I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Shirley
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1314 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13382 / 251
Cập nhật: 2016-08-22 11:00:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Thiên Mộng Nhất Chỉ
ôm qua bán cá nướng, trước khi hắn cùng Đường Nhã đi xem trận đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo cũng không quên lấy một kim hồn tệ dính trên lò nướng.Khi hắn cùng Vương Đông đến nhà ăn đã có cảm giác có tiền.
Hôm nay hắn phá lệ một lần, ăn thật nhiều thức ăn bổ sung năng lượng, bọn họ đến nhà ăn sớm nhất, đến khi ăn xong vẫn chưa có nhiều người đến.
- Một lúc nữa mới đến giờ học, chúng ta về ký túc xá đi.
Hoắc Vũ Hạo vỗ bụng, duỗi người ra một chút, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Sau khi vào học viện Sử Lai Khắc, tâm trạng của hắn cũng dần trở nên vui vẻ, có bằng hữu, có tiểu Nhã và Bối Bối luôn quan tâm, so với lúc trước ở phủ công tước chịu đủ lạnh nhạt quả thật tốt hơn rất nhiều.
Vương Đông nói:
- Bớt điên đi, còn muốn tu luyện à, phải biết càng căng càng dễ đứt. Lâu lâu cũng phải thả lỏng một chút, chúng ta đến hồ Hải Thần đi dạo đi, ngươi vừa dùng Huyền Thủy Đan rồi, không cần lập tức tu luyện nữa đâu.
- Cũng được.
Hoắc Vũ Hạo đồng ý, sau khi nhập học hắn vẫn chưa đến hồ Hải Thần lần nào, cũng chưa đến giờ lên lớp, đi dạo một chút cũng không sao.
Hai người ra khỏi nhà ăn, vòng ra sau Giáo Học Lâu tân sinh, dọc theo hướng đông nam quảng trường, đi một lát đã đến đường mòn Bờ Hồ.
Nhìn xuyên qua tán cây, từng làn sóng nước lăn tăn hiện ra trước mắt.
Không khí mát mẻ, hơi nước dịu mát ập đến. Tuy là hồ nhân tạo nhưng nước hồ xanh thẳm, mặt hồ hiền hòa trong veo như đôi mắt cô gái in bóng hàng cây xung quanh.
- Đẹp quá aaaaaa!
Vương Đông hít sâu, kéo tay dãn người ra.
Lúc hắn duỗi người, thân thể hướng về phía trước, mông lại hướng lên cao. Hoắc Vũ Hạo cũng không cố ý nhìn, nhưng vô tình đảo mắt qua lại nhớ đến một mảnh trắng xóa hôm trước…
Hắn xấu hổ quay đầu ra hướng khác, nhìn vào hồ Hải Thần. Hồ chiếm diện tích vô cùng lớn, có thể lớn hơn cả quảng trường. Trên mặt nước phía xa còn có sương mù phủ đầy…
Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến hóa, tầm mắt cũng tăng lên rất nhiều, không cần dùng Hồn Lực vẫn có thể nhìn được khá xa. Hắn nhìn thấy ẩn hiện phía xa mặt hồ là một dãy phòng xá, nhớ lại lời tiểu Nhã và Bối Bối, nơi đó hẳn là nội viện.
Đại sư huynh ưu tú như thế vẫn phải học ở ngoại viện, đám đệ tử học viện sẽ là quái vật gì đây!
- Hả?
Trong lúc suy nghĩ, một điểm đỏ phía xa xuất hiện.
- Có chuyện gì?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo chỉ tay:
- Chỗ đó hình như có một điểm đỏ.
Vương Đông nhìn theo hướng Hoắc Vũ Hạo chỉ thấy hơi nước và sương mù:
- Có gì đâu?
Vừa nói xong hắn lại trợn mắt, điểm đỏ dần hiện ra, một người đang di chuyển với tốc độ kinh khủng hướng đến hai người.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhìn nhau:
- Học trưởng nội viện?
