tiết của mọi vấn đề liên quan tới cuộc điều tra tối nay.”
“Một bản tổng kết như thế sẽ tốn mấy ngày, ngay cả khi tôi không làm được gì khác.”
“Vậy thì hãy làm cái chẳng gì khác đó đi. Tận dụng thời gian và hoàn thành. Một cách tự nhiên, tôi không muốn thấy bất kỳ sự liên quan nào tới những người ngoại quốc hay những sĩ quan An ninh Quốc gia. Kinh nghiệm tích lũy của anh về những lĩnh vực này sẽ chẳng đưa anh tới đâu đâu. Những sự liên quan tới chúng có thể là một chuyện ôi mặt không chỉ với anh mà còn với cái văn phòng này. Cảm ơn anh.”
Arkady lờ đi câu đuổi khéo.
“Thưa công tố viên, tôi rất muốn được biết, liệu có phải cái bản tổng kết này sẽ dành cho điều tra viên khác kế tiếp công việc của tôi không?”
“Điều chúng tôi muốn từ anh là,” Iamskoy nói một cách chắc nịch, “sự hợp tác. Nơi nào có sự hợp tác chân thành thì việc đó là ai làm đâu có quan trọng gì?”
Arkady ngồi trước máy đánh chữ không có giấy.
Trong một bức tranh trên tường, Lê-nin đang thư thái ngồi trên một chiếc ghế. Đôi mắt ông nhìn thẳng lên từ dưới vành mũ.
Bản tổng kết. Khó mà có bản tổng kết nào sau khi loại trừ Osborne và việc nhận dạng cậu người Mỹ Kirwill. Đối với một điều tra viên thành công, có vẻ như là không có cuộc điều tra nào cả. Ông ta có thể bắt đầu lại từ đầu với những thám tử mới. Vấn đề duy nhất là vị điều tra viên cũ.
Nikitin, với một chai rượu và hai cái ly, mở toang cánh cửa. Vị trưởng thanh tra cho Ban Chỉ đạo Chính phủ mang một vẻ mặt nhăn nhó phù hợp với sự cảm thông ái ngại.
“Tôi mới nghe tin. Thật là đen quá. Anh nên đến gặp tôi mới phải.” Vodka được rót vào những chiếc ly. “Dù sao thì anh vẫn giữ mọi việc nguyên vẹn. Tôi luôn nói với anh về điều đó. Đừng có lo lắng. Tôi biết một vài người, chúng tôi sẽ đưa anh một điều gì đó. Uống nào. Tất nhiên là không bằng mức cũ, nhưng anh sẽ có tiến triển thôi. Tôi sẽ nghĩ ra một điều gì đó cho anh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh là một điều tra viên bẩm sinh.”
Rõ ràng Arkady đã bỏ lỡ tất cả những manh mối quan trọng: những thông điệp mà nó sẽ nói cho một điều tra viên sắc sảo phải đi theo con đường nào, đường nào phải từ bỏ. Levin, Iamskoy, thậm chí Irina đã cố gắng để cảnh báo anh điều đó. Nó như thể là nhìn chằm chằm vào mặt trời, một người sẽ thấy được những lợi ích của việc đi theo những đường hầm đúng đắn, những con đường ấy được thắp sáng rực rỡ tới mức tất cả những điều có vẻ như là mâu thuẫn trái ngược nhau thì lại gắn kết và được giải thích rõ ràng.
“...không thể nhớ ra một điều tra viên trưởng đã bị bãi miễn trước đây.” Nikitin nói. “Tất cả vinh quang của hệ thống này là không ai có thể mất việc. Tin rằng anh sẽ làm nó loạn xì ngầu.”
Khi Nikitin nhấp nháy mắt, Arkady nhắm mắt lại và viên trưởng thanh tra nghiêng về trước. “Anh nghĩ Zoya sẽ nghe chuyện này như thế nào?” anh hỏi.
Arkady mở mắt nhìn Nikitin cân bằng trên rìa chiếc ghế. Anh không biết tại sao Nikitin có mặt và không thực sự lắng nghe điều anh đang nói, nhưng nó hiện ra trong anh rằng người thầy cũ của anh, người theo chủ nghĩa cơ hội, với khuôn mặt tròn và linh động, với biểu cảm kiểu cá bảy màu, sẽ luôn có mặt. Một vài người chết, một vài người bị sa thải. Nikitin theo họ như một kẻ cướp mộ.
