Số lần đọc/download: 2512 / 47
Cập nhật: 2015-12-11 12:25:07 +0700
Chương 14
Thời điểm này, giờ làm việc buổi sáng của giáo sư Samdech đã bắt đầu. Mặc dù đã hi sinh thói quen dùng cà phê để chuyển sang chất kích thích có tên Jaya nhưng tâm trí ông vẫn không thể đặt lên tập bệnh án trước mắt mà đang rong ruổi đi tìm cái đầu của xác chết.
Mấy hôm nay ông tự dưỡng thương trong chính văn phòng bận rộn của mình.
Ông thẳng tay hủy các cuộc họp của viện. Kiểm sát viên quân sự hẹn xuống làm việc, ông cũng tìm lí do trì hoãn. Các nhà báo thì phải lục đục kéo về sau khi chán nản đợi hàng chục tiếng đồng hồ. Các bác sỹ khoa ngoại thì tha thiết mời ông xuống hội chẩn cho các ca hiểm nghèo, và đây là phận sự mà ông không bao giờ thoái thác. Bệnh nhân là đối tượng phụng sự duy nhất của ông. Công việc đối với ông là sự cống hiến thiêng liêng.
Bận rộn là tốt. Thế nhưng bác sỹ mà bận rộn lại là một tín hiệu chẳng hay.
Mấy hôm nay, ngoài công việc chuyên môn, vị dành hết quỹ thời gian nghỉ ngơi của mình để dò la tin tức và đôn thúc các cơ quan hữu quan giải quyết hậu quả vụ khủng bố.
Vụ tấn công vừa qua đã làm ông choáng váng. Người bạn lớn của ông thì mất tích. Quay mặt với nỗi đau đồng loại, nhiều kẻ cơ hội nhân đây tung ra vô số tin đồn nhằm bội nhọ thanh danh của ông. Đời là thế. Giáo sư Samdech khẽ thở dài rồi lật tập công văn mới nhận.
Do không hiểu thời gian quý hơn máu của ông hay sự việc quá khẩn cấp mà viên đội trưởng bảo vệ nhè vào lúc này để xuất hiện:
- Thưa giáo sư, đêm qua có kẻ đột nhập bệnh viện. Chúng tôi cần báo cáo ông.
- Chuyện này các anh tự biết phải làm gì. – Giáo sư Samdech xua tay và mắt không rời tập công văn.
- Thưa ngài...Nhưng đây là một nhân vật đặc biệt.
- Ăn trộm mà cũng có loại đặc biệt sao? Cứ theo quy định mà xử. - Giáo sư Samdech phát cáu.
- Chúng tôi biết... nhưng đây lại là... hoàn toàn khác ạ.
Viên đội trưởng vẫn ì ra trước mặt buộc Samdech phải ngửng lên.
- Tại sao lại khác?
- Vì tên này là khách của... giáo sư ạ!
Ông ta trừng mắt:
- Khách của tôi và kẻ trộm là hai phạm trù ngược hẳn nhau.
- Dạ thưa, sáng qua tôi đã dẫn anh ta lên đây gặp ngài, và đây là những bức ảnh camera ghi lại đêm qua và rạng sáng hôm nay.
Viên đội trưởng tranh thủ rút nhanh tập ảnh trong cặp đã chuẩn bị sẵn.
Giáo sư Samdech đón xấp ảnh đang chìa ra trên tay viên đội trưởng rồi lật từng trang. Đúng là không lẫn vào đâu được.
- Các anh bắt nộp công an rồi hả? - Samdech thảng thốt.
- Chưa, thưa giáo sư. Đối với kẻ gian thông thường dám dùng hung khí chống trả, chúng tôi sẽ bắn hạ. Do kịp thời nhận ra đây là khách của ngài nên chúng tôi không dùng biện pháp mạnh. Vả lại anh ta chưa gây ra chuyện gì nên chúng tôi... để hắn vuột mất ạ. Tôi xin nhận lỗi.
Giáo sư Samdech không nói gì, các nếp ăn trên mặt ông dường như sâu hơn. Ông đã đọc vị được mục đích của người khách mới quen. Cũng là tại ông sáng qua đã từ chối cấp mẫu phẩm nên anh ta phải liều lĩnh làm cái vệc không đáng hoanh nghênh này.
Suy cho cùng, áp lực một nhân viên y tế vượt hàng ngàn cây số rồi trở về tay không là điều muối mặt. Là lãnh đạo, ông hiểu áp lực của nhân viên đến đâu. Tuy nhiên nhìn những tấm ảnh này, cái thì lén lút, cái thì trườn bò, cái thì xô đẩy trong đám bệnh nhân của ông thì quả là không hay ho chút nào. Khách của giáo sư mà thế này ư.
Ông khẽ thở dài rồi dúi trả xấp ảnh cho người đội trưởng.
- Hủy ngay những bức ảnh đáng xấu hổ này đi. - Mắt ông ta cụp xuống đầy vẻ ân hận như lỡ nhìn phải một ấn phẩm xấu xa.
Viên đội trưởng ngạc nhiên nhìn vị giám đốc quân y nghiêm khắc mà nay lại có hành động bao dung hiếm có.
Viên đội trưởng mất hút ngoài cửa, giáo sư Samdech liền ôm đầu khó hiểu. Thằng cha này chưa về nước thật. Ông nghĩ. Hắn ta không tin mình đến nỗi phải trộm mẫu sao. Hắn ta đột nhập vào nhà xác thì chỉ làm việc đó mà thôi. Nếu hắn lấy được mẫu và tự kiểm tra gen thì cũng tốt, chỉ sợ xét nghiệm xong lại thêm đau lòng hơn mà thôi.
