Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 15
N
ó vừa quay mặt đi thì hắn vừa mới bước vào nhà bếp bằng cửa sau nên chưa kịp nhìn mặt nó, chỉ thấy một bên cằm và bộ váy nó mặc thôi chiếc mũ vải đã che gần hết khuôn mặt nó rồi. Cái giọng nói đó khiến hắn cảm thấy rất rất rất là quen thuộc. Người đó là ai vậy?
- Rượu vang sơ nói con đi lấy đây ạ _ hắn đặt chai rượu lên bàn
- À…con mang cái này lên phòng khách cho sơ Maria đi _ sơ Hường nói
- Ờ, mang lên cho sơ đi con _ sơ Maria đưa cho nó một khay gồm nước và ít bánh cookie
- Dạ _ hắn ngậm ngùi quay lưng lên nhà khách
Trong nhà khách, cha và nó đang nói chuyện vui vẻ về tất cả những gì đã và đang xảy ra xung quanh nó. Nó cởi mở kể hết cho cha quản xứ nghe, vì cha giống như một người cha thứ 2 của nó vậy.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Nó rút điện thoại ra thì thấy trên màn hình là mẹ nó, nó tính đút điện thoại vào túi lại thì cha quản xứ cản nó lại.
- Đừng làm thế
- … _ nó nhìn cha rồi đứng dậy mở cửa ban công ra ngoài nghe điện thoại
- Cha _ hắn bước vào nhưng lại không thấy nó đâu
- Cảm ơn con, để đó cho ta đi _ cha giúp hắn bỏ bánh với nước xuống
Hắn đứng nhìn ra ngoài ban công đang mở cửa để hy vọng xem có thể thấy người đó không. Nhưng hắn đành cắn răng quay về nhà bếp khi bị cha quản xứ bắt trúng tim đen.
- Còn gì nữa sao _ cha hỏi
- Dạ….à không….chỉ là cái cửa mở, chắc lạnh lắm, con đóng lại cho cha nha _ hắn bước lại gần ban công
- Ta mở đó….con xuống bếp đi _ cha nhìn hắn cười
- Dạ _ hắn chẳng thế đưa ra lý do nào hay hơn được cả
Hắn quay lưng lại rồi bước ra, trong đầu thì nghĩ “ không phải vội, tí nữa xuống ăn tối thể nào chả được gặp “. Nghĩ thế hắn liền nở nụ cười mưu mô rồi vội vàng bước xuống bếp để phụ các sơ dọn bàn.
- Mẹ con gọi có chuyện gì sao _ cha hỏi khi nó vào bàn ngồi
- Chắc con phải về rồi, ông ấy hôm nay về nhà ăn cơm _ nó ngồi xuống
- Cũng nên về, dù sao cũng đã lâu rồi phải không?
- Dạ… _ nó trả lời cha không được dứt khoát cho lắm
- Đừng như vậy chứ…để ch gọi người đưa con về _ cha đứng dậy
- Không cần đâu….con đi xe buýt về cũng được, nếu về muộn có khi sẽ không gặp _ nó đứng dậy
Nó cúi xuống cầm hộp đàn lên rồi theo cha ra khỏi phòng khách để xuống bếp chào các sơ một tiếng. Hắn lại ra ngoài nên khi nó xuống đã không gặp hắn, lúc nó vừa bước vào bếp thì hắn vừa mở cửa sau bước ra. Có vẻ như hai đứa nó chưa có duyên gặp nhau thì phải.
Nó ngồi xuống ghế trong nhà đợi để chờ xe buýt, mắt cứ nhìn vào một điểm cố định, mà khi xe tới cũng không biết.
- Cô có đi không _ bác tài xế bóp còi hỏi nó
- Dạ…có ạ _ nó vội vào phi lên xe
Chọn một ghế gần cuối nó ngồi xuống, rồi rút chiếc ipod trong túi ra nhét hai cái tai phone vào tai rồi nhìn ra cửa sổ. Thành phố về đêm đúng là có khác biệt thật, thường ngày mọi thứ cứ xô bồ, tấp nập và bon chen nhau mà sống. Trong khi ban đêm mọi thứ lại yên tĩnh như vầy, đúng là nó sắp không thể bắt kịp cuộc sống này nữa rồi. Chợt bật một nụ cười mỉm nó giật mình khi tai mình bị giật một cái tai phone ra rồi lại bị nhét vào một cái phone khác. Chưa vội quay qua nhìn thủ phạm, nó chăm chú nghe giai điệu của bài nó đang nghe hơn, là một bài hát về tình yêu. Theo như cảm nhận của nó thì lời bài hát này là có thật, nhưng hình như lại là giả, giống như người viết lời cho bài hát này đang đưa mình vào một câu chuyện tưởng tượng vậy. Đặc biệt hơn cốt chuyện cũng không giống như những tác giả khác, một câu chuyện tình đẹp, không phải chia lìa hay buồn bã cả.