Điện thoại đổ chuông và Arkady nhấc máy. Đó là cuộc gọi lại từ Bộ Ngoại giao nói rằng trong khi không có một cá nhân nào xuất khẩu tượng thánh hay những đồ tôn giáo tâm linh trong suốt tháng Một hoặc tháng Hai, một giấy phép đặc biệt được trao cho một “rương tôn giáo” gửi đi như một món quà tới Câu lạc bộ Bóng đá của Liên Đoàn Thanh niên cộng sản Đức. Chiếc rương được chuyển bằng đường không từ Moscow tới Leningrad, ở đó nó được chuyển sang tàu hỏa đi từ Leningrad tới Phần Lan bằng Vyborg. Toàn bộ hành trình từ Moscow tới Phần Lan diễn ra vào ngày mùng ba tháng Hai và tên trên phiếu gửi là “H. Unmann.” Có một chiếc rương và Unmann đã gửi nó đi.
Arkady gọi tới Trụ sở Đảng Cộng sản Phần Lan ở Helsinki mà chẳng gặp trục trặc nào bởi những cuộc gọi quốc tế thường đáng tin hơn rất nhiều so với cuộc gọi trong nước. Từ Helsinki anh nghe được rằng Hội đồng Nghệ thuật đã bị giải thể hơn một năm trước và không có gì giống với một “cái rương tôn giáo” từng xuất hiện ở đó.
“Tôi có thể làm gì?” Nikitin nói.
Arkady kéo nút mở ngăn kéo đáy của bàn làm việc và lấy ra một khẩu bán tự động Makarov mà anh được cấp khi trở thành điều tra viên và chưa bao giờ sử dụng, và một hộp đạn 9 li. Anh rút băng đạn từ trong báng súng ra, nhét vào đó tám viên, lên đạn và trả nó vào trong.
“Anh định làm gì vậy?” Nikitin dõi theo.
Arkady nhấc khẩu súng lên, tắt khóa an toàn và đưa khe ngắm lên chĩa vào mặt Nikitin, trong khi anh ta đang há hốc miệng ngáp ngáp. “Tôi sợ,” Arkady nói. “Tôi nghĩ rằng anh cũng muốn sợ hãi cùng với tôi.”
Nikitin biến mất qua cánh cửa. Arkady mặc áo choàng lên, nhét khẩu súng vào trong túi áo và bước ra ngoài.
Khi anh trở về căn hộ, Irina nhìn từ đằng sau anh như thể anh đã mang theo những người khác. “Tôi cứ nghĩ anh sẽ bắt tôi bây giờ,” cô nói.
“Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi muốn bắt cô?” Anh bước tới cửa sổ để có thể nhìn ra con phố.
“Anh sẽ làm thế sớm hay muộn thôi.”
“Tôi đã ngăn chúng giết hại cô.”
“Điều đó dễ dàng thôi. Anh vẫn nghĩ rằng giết hại và bắt giữ là hai điều khác biệt. Anh vẫn là một trưởng thanh tra.”
Chiếc váy cô mặc ôm sát thân hình. Cô bước đi nhẹ nhàng bằng đôi chân trần. Anh tự mình thắc mắc không biết rằng Pribluda đã lấy căn hộ bên dưới chưa và liệu anh ta và Irina có đứng cùng một mạng lưới máy ghi âm hay không.
“Anh có thể giấu tôi ngày hôm nay. Chỉ là một ngày trong cuộc sống của anh mà thôi.” Cô nói. “Khi có tiếng gõ cửa, anh sẽ đưa tôi cho họ.”
Arkady không thèm hỏi tại sao cô không bỏ đi bởi anh sợ rằng cô sẽ làm thế. Giọng nói của cô sang sảng thẳng thắn, phát ra với sự khinh miệt.