Tốc độ người kia thật sự quá kinh khủng, chỉ một lát sau hắn đã gần đến bờ hồ, mỗi một bước vọt đi mặt hồ lại khẽ gợn sóng, những lúc ấy hắn lại mượn lực tiếp tục tiến tới tựa như một đám mây đỏ.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã nhìn khá rõ, người này không chỉ quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, người thon dài nhưng lại phát ra khí thế khủng khiếp, lạnh băng như một hồn thú. Trên mặt là một mặt nạ đỏ như máu, hai ánh mắt cũng như lửa đỏ…
Không khí xung quanh hắn như vặn vẹo, dưới chân hắn đi qua thậm chí có hơi nước bốc lên.
- Học trưởng này thật mạnh! Nhìn kìa, hắn còn chưa dùng Vũ Hồn đã có thể đi trên mặt nước.
Vương Đông hưng phấn phân tích.
Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo kém Vương Đông nhưng cảm giác lại vô cùng mẫn tuệ:
- Vương Đông, ta cảm giác có điều kì lạ.
Người kia quả thật quá nhanh, trong khi hai người nói vài câu đã tiến đến chỉ còn cách bờ hồ vài trăm mét, một hơi nóng kinh khủng ập đến. Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hiện lên vẻ hoảng sợ, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức điên cuồng khác thường từ người này.
Xoạt, hai cánh màu lam sau lưng Vương Đông bật ra, hắn kéo lấy Hoắc Vũ hạo bay lên không trung, nhưng động tác còn chưa hoàn thành thân ảnh màu đỏ đã đến nơi.
Không khí trở nên cực nóng, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đang ở giữa biển lửa, hai cánh phía sau Vương Đông cong lại, sau đó khép vào biến mất, hai người lại rơi xuống mặt đất. Trong phút chốc toàn bộ cỏ cây xung quanh đã biến thành vàng khô.
Tu vi quá chênh lệch, Vương Đông vừa định phóng thích Hồn Kỹ đã bị khí nóng ập vào, thét lên đau đớn rồi lập tức hôn mê.
Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo không bằng Vương Đông nhưng hắn lại có một Vũ Hồn băng chưa thành hình.
Bị không khí nóng rực xung quanh kích thích, Vũ Hồn băng của hắn lập tức kích phát, nhưng Hồn Lực mười hai cấp đỉnh vừa phát ra đã bị khí nóng xung quanh thiêu đốt sạch sẽ, lúc này người kia đã đánh tới.
Không khí xung quanh người đã kinh khủng như thế, nếu bị hắn đánh trúng không chết cũng trọng thương.
Hoắc Vũ Hạo thực hiện nỗ lực cuối cùng, phóng ra linh hồn trùng kích. Nhưng chênh lệch hai bên quá lớn, linh hồn trùng kích vừa phát ra đụng phải khí tức cực nóng kia lập tức tiêu tan, chưởng kia đã hiện rõ trước mắt hắn.
Đúng lúc này hai mắt Hoắc Vũ Hạo bỗng trở nên trống rống, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ.
Ta đã chết? Đã chết rồi sao? Lúc này hắn đã đến bờ vực tử vong rồi mà trong lòng vẫn mang đầy nghi hoặc, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột...
Đúng lúc này, một chuyện kỳ lạ đột nhiên xảy ra, mọi thứ trước mắt hắn đột nhiên trở nên rõ ràng, hắn... hắn thấy chính hắn...
Nếu Vương Đông còn tỉnh hắn cũng sẽ vô cùng khiếp sợ trước chuyện này...
Trong nháy mắt khi Hoắc Vũ Hạo sắp bị ngọn lửa kia đánh đến, Linh Mâu đột nhiên lóe sáng, ánh sáng màu vàng kim và tròng mắt của hắn đều chuyển thành màu trắng như huyền băng vạn năm.
Và một luồng khí lạnh băng từ người hắn không ngừng lan tỏa ra xung quanh, nhanh chóng xua đi bầu không khí nóng rực, bóng người đỏ rực kia cũng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bật ngược về sau.
Hồn Hoàn màu trắng dưới chân hắn dần dần chuyển thành màu vàng rực rỡ. Lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ xung quanh trong phạm vi trăm mét, ngay cả Hải Thần Hồ, đều đông cứng lại hóa thành một thế giới băng tuyết.