Anh vẫn nhớ cái ngày đó
Một cô nhóc ngốc đã khiến anh say nắng
Anh tự hỏi em có cái gì mà khiến anh điên đảo vì em
Ngốc nghếch, xấu xí, mủm mĩm mà còn lùn nữa
Còn anh đúng chất một chàng hot boy
Vậy tại sao anh lại yêu em
Trả lời anh thử coi
Anh quên rằng em ngốc nên sao trả lời được đây
Có lẽ là ngốc nên anh phải luôn ở bên giúp đỡ em
Có lẽ vì em xấu xí nên anh phải ở bên chia sẻ vẻ đẹp cho em
Có lẽ do em mủm mĩm nên anh phải ở bên giúp em thon thả
Có lẽ em lùn nên anh phải bảo vệ em
Anh hứa khi bên anh em sẽ luôn thấy an toàn
Bởi anh yêu em, nên anh hứa
Tin anh nhé, con ngốc của anh
Nó phải phì cười vì lời bài hát vô cùng dễ thương và chân thật, không chút gì gọi là cách điệu lời lẽ trong này cả. Nó quay qua nhìn kẻ phá đám, thì bỗng giật mình. Một chàng trai sao, cao hơn nó, đẹp trai hơn nó, còn có nụ cười đẹp hơn nó nữa.
- Cậu ….
- Cậu đang nghĩ gì vậy _ cậu trai kia nhìn nó cười
- Cậu đẹp trai hơn tôi luôn _ miệng nó tự nói không có sự điều khiển của não bộ
- Hở…ha ha…đẹp trai hơn cậu á _ câu trai kia ôm bụng cười ha hả
- … _ bây giờ bị cười nó mới thấy mình bị hố _ à không, tôi không nói thế
- Hì, cậu dễ thương thật _ hắn ta cúi sát vào mặt nó _ sao cậu giống cô gái trong bài hát của tôi vậy
- Cậu làm cái gì vậy _ nó đẩy cậu trai kia ra
- Tôi lên Trân Quốc Eric*, còn cậu _ Eric nhìn nó
- À, tôi là Chu Lệ Băng _ nó trả lời
*Trần Quốc Eric là người Mỹ gốc việt, đây là lần đầu tiên cậu ta về việt nam nhưng lại về một mình mà không phải về cùng gia đình. Sở hữu đúng một froms chuẩn của người Mỹ, Eric có chiều cao 1m80, khuôn mặt đẹp tựa như tranh, mũi cao thân hình vạm vỡ. Eric học cùng trường với hắn, Thiên Anh và Hoài Ên bên mỹ nên 4 người đều biết về nhau khá nhiều. Gia đình của Eric còn là một bí mật, mọi người chỉ biết đến gia đình với hai chữ là gia đình “ tài phiệt “ thôi, còn lại không có bất kỳ thông tin nào khác. Cũng như 3 người kia, Eric về việt nam là để chuẩn bị cho kỳ thi đại nhạc hội sắp được diễ ra tại nhạc viện WORST. Môn nhạc cụ chính mà cậu ta chơi là violin giống nó, ngoài ra hắn có khả năng chơi rất nhiều nhạc cụ khác nhau với kỹ năng không thua kém gì một người chơi chuyên nghiệp mà không phải ai cũng chơi được.
- Cứ gọi tôi là Eric, cậu học trường nào _ cậu ta hỏi
- Tôi học ở học viện BUOSTAN
- Học sinh lớp 2 sao
- Sao…sao cậu biết _ nó ấp úng
- Người nhỏ con như cậu học lớp 2 đã là ngạc nhiên rồi vì vậy học lớp 3 càng khó tin hơn
- Cậu….vừa….phải….thôi….nha _ nó nhấn mạnh tùng chữ một
- Hì, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi….nhớ tôi nhé tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy
Nói xong thì Eric đứng dậy bỏ đi, nó ngồi trên xe dõi theo dáng cậu ta bỏ đi. Nó không biết sao nhưng đây có lẽ là người đầu tiên có thể gần gũi với nó như vậy. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì dừng trước một ngã tư đường lớn, nó xuống xe và đi bộ vào khu biệt thự đường Z. Đứng trước số nhà 14 nó thờ dài thườn thượt trước khi mở cửa bước vào.