“Thưa thanh tra, làm thế nào mà anh có thể điều tra cái chết của chúng tôi khi anh chả biết gì về cuộc sống của chúng tôi? Ồ, anh đọc các bài báo trên tạp chí về Siberi, và người cảnh sát ở Irkutsk nói với anh về Kostia Borodin. Anh hỏi tôi, làm thế nào mà một cô gái Do Thái như Valerya lại có thể dính líu với một tên tội phạm như Kostia? Làm thế nào mà một người thông minh như Kostia lại có thể gục ngã vì lời hứa của Osborne? Anh nghĩ rằng tôi sẽ không gục ngã vì những điều đó nếu tôi được đề nghị?”
Vừa nói cô vừa cào cào bàn tay lên cánh tay mình và bước đi trên sàn. “Ông của tôi là người Siberi đầu tiên trong gia đình tôi. Ngay từ đầu, ông đã là kỹ sư trưởng của hệ thống nước ở Leningrad. Ông ấy không gây ra tội ác nào hết, nhưng anh có nhớ mệnh lệnh ngày ấy là ‘Tất cả kỹ sư là kẻ phá hoại và rồi ông ấy lên tàu đi về phía đông và phục vụ mười lăm năm lao động khổ sai ở năm trại người Siberi khác nhau trước khi được trả tự do và bị đày ải vĩnh viễn - rằng ông ấy phải ở lại Siberi. Con trai của ông, cha tôi, là một giáo viên, thậm chí còn không được phép tình nguyện chống người Đức bởi ông là con của một kẻ bị đày ải. Họ lấy đi hộ chiếu trong nước của ông để ông không thể đi được đâu khác ngoài Siberi. Mẹ của tôi là một nhạc sĩ và được đề nghị một vị trí ở Nhà hát Kirov, nhưng bà ấy không thể nhận việc bởi là vợ của con trai một kẻ bị đày ải.”
“Thế còn Valerya thì sao?”
“Những người nhà Davidov đến từ Minsk. Các ủy ban của họ có chỉ tiêu về những kẻ ‘thông thái Do Thái’ cần bắt giữ. Nên vị giáo sĩ Do Thái và gia đình ông phải chuyển tới Siberi.”
“Và Kostia?”
“Anh ấy là người Siberi hơn bất cứ ai trong chúng ta. Cụ của anh ấy đã bị trục xuất bởi một Nga hoàng vì tội giết người. Từ đó trở đi, nhà Borodin làm việc cho các trại, bắt giữ những người bỏ trốn. Họ sống với bộ lạc Yukagir, những người chăn hươu, bởi họ là những người đầu tiên biết khi có một tù nhân đang định vượt qua lãnh nguyên. Khi những người nhà Borodin bắt được một người đàn ông, họ sẽ rất thân thiện, như thể họ sẽ giúp đỡ anh ta trốn thoát. Họ sẽ khiến anh ta phải nói cả đêm về điều anh dự định làm khi anh ta tự do và rồi họ sẽ giết khi anh ta thiu ngủ, để rồi ít nhất anh ta sẽ có thể nếm trải được ảo giác về sự tự do trong một tiếng đồng hồ hoặc khoảng như vậy. Anh thậm chí còn không làm điều đó.”
“Nghe có vẻ hơi tàn bạo với tôi,” Arkady nói.
“Anh không phải người Siberi. Osborne biết chúng tôi hơn anh.”
Dù thế nào, ngay cả trong sự khinh miệt sâu sắc của cô, cô vẫn quan sát anh một cách cẩn trọng, như thể anh có thể biến sang một hình dạng khác.
“Người nhà Borodin không thể sống chỉ với việc bắt giữ những tù binh,” Arkady nói.
“Họ trao đổi với những người chăn hươu, làm công việc khai thác vàng bất hợp pháp, hướng dẫn các nhà địa chất học. Kostia thì đặt bẫy.”
“Đặt bẫy cái gì?”
“Chồn, cáo.”
“Anh ta là kẻ cướp, nên làm thế nào mà anh ta có thể mang chồn đi bán?”
“Anh ta đi tới Irkutsk và đưa những bộ lông tươi mới cho một ai đó bán. Mỗi bộ lông đáng giá một trăm rúp, nên anh ta sẽ lấy được chín mươi. Không ai hỏi gì cả.”
“Có các trang trại nuôi chồn giờ đây, tại sao họ vẫn còn phải bẫy?”