Samdech thấy không cần phải khám nghiệm ADN và công bố danh tính nạn nhân một cách quá vội vã, dù kết quả cái xác đó là ai cũng là con người, và đã chết. Công bố kết luận quá sớm sẽ gây phân tâm cho chỉ huy Heng Sovan. Cứ để anh ta tập trung vào công việc truy tìm cái đầu và kẻ gây án. Bắt kẻ chủ mưu và ngăn chặn tái diễn mới là mục đích chính. Samdech vật tập hồ sơ cao ngất trước mặt với các bệnh án nguy kịch đang chờ ông. Một phút lơ là có thể gây ra những cái chết mới. Người sống mới là quan trọng.
Tắt máy di động, Hà Phan vẫy một chiếc xe chở hàng theo quốc lộ 67 nhằm hướng thị trấn Anlong Veng, đúng con đường vắng vẻ mà sáng qua anh đi cùng giáo sư Samdech. Chốc chốc lại bật máy kiểm tra tin nhắn, từng phút từng giây anh vẫn mong tin từ Trần Phách. Anh không biết sếp sẽ làm cách nào để tìm ra vị trí con tin khi ông ta đang ở xa hàng ngàn km, nhưng anh vẫn hi vọng một thông tin cụ thể hơn.
Một mình anh tay không đi tìm quả là không cạnh tranh được với hàng trăm nhân viên bộ quốc phòng nước bạn được trang bị các thết bị do thám tối tân. Còn anh, chiếc Gamin tích hợp GPS cũng trở nên vô dụng khi không kịp cài sẵn bản đồ vùng sâu này.
Việc này khó hơn ìm kim đáy bể. Anh chỉ có lợi thế duy nhất so với họ là đã từng lùng nát các căn cứ ngầm vùng này, nhiều căn hầm và công sự kiên cố mà ít ai biết đang rải rác xung quanh đồi Dangkrek. Phải rồi, mình nên đến đó trước tiên.
Không phương hướng. Không người cộng tác. Không mẩu bánh dắt lưng. Không vũ khí phòng thân. Hiện trường bí ẩn và mẩu tin nhắn “vu vơ” là tham số duy nhất để anh tìm đáp án trong hàng ngàn ẩn số.
Địa điểm khả nghi đầu tiên mà anh nhắm tới đó là một căn hầm chứa vũ khí và quân dụng của Pot pot giáp Thái Lan với vỏ bọc “trại tị nạn”. Nơi đây được xây dựng kiên cố và trang bị hiện đại để kháng chiến lâu dài chống lại quân tình nguyện trong những năm 80 và quân chính phủ liên hiệp của Hun Sen trong những năm sau đó. Nay hầm này bỏ hoang và gần cửa khẩu Osmach. Mặc dù đã được ta thu hết vũ khí và phá hủy nhưng nó có thể khôi phục lại chẳng mấy khó khăn. Ở đó có rất nhiều xác chết. Cách vị trí bị nạn nửa giờ chạy xe. Nghe có vẻ phù hợp với nạn nhân mô tả trong thư.
Hà Phan suy đi tính lại, vị trí khả nghi nhất vẫn là dãy núi Dangkrek. Tuy một phần rừng núi hiểm trở ở đây đã trở thành khu du lịch “sinh thái” hay “mạo hiểm” gì đó nhưng vô số căn hầm chỉ huy của các tên đầu sỏ Khơ Me đỏ vẫn đang bị bao trùm bởi màn đêm bí ẩn. Tại đây có căn nhà hai tầng hầm kiên cố là nơi diễn ra các cuộc họp để đưa ra những quyết định tối cao của Khơ Me đỏ, từ đấy có một mạng đường hầm chằng chịt dẫn sang dinh thự của Khieu Samphan và một số lãnh tụ khác. Nay “di sản” này thuộc về phiến quân và là nơi đang diễn ra các hoạt động bí mật của chúng.
Một nhà quân sự phương tây đã ví von rằng Along veng chính là một Tora Bora của người Khmer.
Trời về chiều, sau chặng đường hơn 70 km anh đã thấm mệt, đói và khát. Hà Phan quyết định xuống một con suối vắng uống nước.
Địa bàn Battambang- Siem Reap vốn không lạ gì với các trinh sát của sư đoàn bộ binh 309. Tuy mới tham chiến vài năm cuối thậm niên 80 nhưng anh thuộc như lòng bàn tay các phum sóc, ngọn núi cho đến các khe suối. Thậm chí đến vị trí từng gốc cây Bằng lăng cổ thụ ở Cao Melai anh còn nhắm mắt mà đọc vanh vách. Anh và các đồng đội đã từng chui lủi hàng tuần để thâm nhập vào các căn hầm chỉ huy của Khơ me Đỏ ở Amleng, Tà sanh hay Pailin.
Nhưng đó là hơn 17 năm về trước, còn bây giờ nếu có một nhóm nào nhốt con tin ở đâu trong số các vị trí trên anh không thể ngồi một chỗ mà phỏng đoán.
Bỗng có tiếng súng nổ làm Hà Phan đứt ngang dòng suy nghĩ. Anh vội nằm rạp xuống đất quan sát.
Nằm nghe ngóng hồi lâu, anh giật mình khi có tiếng sột soạt cách mình không xa, và những tín hiệu khả nghi dần hiện ra trước mắt:
Hai người đang chặt cây trước một cái lán, một người mang súng M-16 đứng gác. Chúng có tham gia tấn công hay giam giữ nhóm bác sỹ không. Anh đang tự hỏi thì một tiếng quát vang bên tai:
- Shoso-nghiem, boongto-rou chaphoz!
Hà Phan giật mình quay lại, xung quanh anh đã bị vây kín bởi các tay súng PMBU.