- Con về rồi sao _ mẹ nó nói khi nó mới bước vào nhà
- Chào ba….chào mẹ
- Ngồi ăn luôn đi con gái _ ba nó cười
- Dạ? _ nó nghe nhầm không, lần đầu tiên ba nó gọi nó như vậy
- Ngồi đi, chúng ta cũng mới bắt đầu thôi _ mẹ nó nói
Nó ngồi vào bàn với tâm trạng hơi bất an lo lắng, thật thì mỗi lần ngồi ăn chung như vầy nó bị coi như vô hình nhưng hôm nay có vẻ như nó không vô hình thì phải. Ba mẹ ăn nhưng cứ nhìn nó bắt chuyện với nó, họ hỏi vẩ chuyện học hành ở trường, luyện tập ở nhà, đi đến trung tâm và bạn bè của nó.
- Nếu có thể thì dừng những việc vô nghĩa lại để tập trung luyện tập và học hành đi _ ba nó nhìn nó
- Mẹ thấy đúng đó, nếu cần mẹ có thể cho tài xế đưa đón con đi học, việc con đi bộ mất thời gian quá
- Con đi xe buýt cũng được _ nó không muốn mọi người nhìn nó dưới ánh mắt của một tiểu thư đài cát chút nào hết
- Bài kiểm tra sáng nay thì sao _ mẹ nó hỏi
- Tốt ạ
- Khi có kết quả điểm thi thì cho ta biết, ta sẽ thưởng cho con
- Con nên coi lại đám bạn bè của mình, ai thật sự là bạn là bè…bỏ bớt chúng đi
- Ta nghe giáo sư ở nhạc viện nói dạo này con lơ là việc luyện tập phải không
- Việc đến trung tâm ổn không còn, có thấy hiệu quả hơn các trung tâm khác không
- Từ mai ta sẽ chuyển lớp cho con học riêng, sẽ có giáo sư đích thân giám sát con luyện tập, như vậy đám rác rưởi trong lớp sẽ không học được từ con điều gì hết
- ….bla…..ble
- Đủ rồi _ nó nắm chặt nắm đấm bấu chặt chân váy dưới bàn hét lớn _ đủ rồi….con ….hiểu hết rồi…
Nó cố gắng cử động để đứng dậy, người nó lúc này cứng đơ và lạnh toát, chân nó bị tê cứng đến nỗi không còn cảm giác gì nữa. Nó chống hai tay lên bàn rồi từ từ đứng dậy, mặt cúi gằm xuống bàn không nhìn ba mẹ nó.
- Con ….lên phòng trước
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi lên lầu, cố gắng lê từng bước nhỏ để cơ thể nó giữ thằng bằng mà không bị té, bám vịn vào thành cầu thang nó cố nhấc chân mình lên để bước từng bậc thang mọtt. Mở cửa phòng nó khoá trái rồi ngồi bệt xuống đất, những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rớt xuống nề nhà. Một giọt, hai giọt, ba giọt rồi số lượng tăng dần lên ngày một nhiều, nó khóc nức nở vì thứ được gọi là “ tình yêu “ của hai con người đáng sợ đang ngồi dưới nhà kia. Họ không hề chứ không phải là chưa bao giờ nghĩ cho nó, họ chỉ biết làm những điều nó cảm thấy quá sức mà thôi. Nằm dài ra sàn nó khóc cho đến khi ngủ thiếp đi vì mệt lúc nào không hay.
Ở nhà thờ
Hắn mở cửa bếp bước vào thì đã thấy mọi người đang làm dấu chuẩn bị ăn tối, hắn nhẹ nhàng bước gần lại rồi cũng làm dấu cùng mọi người. Mọi người đều kéo ghế ra ngồi, 8 chiếc ghế quanh cái bàn tròn nhưng chỉ có 7 cái được kéo ra và ngồi xuống, còn cái ghế bên cạnh hắn thì trống.
- Ủa…khách của cha đâu _ hắn mới biết cô gái kia không có mặt
- Con bé mới về rồi, mẹ con bé gọi _ sơ Hường nói
- Về rồi sao…lâu chưa sơ
- Mới thôi con…chắc được khoảng 6 7 phút gì rồi
Hắn vội đứng dậy, rồi chạy ra ngoài mặc cho các sơ và cha gọi hắn nhưng hắn vẫn chạy để đuổi theo người con gái đó. Không hiểu làm sao nhưng hắn có cảm giác rất ấm khi ở gần người đó, hắn cảm nhận được rất rõ sự hiện diện của cô gái. Rốt cuộc người đó là ai, hắn biết việc hắn đuổi theo không chỉ là tò mò mà là còn để xác nhận 1 việc nữa. Khuôn viên nhà thờ không còn một ai, hắn chạy ra ngoài thì thấy bên dưới trạm xe buýt có một người đang ngồi đó, chạy vội xuống bên dưới thì chiếc xe buýt tới.
- Cô có đi không _ bác tài xế bóp còi hỏi nó
- Dạ…có ạ _ nó vội vào phi lên xe
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 16