“Các trang trại giống như một hợp tác xã điển hình - hoàn toàn là thảm họa. Chồn cần ăn thịt tươi sống. Chi phí cung cấp thịt tới các trang trại ở Siberi rất cao và khi việc cung cấp không đảm bảo được, mà thường thì là như thế, các trang trại đó phải mua ở trong các cửa hàng thực phẩm. Nên với việc nuôi một con chồn tốn gấp đôi so với việc mua một con hoang dã. Nhưng chi tiêu thường gia tăng bởi chồn mang lại ngoại tệ.”
“Có rất nhiều người đặt bẫy nhỉ.”
“Anh có biết anh phải bắn một con chồn vào đâu với một viên đạn từ khoảng cách năm mươi mét? Vào mắt, hoặc là bộ lông sẽ mất đi sự hoàn hảo. Có rất ít thợ săn có thể làm được điều đó, và không có ai giống với Kostia.”
Họ ăn xúc xích rán, bánh mì và cà phê.
Arkady cảm thấy như thể là anh đang đi săn, đang trong trạng thái tĩnh lặng và cùng một lúc đưa ra những câu hỏi giống như con mồi để đưa một con thú hoang vào trong tầm ngắm.
“Chúng tôi có thể chạy đi đâu khác ngoài Moscow chứ?” Irina hỏi anh. “Bắc Cực? Trung Quốc? Rời khỏi Siberi là tội ác thực sự duy nhất mà một người Siberi dính phải. Đó là tất cả những gì liên quan đến cuộc điều tra của anh. Làm thế nào mà những người Siberi hoang dã này có thể đến đây được? Làm thế nào họ thoát ra khỏi đất nước? Đừng nói với tôi rằng anh đi tới tất cả chuyện này chỉ bởi một cặp đôi người Siberi đã chết. Chúng tôi chết từ khi sinh ra rồi.”
“Cô nghe về những điều rác rưởi đó ở đâu vậy?”
“Anh có biết cái gọi là ‘Thế tiến thoái lưỡng nan Siberi’ chứ?”
“Không.”
“Đó là sự lựa chọn nằm giữa hai đường đông cứng. Chúng tôi đang ở trên một cái hồ câu cá xuyên qua băng khi thầy giáo của chúng tôi ngã xuống dưới. Ông ấy không chìm sâu, chỉ ngập đến cổ thôi, nhưng chúng tôi biết điều gì đang xảy ra. Nếu ông ấy ở lại dưới nước ông ấy sẽ chết cóng trong vòng ba mươi hoặc bốn mươi giây. Nếu ông ấy trèo lên ông ấy sẽ bị đông cứng chết ngay lập tức - ông ấy sẽ hóa thành băng, thực ra là thế. Tôi nhớ là thầy ấy dạy thể chất. Ông ấy là một người Evenki, người duy nhất bản xứ trong số giáo viên trẻ, ai cũng thích ông ấy. Tất cả chúng tôi đứng thành một vòng tròn xung quanh cái hố, giữ chặt cái cột của mình và những con cá. Lúc đó nhiệt độ khoảng âm bốn mươi độ, sáng và nắng. Ông ấy có vợ, một nha sĩ, tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt ấy. Ông ấy không thể ở dưới nước quá năm giây cho đến khi ông ấy cố trồi mình lên.”
“Và?”
“Ông ấy chết ngay trước khi có thể đứng dậy. Nhưng ông ấy đã thoát ra được, đó là điều quan trọng. Ông ấy chỉ không muốn chết mà thôi.”
Ánh mặt trời lóe lên trong mắt cô. Đêm đã làm cô xanh xao hơn, đôi mắt tối hơn.
“Thế thì tôi sẽ kể cho cô nghe về ‘Thế tiến thoái lưỡng nan Siberi,’ Arkady nói. “Osborne có thể mang theo những chiếc ghế, những chiếc rương và tượng thánh tôn giáo từ hai mươi nguồn khác nhau ở Moscow. Như cô nói, Golodkin đã có một cái cho hắn. Vậy tại sao hắn lại liều mình thỏa thuận với hai kẻ liều mạng chạy trốn luật pháp? Tại sao phải tính toán đến lời nói dối hay ho đến vậy về sự tự do? Điều gì mà Kostia và Valerya có thể mang lại mà không ai có thể?”
