Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:52 +0700
Chương 15
C
hương 16: Sự trùng phùng của Vũ Hoàng Linh cùng Thiên Vỹ Phong….
Sau khi một hồi trao đổi với Akỳ Asở nàng mới biết, hôm nay tên Lý Tịch Thiên phải đi qua nước láng giềng làm đặc sứ, không thể tham gia sinh thần của hoàng thượng.
Thiên Khai đang là quan tứ phẩm, Akỳ và Asở đang ở cùng với hắn.
Nàng đang tự hỏi là làm thế nào mà trong thời gian ngắn như thế hắn có thể leo lên chức tứ phẩm? Tứ phẩm không phải là chức quan nhỏ, phải đạt được nhìu chiến công mới có thể leo lên tới chức vụ này.
Nhưng chưa kịp mở miệng nói thì bên ngoài một mảnh hỗn loạn. Tiếng gươm đao va chạm, tiếng la hét thất thanh, mùi máu bốc lên tanh tưởi làm người bên trong hỗn loạn vô cùng.
Người thì sợ hãi, kẻ thì trốn chạy….Chốc chốc lại có người kêu lên thảm thiết…
Vẫn chưa định hình được cái gì đang xảy ra thì cánh cửa chính được canh phòng nghiêm ngặt hơn cả chục tên ngự lâm quân anh giữ bị đẩy ra một cái “rầm”.
Bụi của bột phấn vàng bay mù mịt(t/g:má ơi là vàng) làm kinh động tới tất cả những người bên trong. Nàng vội vã đến gần nơi nghĩa phụ đang đứng, xem xét tình hình.
Lớp bụi kia từ từ mỏng dần, rồi biến mất…
Một thân ảnh đứng đằng sau lớp bụi kiahiện ra rõ ràng hơn….
Một thân người cao to, vạm vỡ, vận trường bào màu lam, cầm chiếc phiến màu nâu đồng ứng với mái tóc. Đôi mâu quang lạnh lẽo còn hơn cả nàng, lãnh khốc, tàn bạo, ngạo nghễ. Đôi môi đỏ như nữ nhân, mũi thanh cao thẳng tắp, da mặt trắng như nữ tử không một tỳ vết. Mái tóc được vấn tạm bợ bởi một cây trâm ngọc, phần tóc còn lại lay lay trong gió, đẹp mỹ lệ yêu nghiệt đến vô ngần.
Dáng đứng cao cao tự đắt, uy nghi còn hơn bậc đế vương.
Mắt phượng hờ hững liếc hết toàn bộ con người ở trong đây. Mang cho người ta một cỗ hàn khí, sợ hãi xâm nhập tâm can. Nhưng bất quá nàng cùng Thiên Khai và cặp song sinh kia chẳng mấy sợ hãi.
Ánh mắt sắc bén kia đột nhiên ngừng lại trên người nàng. Có phân sửng sốt, có phần bất ngờ, có phần vui vẻ,…..Nhưng trên hết cái nàng nhìn thấy là…ánh mắt đe dọa.(t/g: ặc…)
Bóng người khẽ di chuyển, đôi mày kiếm khẽ nhăn lại, nhưng nụ cười lại hiện trên môi.(t/g: hửm???)
Không ngờ một kẻ mặt lạnh như hắn củng có thể cười…đặc biệt hơn là….với…nữ nhân.
Dáng người mà nàng đang ngây người nhìn nàng bây giờ đang đứng trước mặt nàng…chưa tới 1m.
-Ngươi…là ai?…Sao lại đến chỗ ta….ngươi đang định giết ta à??
Nàng bối rối nói, nàng thốt lên một câu hết sức lãng xẹt, theo ý nghĩ của nàng. Hắn vẫn không nói không rằng, cứ đứng đó, như tượng…..chẳng ai biết được ý nghĩ của hắn lúc này….
-Điêu dân to gan, dám xong vào hoàng cung làm náo loạn….Người đâu, mau bắt hắn lại đem nhốt vào nhà lao…..
Một tốp người theo khẩu lệnh của nhà vua vội vã đem kiếm đem giáo lao đến. Nhưng bất quá, chưa kịp chạm đến vạt áo của hắn thì 2 bóng người xẹt một cái đánh tung bật tất cả những tên ngự lâm quân đó ra….
Bàn tay hắn dịch chuyển cánh tay trái, hướng đến gò má bầu bĩnh kia mà chạm vào. Nàng thất thần, tại sao bàn tay này lại có phần thân thuộc đển như vậy. Trái tim nàng đập loạn xạ, đôi má ửng hồng. Từ khi nào? Từ khi nào nàng lại biết xấu hổ? từ khi nàng nàng lại đứng thất thần như vậy để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm? Từ khi nào nàng ngỡ người lạ rằng đã quen?????
Nàng chỉ biết đứng đấy trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng đang đứng đấy nhìn nàng. Lúc nãy, lúc mà những đầu ngón tay chạm vào gò má kia, dường như có một dòng điện chạy dọc từ tay sang đến cơ thể, len lỏi trong tim hắn một cảm giác kì lạ, dịu kì…
Hắn đang đắm chìm trong cái cảm giác kì ảo, vui mừng kia thì có một bàn tay nào đó hất tay hắn ra.