Bóng người màu đỏ kia run rẩy đứng trong không khí, một luồng áp lực khổng lồ không ngừng ngưng tụ, Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, ngón trỏ trên tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành khối băng màu lam sáng lấp lánh, một giọng nói đột ngột vang lên.
- Dám động đến người ca lựa chọn, dám phá giấc ngủ của ca. Đi chết đi.
Ngón trỏ khẽ vẫy một cái, một tia sáng màu xanh chợt sáng lên rồi bay thẳng đến người áo đỏ ngoài kia.
Nhiệt độ xung quanh người áo đỏ này nhanh chóng giảm xuống, có lẽ do cảm nhận có nguy hiểm đang đến nên người này khẽ tránh sang một bên, ngay sau đó, một tiếng phượng hót thật to vang lên.
Sau lưng người kia đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng lửa thật lớn, sáu cái hồn hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen cũng đồng loạt xuất hiện. Cường giả cấp Hồn Đế!
Trong sáu cái hồn hoàn, cái thứ hai, ba, sáu đồng loạt sáng lên. Ngọn lửa quanh người y sậm dần. Con phượng hoàng lửa kia nhả ra một tia lửa thật mỏng bay đến đối đầu với tia sáng cực hàn màu lam.
Từng tiếng xèo xèo vang lên, con phượng hoàng lửa thấy tia lửa kia tan biến lập tức bay đến chắn phía trước người áo đỏ.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, người áo đỏ bị chấn bay ngược ra sau ngã xuống hồ Hải Thần, toàn thân bị luồng hàn băng bao phủ, mặt hồ nhất thời dâng lên một lượng lớn hơi nước màu trắng.
Hoắc Vũ Hạo vừa định đánh tiếp đột nhiên khựng lại, giọng nói kia lại vang lên.
- Chán ghê, lại có người đến. Ý, thể chất tên nhóc này tiến bộ thật nhanh a! Xem ra có thể cho hắn nhiều lực lượng rồi. Ta trốn đây.
Luồng ánh sáng màu trắng nhanh chóng biến mất, khí lạnh xung quanh cũng tiêu tán, mọi thứ đều trở lại bình thường, đôi mắt màu trắng của Hoắc Vũ Hạo cũng trở về bình thường, cả người hắn mềm nhũn ngã xuống đất.
Một khắc trước đó xung quanh bờ hồ còn dao động hồn lực khủng bố, thế mà giờ đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Trên bờ chỉ còn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh.
Lúc này xa xa xuất hiện mười bóng người đang bay đến thật nhanh.
- Không ổn, bị thương đệ tử ngoại viện rồi.
Nháy mắt bọn họ đã đến bên bờ hồ, dẫn đầu là một ông lão mặc trường bào màu trắng, lão đứng giữa trời sải bước đi về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Lão vẫy tay nâng thân thể hai người trôi nổi lên trong không khí.
- May quá, chỉ là ngất thôi, không bị thương. Lý lão sư, ngươi đến trị liệu cho hai đứa nó đi.
- Dạ.
Người trung niên áo trắng đứng phía sau cung kính vâng lời bước ra phía trước, nếu Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tinh lại nhất định sẽ giật mình nhân ra vị lão sư này chính là cường giả Hồn Thánh dùng vũ hồn Sinh Mệnh Thụ trị liệu cho bọn họ hôm qua.
Hồn hoàn lóe sáng, từng tia sáng màu xanh biếc quay quanh Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, từ từ thấm vào thân thể bọn họ, thực vật khô héo xung quanh cũng theo đó mà khôi phục lại một cách thần kỳ, mơ hồ có thể cảm giác được thực vật xung quanh hồ Hải Thần đều tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc êm dịu.
- Tiểu Đào ở đây.
Một người áo trắng đứng phía sau ầm một tiếng nhảy xuống hồ Hải Thần vớt người áo đỏ ban nãy rơi xuống dưới lên.
Người áo đỏ kia cả người ướt sủng, nhờ thế mới thấy rõ thân hình của y, hóa ra là một cô gái.
Ông lão áo trắng đi đến đặt tay phải lên vai nàng, một luồng hồn lực nồng đậm màu trắng ào ào truyền vào cơ thể nàng.
- Kỳ quái a!