“Tại sao lại hỏi tôi?” Cô nhún vai. “Anh nói có một sinh viên Mỹ tên là Kirwill đã chuồn sang Nga bất hợp pháp. Tại sao Osborne phải chấp nhận rủi ro thế? Thật điên rồ.”
“Đó là điều cần thiết. Kostia muốn thử bằng chứng rằng Osborne có thể đưa người ra hoặc vào đất nước. Đó là điều mà James Kirwill làm. Kirwill cũng là đối tượng hoàn hảo bởi anh ta là người Mỹ. Kostia và Valerya không nghĩ rằng Osborne có thể phản bội một người Mỹ.”
“Tại sao Kirwill đến trừ khi anh ta nghĩ rằng anh ta có thể thoát ra được?”
“Người Mỹ cho rằng họ có thể làm mọi điều.” Arkady nói. “Osborne nghĩ rằng mình có thể làm mọi điều. Hắn có lợi dụng Valerya không?”
“Cô ấy không đến mức...”
“Cô ấy xinh đẹp. Osborne nói phụ nữ Nga xấu xí, nhưng hắn ta lại để ý Valerya. Thậm chí ở Trung tâm Lông thú ở Irkutsk hắn cũng chú ý cô ấy. Kostia nghĩ gì về điều đó? Rằng hắn và Valerya sẽ làm gã giàu có này có hứng thú?”
“Anh khiến nó nghe có vẻ như là...”
“Đó có phải là thứ họ phải đưa ra cho Osborne? Tình dục? Có phải Kostia ép cô ấy, nói ‘Tiến lên nào, một chút vui vẻ cũng không làm tổn hại tôi hay anh, hãy chơi cùng tay du khách với những gì hắn có?’ Có phải thế không? Ba người bị giết bởi Osborne phát hiện ra rằng hắn là một kẻ khốn à?”
“Anh chả biết gì cả.”
“Tôi biết điều đó khi Kostia và James Kirwill đang chết trong tuyết, bạn của cô Valerya vẫn sống và đứng đủ gần với Osborne để có thể chạm vào hắn, và cô ấy không chạy đi hay kêu cứu. Đó thực sự là một tình thế ‘Tiến thoái lưỡng nan Siberiʼ và nó chỉ gợi ý một điều: cô ấy biết Kostia và Kirwill sẽ bị giết, và rằng cô ấy thông đồng với Osborne về vụ này. Quá nhiều cho anh bạn cướp của cô ấy. Làm thế nào anh ấy có thể so sánh với vị doanh nhân từ New York được? Quá lãng mạn! Có thể Osborne nói với cô ấy rằng chỉ có thể đưa một người ra mà thôi. Cô ấy cần phải đưa ra lựa chọn, và cô ấy là một cô gái sắc sảo. Kêu cứu khi cô ấy thông đồng âm mưu giết họ với Osborne ư? Cô ấy định rằng sẽ tay trong tay với người bạn Mỹ đi qua xác chết của họ!”
“Dừng lại!”
“Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của cô ấy khi hắn bắn cô ấy. Quá muộn để có thể kêu cứu từ người khác. Ở những nơi khuất tầm nhìn nó thật sự là điều không tưởng. Rõ ràng tay người Mỹ là một sát nhân máu lạnh, và lời hứa của hắn mỏng manh biết bao nhiêu. Tàn nhẫn biết bao khi có thể đưa một cô gái xinh đẹp, vô tư suốt chặng đường từ Siberi về đây để rồi sát hại. Tuy nhiên chúng ta phải chấp nhận rằng nếu cô ấy không chạy kêu cứu khi bạn trai của chính mình và một người nước ngoài vô tội bị bắn đến chết trước mắt mình, thì cô ấy thực sự là một kẻ rất chi là ngốc nghếch. Cô ấy thực sự đáng bị giết theo cách mà cô ấy đã bị giết.”
Irina tát anh. Anh thấy vị máu trong miệng mình.
“Giờ cô biết cô ấy đã chết,” anh nói. “Cô đánh tôi chỉ bởi cô tin tôi. Đúng thế!”