-Ngươi là ai? Tại sao lại dám chạm vào Linh nhi của ta….
Là Ngạo Thiên Khai đã quăn cánh tay kia ra khỏi cặp má kia, tiểu Khai nhà ta đang ăn giấm chua a~ Linh nhi chỉ có thể là của hắn, không thể là của ai khác. Nàng bị Thiên Khai lôi về phía sau, cuối cùng thì hồn cũng nhập về thể xác….
-Đáng chết, thứ mà Thiên Vỹ Phong ta muốn có được đừng hòng lấy….
Chỉ một câu nói lên tất cả, hắn là muốn có nàng, là muốn có nàng a~
-Ngươi chính là cung chủ của Cung Vô Tâm?
Hoàng thượng đứng xem tình hình từ nãy giờ, tuy lòng có chúc bực bội nhưng phải nhịn. Nghe được 3 chữ Thiên Vỹ Phong thì Hoàng thượng hắn cũng phải kinh hãi..
Cung Vô Tâm chính là cung đệ nhất giang hồ lúc bây giờ, nổi tiếng là không có tình người, giết người vô số, là một Cung mạnh nhất trong tất cả các cung hay môn phái khác. Nhưng nghe nói là cung chủ của cung bị hạ độc đã chết. Cũng chính là Vỹ Phong hắn đây. Sao giờ phút này lại đứng đây tranh giành nữ nhân với Ngạo Thiên Khai – Tứ phẩm hậu vệ của hoàn cung.
Thiên Vỹ Phong hắn thích dùng hành động thay cho lời nói, một tay phóng ra ám khí hình có ngọn gió(một đầu hình cung, đầu kia hình 3 tia giống như ngọn gió) tượng trưng cho “Phong” hướng tới Hoàng thượng.
Cũng may võ công của hoàng thượng không tệ nên tránh được ám khí ác độc này dù có hơi khó khăn. Ám khí ấy trượt ngang hoàng thượng, cắm phặp vào bức tường phía sau….sâu hoắm….
Cả hoàng cung một mảnh hỗn loạn, Thiên Khai thấy vậy lập tức bay về phía nghĩa phụ cùng Akỳ Asở đề phòng, nàng rốt cục cũng biết được điều gì đang diễn ra(t/g: Chậm tiêu..=.=)
Nàng sực nhớ cái gì đó, lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội màu đen tuyền, lấp lánh, vừa nhìn là biết bảo vật quý hiếm có 1 không 2. Trên đó khắc một hình thù kì quái mà nàng nhìn không thể nào đoán ra được cùng với chữ “Cung Vô Tâm”. Miếng ngọc này chính là miếng ngọc nàng lấy trên người của mỹ nam trong động kia. Nhỡ như những người này biết hắn thì sao? Nàng phải tìm lại để làm hâu cung của nàng a~(t/g:ngay trước mặt kia kìa tỷ, người ta đẹp hơn xưa nhìn không ra à =.=)
-Chính ngươi là kẻ cắp đó….To gan, dám chạm vào ngọc bôi Định Thiên của Cung Vô Tâm ngoài cung chủ chỉ có con đường chết……
Tiếng nói vừa dứt, một đạo hồng quan từ trong tay của một tên đứng phía sau Thiên Vỹ Phong lóe lên, nhắm hướng nàng phóng thẳng.
Trong tích tắc, nhận được sự nguy hiểm nàng lập tức vận khí, người nàng cũng hiện lên một hồng quan như vậy, nhưng có phần mạnh và sang hơn bao bọc lấy thân thể nhỏ bé kiều diễm của nàng.
Nàng bây giờ xinh đẹp yêu nghiệt chẳng khác gì một con yêu tinh hóa thành nguồi mị hoặc nhân gian cả.
Ngón trỏ của nàng lay chuyển, hướng về phía kẻ đang hại nàng phóng ra một đạo huyết quan đỏ rực lửa, tưởng chừng như đang cố tình thiêu sống tên đó.
Mỗi một cử động của nàng, mùi anh đào kia lại thoát ra nồng đậm, nhất là khi vận khí, mùi hương như gió bay hết cả hoàng cung. Làm cho ai kia nhất thời động tâm: “Là mùi hương này, là hỏa khí này. Trên tay nàng còn cầm ngọc bội của ta. Đúng vậy chính là nàng. Nhưng tại sao nàng lại đến nơi này? Tại sao nàng lại ăn vận như thế? Tại sao nàng lại có ánh mắt vô hồn kìa? Chuyện gì đã xảy ra với nàng?”.
Dường như hắn định tâm lại được đôi chút và phát hiện ra nguy hiểm đang ập đến thuộc hạ thân cận của hắn. Hỏi sao ko nguy hiểm được khi ngọn lửa đó chính là Hỏa Diệm Thủ, một chiêu giết người của sư mẫu nàng truyền dạy.
Nhanh như chớp, Vỹ Phong hắn ngưng khí lại ở bàn tay và lập tức ngăn cản lại đòn tấn công kia.