Ông lão áo trắng nhíu mày, dường như có vấn đề gì không thể hiểu hỏi.
- Lý lão sư, hai tên đệ tử ngoại viện kia sao rồi?
Lão quay người sang phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, hỏi vị Lý lão sư kia.
Lý lão sư đáp:
- Không có vấn đề gì, một lát tỉnh lại ngay thôi.
Ông lão áo trắng nói tiếp:
- May mà không có sai lầm gì, xem ra khi nãy Tiểu Đào vẫn còn một chút thần trí. Lý lão sư, ngươi đưa hai đệ tử này về đi. Dặn bọn họ đừng nói những chuyện ban nãy ra. Nếu không trực tiếp khai trừ. Nhớ cho bọn họ một chút bồi thường. Chúng ta trở về.
Bốn chữ cuối là lão quay sang nói với những người khác, lão đỡ cô gái áo đỏ kia lên, nháy mắt hóa thành một luồng sáng màu trắng biến mất nơi chân trời.
o O o
- Mới đây đã đánh thức ca dậy rồi. Thật là bực mình!
Giọng nói của Thiên Mộng băng tằm quanh quẩn trong Tinh Thần Thức Hải của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi:
- Thiên Mộng ca, ban nãy là ca xuất thủ à?
Thiên Mộng băng tằm nói:
- Đương nhiên là ca, nếu không ngươi đã bị nướng chết rồi. Cái tên kia thuộc tính hỏa thật mạnh, hình như có cả huyết mạch phượng hoàng nữa a, nếu không một chỉ của ca đã có thể giết chết nàng. Thôi quên đi, ban nãy cô gái đó chắc là bị mất thần trí rồi. Ngọn lửa kia của nàng cũng có vẻ quái dị, tà môn, nhưng ca đây nhiều năm ăn băng tủy vạn năm cũng đâu phải chơi, nàng làm sao bằng ca được. Tiểu Vũ Hạo, tình hình tu luyện của đệ thật thuận lợi nha, thể chất tăng lên không ít. Mười phong ấn năng lượng của ca đã sắp mở được cái thứ nhất rồi.
- Thật sao?
Hoắc Vũ Hạo vui mừng quá đỗi. Từ ngày vào học viện Sử Lai Khắ càng lúc hắn càng thấy kiến thức của mình vô cùng nhỏ bé, sau khi thấy có quá nhiều cường giả như vậy, hắn đối với thực lực lại càng khát vọng. Nhưng khổ nỗi, thiên phú của bản thân lại không tốt, cho nên hắn chỉ có thể âm thầm cố gắng. Lúc này, ngay cả đến Thiên Mộng băm tằm cũng khen ngợi hắn, hắn sao mà không vui sướng cơ chứ?
Thiên Mộng băng tằm vô cùng buồn bực nói:
- Bất quá, một chỉ vừa rồi của ca là sử dụng căn nguyên lực. Đây chính là căn nguyên tinh thần của ca, nhờ nó ta mới có thể tạm thời sử dụng thân thể của ngươi. Hơn nữa thân thể của ngươi trải qua lần trùng kích vừa rồi ít nhất trong vòng một năm lực lượng của ta không thể bám vào nữa. Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận. Được rồi, không thèm nói với ngươi nữa, ca tiếp tục ngủ đây. Ngươi cố gắng mau chóng tăng thực lực. Tới khi ngươi có thực lực cũng không cần lúc nào cũng phiền toái tới ca.
Thiên Mộng băng tằm mỗi lần xuất hiện đều hối hả vội vàng như vậy. Hoắc Vũ Hạo đang muốn hỏi hắn một ít vấn đề về khống chế hồn kỹ, nhưng nó đã ngủ say, chung quanh đã khôi phục sự bình lặng thường ngày.
...
Vương Đông tỉnh lại trước, hắn vừa mở mắt đã thấy một người trung niên áo trắng đứng trước mặt. Không đợi hắn mở miệng, Hoắc Vũ Hạo bên cạnh cũng kêu lên một tiếng đau đớn rồi chậm rãi mở hai mắt.