Có tiếng gõ cửa. “Trưởng thanh tra Renko,” tiếng một người đàn ông vang lên ngoài hành lang.
Irina lắc đầu. Arkady cũng không nhận ra giọng nói này.
“Thưa thanh tra, chúng tôi biết anh ở đó và chúng tôi biết về cô gái,” giọng nói đó cất lên.
Arkady ra hiệu cho Irina vào phòng ngủ, anh đi tới chỗ chiếc áo khoác được gập trong tủ và lấy khẩu súng của mình ra. Anh thấy đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đó. Anh không thích làm việc với khẩu Makaro này lắm, anh không muốn phải bắn bất cứ một ai và anh không muốn bị bắn trong chính căn hộ của mình, khi thậm chí còn không có cả một chiếc ghế để có thể ngồi vào. Anh hành động thật bình tĩnh khi trong đầu hiện lên hình ảnh chính mình và cô gái. Anh có nên bắn xuyên qua cửa hay không - đó có phải điều các điệp viên vẫn làm? Thay vì thế, anh trườn tới bức tường bên cạnh cửa, với bàn tay không cầm gì, nhẹ nhàng mở cánh cửa và nắm chặt lấy chiếc núm. “Mời vào,” anh nói.
Ngay khi anh cảm thấy có một bàn tay đang ở phía bên kia núm vặn Arkady vung cánh cửa mở toang. Một hình bóng loạng choạng bước vào một mình và mất thăng bằng. Anh tóm lấy gã đàn ông với một cánh tay quanh cổ và khẩu súng chĩa vào bên đầu, gõ gõ vào chiếc mũ len.
Arkady đá cánh cửa đóng lại và xoay vị khách quay tròn. Anh ta khoảng hai mươi hai, to lớn, đầy tàn nhang và nhăn nhở say sưa như thể vừa mới chơi được một vố lớn. Đó là Yuri Viskov, chính là Viskov của vụ kháng án Viskov mà công tố viên Iamskoy đã tranh cãi trước Tòa án Tối cao, con trai của nhà Viskov trong quán cà phê.
“Tôi sẽ đi Siberi ngày mai,” anh ta lôi chai Vodka ra khỏi túi chiếc áo gió, “và tôi muốn anh uống với tôi một chút.”
Arkady tìm cách giấu khẩu súng đi trong khi Viskov ôm chầm anh. Irina bước ra khỏi phòng ngủ không thoải mái lắm. Viskov đang rất hồ hởi. Với sự thận trọng, anh ta cầm cái chai tới những chiếc cốc trong chậu rửa.
“Tôi không thấy cậu kể từ khi cậu ra tù,” Arkady nói.
“Đáng nhẽ tôi nên đến và cảm ơn anh.” Viskov mang những chiếc ly được rót đầy trở lại. “Anh biết mọi thứ như thế nào đấy - anh có rất nhiều việc cần phải làm khi được trả tự do.”
Anh ta chỉ mang tới hai chiếc ly. Trong khi ở trong bếp còn hai cái nữa, Arkady cảm thấy sự cố ý chừa Irina ra và nhìn thấy cách cô sững bước ở trước cửa phòng ngủ.
“Hai người biết nhau à?” Anh hỏi Viskov khi họ nâng ly lên chúc sức khỏe.
“Không hẳn lắm,” Viskov nói. “Cô ta gọi cho ai đó ngày hôm nay để hỏi về anh và kẻ nào đó đã nhờ tôi nói chuyện với cô ta qua điện thoại. Rất đơn giản thôi. Điều đầu tiên tôi nói với cô ta là việc anh đã cứu cái cổ của tôi như thế nào. Tôi cho anh mức điểm tối đa - tôi gọi anh là anh hùng của Công lý Liên Xô, không quá lời chút nào. Còn hơn thế nữa, đó là sự thật.”
“Tôi không yêu cầu anh đến đây,” Irina nói.