Khác với Hoắc Vũ Hạo biết được đại khái một chút tình huống, ngược lại Vương Đông trong đầu một mảnh mờ mịt, cả giận nói:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi là quái vật gì vậy?
Người trung niên áo trắng thản nhiên nói:
- Nếu các người đã không có việc gì thì những sự việc vừa xảy ra các ngươi cần thức thời mà quên đi. Nếu không sẽ bị khai trừ ra khỏi học viện. Hai thứ này cho các ngươi, coi như là bồi thường. Tin tưởng hai người các ngươi đều là người thông minh.
Nói xong, hắn liền vứt cho Vương Đông cùng Hoắc Vũ Hạo mỗi người một thứ gì đó xanh biếc.
Hai người theo bản năng đưa tay lên tiếp. Người trung niên kia đã tung thân mình phóng lên trên, hướng về phía Hải Thần hồ đi tới.
- Đi học đi. Nhớ kỹ, những gì đã nhìn thấy phải quên đi hết.
Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông đưa mắt nhìn nhau, ngây người.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói xem, ban nãy rốt cuộc có chuyện gì?
Vương Đông thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết. Hìng như chúng ta vừa gặp phải một kẻ điên.
Vương Đông cúi đầu nhìn vật thể xanh biếc trong lòng bàn tay, nhất thời ngẩn ra, sau đó vui mừng, nói:
- Oa, phát tài. Thăng Hồn Đan. Hóa ra là Thăng Hồn Đan.
Hoắc Vũ Hạo nhìn vật thể xanh biếc trong bàn tay đầy vẻ nghi ngờ, đó là một viên đan dược màu xanh biếc lớn bằng quả hạch đào, không ngừng tỏa ra mùi hương thơm ngát. Bên ngoài màu xanh biếc, bên trong hình như có ánh sáng lưu chuyển, ánh sáng trong suốt, tràn ngập hơi thở của sinh mệnh.
- Thăng Hồn Đan? Nó cũng giống Huyền Thủy Đan, cũng là một loại đan dược sao?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông nói:
- Ừ! Hơn nữa còn là đan dược đồng cấp. Đại khái mà nói, Huyền Thủy Đan vô cùng trân quý. Bởi vì có nó có thể dễ dàng giúp ta tẩy tủy. Nhưng đối với kẻ có tu vi đã vượt qua ba mươi cấp, chạm ngưỡng Hồn Sư mà nói, Thăng Hồn Đan so với Huyền Thủy Đan còn tốt hơn nhiều. Bởi vậy giá trị của Thăng Hồn Đan cùng Huyền Thủy Đan ngang ngửa nhau. Ngươi mau cất vào đi. Nghe nói để luyện chế ra loại đan dược này không dễ dàng đâu, không ngờ vị lão sư vừa rồi trả phí bịt miệng cho chúng ta nhiều như vậy. Ta quyết định chuyện lúc trước coi như không thấy a.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi nói rõ ràng được không? Rốt cục Thăng Hồn Đan này có tác dụng gì?
Vương Đông cười hắc hắc nói:
- Không nói cho ngươi đâu, năn nỉ ta đi!
Nói xong, hắn xoay người chạy về hướng khu Giáo Học Lâu tân sinh.
Hoắc Vũ Hạo im lặng một hồi, cẩn thận cất Thăng Hồn Đan vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ rồi xoay người đuổi theo Vương Đông. Vừa đuổi vừa hô:
- Ngươi không nói thì ta đi hỏi Đại sư huynh. Đại sư huynh chắc chắn sẽ biết. Bây giờ ngươi thì cơm trưa ta mời.
Vương Đông chạy chậm lại, chờ hắn đuổi theo:
- Vậy được rồi, ta đây muốn ăn a.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra toàn bộ tài sản của mình nói:
- Dù sao ta cũng là cô nhi không có nhà để về, đây là toàn bộ tài sản của ta, ngươi xem rồi tự lo liệu.
Vương Đông lặng đi một chút, nói:
- Ngươi... ngươi là cô nhi?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Vương Đông lại nói:
- Giường trong ký túc xa của ngươi ngay cả đệm cũng không trải, không phải muốn khắc khổ tu luyện mà vì không có tiền mua đệm?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta cảm thấy để tiền ăn cơm quan trọng hơn. Đồ ăn ở nhà mắc quá.