“Tôi không đến gặp cô. Tôi là một công nhân đường sắt, không phải là một kẻ chống đối.” Viskov quay lưng lại với cô, thái độ cợt nhả biến mất, thay vào đó là sự thành thật vụng về khi anh đặt tay lên khuỷu tay Arkady. “Hãy bỏ cô ta ngay. Những cô gái như cô ta là chất độc. Cô ta là ai để hỏi về anh chứ? Anh là người duy nhất giúp đỡ tôi. Tôi sẽ nói với anh, nếu không có những kẻ chống đối như cô ta, sẽ có rất nhiều người không bao giờ phải chịu đựng đau khổ như cha mẹ tôi. Chỉ có vài người gây ra rắc rối và rất nhiều người dân lương thiện lại bị bắt. Nó cũng không xảy ra chỉ với những người như tôi. Tất cả mọi người đều tìm một người như anh.” Khi anh ta nhìn về phía Irina, Arkady nhìn thấy một cách hoàn hảo quan điểm của Viskov: Irina, thềm cửa và giường ngủ. “Chất độc tốt nhất là chất độc ngọt ngào nhất, đúng không Thanh tra? Tất cả chúng ta đều là con người, nhưng khi anh xong việc rồi, hãy bỏ cô ta ngay.”
Cả hai người họ vẫn có một ly rượu quên chưa nâng. Arkady chạm ly của mình vào chiếc ly còn lại. “Vì Siberi.” Anh nói. Viskov tiếp tục nhìn chằm chằm vào Irina. “Cạn ly.” Arkady nói một cách mạnh hơn, rút tay ra khỏi tay của vị khách. Viskov nhún vai và họ thả dòng vodka vào miệng.
Chất lỏng thiêu đốt vết rách trong miệng Arkady. “Tại sao anh lại đến cái chỗ đấy?” Anh hỏi.
“Họ cần kỹ sư đường dây cho dự án đường Baikal.” Viskov miễn cưỡng chuyển sang đề tài mới. “Tiền công gấp đôi thưởng, gấp đôi thời gian nghỉ, một căn hộ, tủ lạnh được chất đầy thức ăn - mọi thứ. Sẽ có cả những kẻ nịnh bợ ăn bám ở đó, nhưng không nhiều bằng ở đây đâu. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, xây một cabin trong rừng, săn bắn và câu cá. Anh có thể tưởng tượng được không, một kẻ từng bị buộc tội giết người với khẩu súng riêng của mình? Đó là tương lai của tôi, ở đó. Anh sẽ thấy, khi tôi có con, chúng sẽ lớn lên khác biệt.”
“Chúc may mắn.”
Không còn gì để nói. Một phút sau, Arkady nhìn xuống sân khi Viskov đang lê bước, gồng mình lên với cơn gió, về phía những ngọn đèn ở Taganskaya. Đêm xuống đủ thấp để nhấn những đám mây đen lên mái nhà. Những ô cửa kính rung bần bật.
“Tôi đã nói cô đừng có gọi điện.” Anh nhìn Viskov biến mất ở cánh cổng. “Cô không nên gọi cho anh ta.”
Dù anh lấy tay để giữ cửa, anh vẫn cảm thấy những rung động trên da mình. Irina là một bóng chiếu màu trắng trên cửa sổ. Nếu có một ai đó cùng với Viskov, cô đã chết rồi. Arkady nhận ra rằng đó là cánh tay anh đang run, chứ không phải cánh cửa sổ.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng mình trên cửa sổ. Người đàn ông đó là ai? Anh nhận ra là anh đã không quan tâm tới Viskov, kẻ mà anh đã cứu mạng mới vài tháng trước thôi. Anh chỉ muốn một điều: Irina Asanova. Nỗi ám ảnh thật đơn giản và rõ ràng tới mức ngay cả Viskov, dù say xỉn, cũng thấy điều đó. Arkady chưa bao giờ mong muốn điều gì bao giờ, chưa bao giờ có điều gì đáng để mong muốn cả. Ham muốn là một từ quá mờ nhạt. Như thế không công bằng. Cuộc đời quá ư là buồn tẻ và thờ ơ, chỉ là một cái bóng của những điều nhàm chán lặp đi lặp lại hàng ngày. Cô ta rực cháy sáng bừng trong bóng tối, đến mức cũng đốt cháy anh.
“Anh ta thấy điều đó.” Arkady nói. “Anh ấy nói đúng.”
“Ý anh là sao?”