Vương Đông bất tri bất giác dừng bước, Hoắc Vũ Hạo đang đi cùng hắn tự nhiên cũng ngừng lại, nói:
- Ngươi làm gì thế? Sắp đi học rồi, chúng ta cần mau lên mới kịp.
Vương Đông mím chặt môi, chăm chú nhìn vào Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo bị hắn dọa giật mình sợ hãi:
- Ngươi làm sao vậy? Đầu óc bị tên vừa rồi làm cho hỏng rồi sao?
Vương Đông hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra nói:
- Hoắc Vũ Hạo, thực xin lỗi. Ta không biết ngươi là cô nhi, ta không nên bắt nạt ngươi.
Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:
- Ngươi không phải bắt nạt người khác quen rồi sao?
Vương Đông tức giận vỗ bả vai hắn một cái, nói:
- Ngươi có thể đừng đánh mất cơn xúc động của ta được không? Đi thôi, nhanh lên. Sau này mọi chi phí ăn uống của ngươi ta bao hết.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Vậy cũng không được. Tiểu Nhã lão sư đã suy nghĩ biện pháp giúp ta rồi, mỗi ngày sau khi tan học ta đều đi bán cá nướng, tính ra cũng đủ tiền sinh hoạt phí a. Buổi tối ta sẽ mời ngươi ăn cá nướng.
Vừa nói, hai người vừa cất bước hướng về phía Giáo Học Lâu. Vừa đi, Vương Đông vừa đem tác dụng của Thăng Hồn Đan giảng giải cho hắn.
Tác dụng chủ yếu của Thăng Hồn Đan chính là giúp Hồn Lực tăng lên, bản thân nó là do vài loại thiên tài địa bảo làm thuốc dẫn luyện chế mà thành. Mỗi một Hồn Sư cả đời chỉ có thể dùng một viên, biên độ tăng trưởng Hồn Lực ước chừng tương đương giúp cho Hồn Sư ba mươi cấp tăng lên ba mốt cấp, có khi nhiều hơn vậy. Tăng lên một bậc Hồn Lực, đây chính là thứ tốt hiếm có a! Nhưng nếu như ăn nhiều thì sẽ ảnh hướng tới tiềm lực tu luyện của bản thân kẻ phục dụng.
Hơn nữa Thăng Hồn Đan nếu so sánh với Huyền Thủy Đan có chút giống nhau, bởi vì ngoài mục đích kích thích tiềm năng ra còn cung cấp dinh dưỡng là chính, bởi vậy dược tính cũng ôn hòa. Chỉ cần hồn sư cấp mười trở lên là có thể dùng được.
- Nếu ta ăn nó liệu có thể tăng lên Hồn Lực hay không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi dò.
Vương Đông lắc lắc đầu nói:
- Không biết. Ta chưa từng nghe nói có hồn sư cấp mười nào phục dụng Thăng Hồn Đan. Cái thứ đồ chơi này tốt xấu gì cũng là thứ tốt, hơn nữa, có rất ít xuất hiện ở các đại hội đấu giá. Nghe nói chỉ có một số ít vị Thực Vật hệ Hồn Sư biết chế tác, một năm sản lượng cũng không lớn hơn hai mươi khỏa. Chúng ta lần này quả thực là vận rắm chó rồi. Xem ra học viện vẫn rất công bằng, tên kia uy hiếp chúng ta nhưng không ngờ lại cho đồ tốt như vậy.
Khác với Vương Đông đang than thở vui sướng, Hoắc Vũ Hạo lại không hề có chút vui sướng nào, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, nếu không phải phút chót có Thiên Mộng băng tằm cứu, chỉ sợ hắn cùng Vương Đông đã sớm cháy đen rồi. Đan dược gì đó cũng không có phước mà dùng.
- Vậy ngươi định chừng nào dùng?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Vương Đông trả lời:
- Tất nhiên là khuya nay về dùng luôn rồi, thứ tốt này cũng không nên để lâu, ta muốn nhanh đạt đến cấp bao mươi. Nếu hôm nay ta có Hồn Hoàn thứ ba cũng sẽ không bị động như thế, mang ngươi bay đi chắc chắn đơn giản hơn nhiều.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, rồi cũng quyết định đêm nay sẽ sử dụng Thăng Hồn Đan. Hồn lực càng tăng thêm thì Huyền Thiên công càng mạnh, khả năng tu bổ kinh mạch càng lớn. Không biết một viên Thăng Hồn Đan này có thể giúp mình tăng bao nhiêu cấp đây? Nếu bình thường nó có thể giúp tăng từ cấp ba mươi lên cấp ba mươi mốt, như vậy mình dùng, ít gì cũng tăng được hai ba cấp. Nếu như vậy tu vi cũng vừa vặn ngang bằng yêu cầu của tân sinh.
Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo đã hết sức nóng lòng, tuy rằng trước nay hắn không tự ti khả năng của mình nhưng hiện giờ cảm giác được nguy hiểm, với thiên phú của hắn, ba tháng sau khó mà thông qua sát hạch được, nhưng hai ngày hôm nay tốc độ tu luyện lại tăng đột biến khiến hắn có hi vọng. Cho dù khó khăn thế nào cũng phải lưu lại học viện.
So với buổi học cùng Chu Y hôm trước, buổi học hôm nay quá dễ dàng với các học viên. Ngày hôm nay hầu hết là học về lý thuyết. Buổi sáng học phân loại Vũ Hồn, buổi chiều lại học phân biệt các loại Hồn Thú.
Rất nhiều đệ tử xuất thân một số gia tộc lớn, những thứ cũng không quá coi trọng, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì ngươc lại. Hắn không chỉ thua kém người khác về thiên phú mà còn về tri thức nữa.
Buổi trưa Vương Đông mời hắn đi ăn, giờ học buổi chiều vừa kết thúc Đường Nhã đã bước đến.
- Tiểu Hoắc đi thôi, vật liệu hôm nay tỷ đã chuẩn bị đầy đủ dùm đệ rồi. Có Tiểu Nhã lão sư ở đây xem ai dám động đến ngươi. Đúng rồi, đại sư huynh của đệ còn nhờ ta đưa vật này cho đệ, tối về dùng luôn đi.
Đường Nhã đưa một bình sứ cho Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông bên cạnh trợn mắt nhìn, bình sứ này rất quen nha, không khác gì bình đựng Huyền Thủy Đan mà Hoắc Vũ Hạo vừa dùng hôm qua.
Đây…đây là viên Huyền Thủy Đan thứ hai sao? Huyền Thủy Đan khác hẳn Thăng Hồn Đan có thể dùng nhiều lần, tuy nhiên lần sau hiệu quả không bằng lần đầu, càng dùng hiệu quả càng ít. Dù sao tạp chất trong cơ thể con người cũng có hạn, Hồn Lực tăng lên cũng không thể bằng Thăng Hồn Đan.
- Tiểu Nhã lão sư, còn chuyện của đệ thì sao?
Vương Đông hồi hộp hỏi Đường Nhã.
Đường Nhã cười hì hì nói:
- Tỷ đã thương lượng với Bối Bối, nếu sau kì sát hạch này đệ đạt được hạng nhất chúng ta sẽ hoang nghêng đệ gia nhập Đường Môn.
- Được, một lời đã định!
Vương Đông đáp ứng không chút do dự, đãi ngộ ở Đường Môn thực sự quá tốt, Hoắc Vũ Hạo trong vòng hai ngày được dùng hai viên Huyền Thủy Đan. Tuy Huyền Thủy Đan đối với bản thân mình không còn tác dụng lớn nhưng không chừng Đường Môn còn có nhiều thứ khác nữa. Hơn nữa nguyên nhân chính hắn gia nhập Đường Môn cũng không vì những thứ này.
Hoắc Vũ Hạo nhận lấy bình sứ rồi cất vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, không hỏi nhiều cùng Đường Nhã ra ngoài học viện.
Vương Đông vội vàng theo sau:
- Ta cũng đi, dù gì ta với ngươi cũng là bạn cùng phòng, để ta mua giúp ngươi hai con.
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Thôi, để ta mời ngươi ăn.