“Về tôi. Tôi không quan tâm tới bạn cô Valerya. Tôi không quan tâm tới việc Osborne có ngập máu đến hông mình hay không. Chẳng có cuộc điều tra nào cả. Tất cả những gì tôi đang làm chỉ là giữ cô ở bên tôi mà thôi. Tôi không phải là một điều tra viên mà cô nghĩ, và tôi cũng chẳng phải là một điều tra viên như tôi vẫn nghĩ. Tôi không thể bảo vệ cô. Nếu họ không biết cô ở chỗ tôi trước đây, họ hẳn đã nghe lén điện thoại của tôi và biết rồi. Cô muốn đi đâu?”
Anh quay về phía Irina. Anh phải mất một giây để nhìn thấy khẩu súng lóe lên tia sáng mờ trong tay cô. Không cần giải thích, cô nhét nó vào tủ. “Nếu tôi không muốn đi thì sao?” Cô hỏi.
Cô bước tới giữa phòng và cởi váy. Cô hoàn toàn không mặc gì bên dưới. “Tôi muốn ở lại,” cô nói.
Cơ thể cô tỏa ra một ánh sáng bóng ngà. Đôi tay cô thả lỏng hai bên chẳng hề che giấu cơ thể. Cô mở môi nhẹ nhàng khi Arkady bước lại gần và đôi mắt cô mở to, không phải là mí mắt mà là đồng tử, khi anh chạm vào cô.
Anh lao vào cô khi họ đang đứng, nhấc cô lên và đặt cô lên người anh trước khi họ trao nhau nụ hôn. Ngay khi anh chạm vào cô, một bí mật được hé mở và cuối cùng khi họ hôn, những ngón tay của cô trượt lên đầu, lên lưng anh. Anh cảm thấy say khi nếm mùi vị cơ thể cô bởi vodka và máu trong miệng.
“Vậy là anh cũng yêu tôi,” cô nói.
Rồi sau đó, trên giường, anh ngắm nhìn cô run rẩy theo từng nhịp tim.
“Đó là một điều rõ ràng.” Cô xoa bàn tay lên ngực anh. “Tôi cảm thấy điều đó ngay từ lần đầu tiên tôi thấy anh ở trường quay. Tôi vẫn ghét anh.”
Cơn mưa gõ nhịp trên cửa sổ. Anh luồn bàn tay mình lên phần hông trắng nõn của cô.
“Tôi vẫn ghét những gì anh làm, tôi không rút lại gì cả.” Cô nói. “Dù sao thì, khi anh ở trong tôi, chẳng có gì quan trọng nữa. Theo một cách, tôi nghĩ rằng anh đã ở trong tôi từ lâu rồi.”
Có thể sẽ có những kẻ đang lắng nghe ở trên lầu, hay ở dưới, nỗi sợ chỉ khiến những xung động nhạy cảm hơn.
“Anh đã sai về Valerya,” cô nói “Valerya không có nơi nào để trốn chạy cả. Osborne biết điều đó.” Cô vuốt tóc anh. “Anh có tin tôi không?”
“Phần về Valerya, không phải tất cả phần còn lại.”
“Tại sao anh không tin?”
“Cô biết điều Valerya và Kostia làm cho Osborne.”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta vẫn là kẻ địch,” cô nói.
Một ánh mắt của cô nhìn xuyên thấu anh.
“Tôi có cái này cho cô.” Anh để chiếc khăn phủ lên người cô.
“Tại sao?”
“Để thay cái khăn cô làm mất ở ga tàu điện.”
“Tôi cần một chiếc váy mới, áo khoác và đôi bốt, chứ không phải một cái khăn.” Cô cười.
“Tôi chỉ đủ tiền mua một chiếc khăn.”
Cô nhìn vào nó, cố thấy màu sắc trong bóng tối. “Nó hẳn phải là một chiếc khăn tuyệt vời,” cô nói.
“Một lời nói dối lố bịch thế nào cũng không quan trọng nếu lời nói dối ấy là cơ hội trốn thoát duy nhất của anh,” cô nói “Sự thật có rõ ràng đến thế nào cũng không quan trọng nếu sự thật ấy là anh sẽ không bao giờ trốn thoát.”