Vương Đông lắc đầu:
- Không được, bạn là bạn nhưng bán là bán, cứ để ta mua.
Nói xong liền lấy ra một ngân hồn tệ bỏ vào tay Hoắc Vũ Hạo.
Lúc đầu hắn còn tưởng mình đang giúp đở Hoắc Vũ Hạo, sau khi ra khỏi học viện Vương Đông mới biết bản thân đã lời to rồi.
Ngoài học viện có ít nhất ba mươi người đang chờ Hoắc Vũ Hạo nướng cá, người đứng đầu không ngờ lại là Từ Tam Thạch vừa thua Bối Bối hôm trước.
Nhìn thấy Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo khẽ dừng chân một chút, Đường Nhã lại bước nhanh ra:
- Không phục à? Không phục thì chúng ta lại đến khu Đấu Hồn.
Từ Tam Thạch tức giận:
- Bớt điên đi, ta không đánh con gái. Hôm nay ta đến để mua cá, không thấy ta đang xếp hàng sao?
Vừa nghe xong sắc mặc Đường Nhã liền hạ xuống, suy nghĩ một chút lại khẽ cười:
- Ngươi mua cho Giang Nam Nam?
- Ừm.
Từ Tam Thạch gật đầu.
Đường Nhã trêu chọc:
- Không ngờ ngươi lại thích trồng cây si, tiếc là người ta lại ghét ngươi.
Từ Tam Thạch tức giận:
- Đừng chọc tức ta, chuyện hôm qua bị lừa ta còn chưa tính sổ với các ngươi!
Đường Nhã thè lưỡi, quay sang Hoắc Vũ Hạo:
- Bắt đầu đi Tiểu Hoắc, hôm qua người nào ủng hộ ngươi hôm nay bán hắn hai phần.
Hoắc Vũ Hạo lấy lò nướng ra bắt đầu nướng cá. Nhưng hai con cá đầu tiên hắn lại không đưa cho Từ Tam Thạch, dù sao hôm qua bị tên này đánh hắn vẫn còn tức, hơn nữa Vương Đông trả tiền trước, hai con cá đầu tiên hắn đưa cho Vương Đông.
Con thứ ba và bốn đưa cho Đường Nhã.
Đợi cho mặt Từ Tam Thạch đen dần, hắn mới tiếp tục nướng con thứ năm và sáu đưa cho hắn, nhận cá xong hắn lập tức xoay người rời đi.
- Ngon, không ngờ cá lại có thể ngon như thế.
Vừa cắn một miếng hai mắt Vương Đông đã tỏa sáng, bộ dạng ăn cá nướng không khác Đường Nhã lúc trước, chỉ vài phút sau hai con cá đã biến mất, hai tay đầy dầu lâu lâu còn đưa vào miệng…
Lúc này tại đảo nhỏ giữa hồ Hải Thần, trong mật thất, một người đang hôn mê dần tỉnh lại.
- A…
Cô gái áo hồn khẽ nhúc nhích, tay đưa lên ngực:
- Nóng quá, thật là khó chịu…Hả?
Hai mắt nàng dần mở ra, đôi mắt đầy tia máu lúc trước đã dần trong veo, nghi hoặc tự hỏi:
- Kì lạ, tại sao không nóng nữa?
Nàng xoay người ngồi dậy, cúi xuống nhìn thân thể. Y phục vốn ướt đã gần khô, nàng nhảy xuống giường gỡ mặt nạ. Khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng không làm mất đi vẻ tuyệt sắc, lúc này toàn thân đứng thẳng lại lộ ra dáng người đầy đặn thành thục ngọt ngào như quả táo chín.
- Tỉnh rồi à.
Một thanh âm già nua vang lên:
- Tiểu Đào, lần này ngươi đã phạm sai lầm lớn, cũng may cơ duyên xảo hợp lại gặp được một cỗ năng lượng thuộc tính băng từ ngoài tiến vào thân thể trấn trụ tà hỏa. Ngươi có nhớ rõ bên ngoài đảo Hải Thần đã xảy ra chuyện gì không?
Tuyệt Thế Đường Môn Tuyệt Thế Đường Môn - Đường Gia Tam Thiếu Tuyệt Thế Đường Môn