"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Tôi Đây Gọi Là Con Bò Đó!!!
ô, em muốn chuyển bàn."
La Hiểu Du mắt to trong suốt chớp chớp hai cái, cơ thể chuyển tới đối diện Cố Hải, nụ cười thùy mị như trước.
"Cậu muốn chuyển lên bàn trên hả?"
"Không phải ạ."
"Vậy cậu muốn chuyển xuống bàn dưới cùng?"
"Cũng không phải ạ."
La Hiểu Du vẻ mặt đầy hiếu kỳ giống như một thiên thần rơi xuống nhân gian, làm cho lòng của Cố Hải trong nháy mắt mất thăng bằng, nhưng mà rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh.
"Em muốn chuyển qua dãy bên phải."
"Như thế này." La Hiểu Du kiên trì giải thích," Chỗ ngồi của chúng ta cứ hai tuần đổi một lần, nói cách khác, hai ngày nữa, các em sẽ được chuyển qua dãy bên phải."
"Ý em không phải vậy." Vẻ mặt Cố Hải rất kiên định,"Em muốn chuyển đến phía sau Bạch Lạc Nhân."
" Chuyển đến phía sau Bạch Lạc Nhân?" La Hiểu Du nghi ngờ.
Cố Hải cười cười, "Đúng vậy, hai bọn em quan hệ rất tốt, nếu cùng ngồi với cậu ấy, em rất có động lực học tập."
La Hiểu Du lộ ra có chút hơi khó, dựa theo lẽ thường mà nói, học sinh chuyển bàn là chuyện rất phiền phức. Phải cân nhắc chiều cao, thành tích học tập, nam sinh nữ sinh phải xen kẽ nhau.......
" Cậu cứ về trước đi, tôi sẽ tìm hiểu một chút chỗ ngồi bên kia."
"Bây giờ đi." Vẻ mặt Cố Hải khăng khăng,"Ngay lập tức em phải chuyển."
Sắc mặt của La Hiểu Du thoáng thay đổi, môi đỏ mọng thanh nhã run run hai cái, nhìn ra được, cô ta không hài lòng thái độ của Cố Hải. Bởi vì ở trong trường học này, chưa hề có học sinh có dũng khí như thế nói chuyện với cô ta.
"Được rồi, buổi chiều em chuyển qua đi."
Cố Hải đi không bao lâu, một nam sinh ngây thơ đi vào, cộng thêm chân vòng kiềng, đi tới trước mặt của La Hiểu Du, liền thể hiện khuôn mặt khổ sở uy hiếp.
"Cô ơi, cô có thể đổi chỗ cho em lên trên một bàn được không? Chân của Trương Đại Vĩ lúc nào cũng để lên ghế của em rồi đạp, em đẩy xuống đất ba giây sau lại để lên."
"Cậu ta đạp ghế cậu, cậu không thể nhắc nhở cậu ta hay sao?" Giọng La Hiểu Du bắt đầu cất cao, vẻ mặt trở nên như tên côn đồ đi đòi nợ,"Chuyển bàn, chuyển bàn! Cậu cho rằng chuyển bàn là chuyện đơn giản như vậy hả? Có thể để cho tôi bớt nghĩ một chút không hả?"
Không biết vì sao, cô giáo xinh đẹp nổi giận lên đều mê người như vậy, nam sinh khổ sở không nhịn được nói thêm hai câu.
"Cô, em xin cô, cho em chuyển lên trước một bàn là được."
La Hiểu Du nóng nảy gần xa đều nghe tiếng, người ta thông minh lại đẹp, năng lực lại có, còn gả cho một ông chồng có tiền, tính tình nóng nảy, hiển nhiên không có gì lạ.
"Cậu còn nói thêm một câu nào nữa, lập tức cút ra khỏi lớp cho tôi."
Hai giây sau đó, nam sinh khổ sở mặt mày xám xịt đi ra phòng làm việc.
Buổi chiều, Bạch Lạc Nhân mới vừa vào lớp, liền nhìn thấy tên cậu ghét nhất ngồi ở phía sau cậu. Trong lòng mắng ác một câu, mặt lạnh trở về chỗ ngồi.
Mắt nhìn chuông vào học vang lên, Bạch Lạc Nhân vẫn không thấy Cố Hải nhúc nhích.
Rốt cuộc, cậu ta cũng không kềm chế được.
"Sao cậu còn không cút về chỗ?"
"Tôi chuyển bàn, đây chính là vị trí của tôi đó.!" Cố Hải cười rất mãn nguyện.
Mặt của Bạch Lạc Nhân chuyển sắc, không che giấu chút nào tâm tình của mình. Cậu ta chính là như vậy, yêu ghét rõ ràng, chỉ cần cậu ta không thích người khác, cho dù cầm súng chĩa đầu của cậu ta, cũng đừng nghĩ đến việc làm cho cậu ta nói một câu dễ nghe.
Chuông vào học vang lên, Bạch Lạc Nhân xoay người, trong lòng âm thầm khuyên bản thân một câu, đừng để ý đến cậu ta, coi như phía sau là một đống phân là được rồi.
"Các em lấy đề ngày hôm qua mới phát ra, hôm nay chúng ta giải đề."
"Ê......" Cố Hải dùng ngón tay búng tóc Bạch Lạc Nhân một cái,"Tôi bảo này, tại sao áo trắng sau lưng cậu bị rách một chỗ, cậu lại vá bằng miếng vải màu đen."
Bạch Lạc Nhân hờ hững trả lời một câu,"Cái này gọi là con bò."
"Con bò?"
"Không phải có một loại bò, trên người loáng thoáng đốm đen trắng hay sao?"
"......"
Cố Hải nở nụ cười, tên nhóc này mồm mép rất lợi hại. Nhưng mà, một đốm đen trắng làm sao có thể gọi là con bò được? Phải nhiều đốm đen trắng mới gọi là bò chứ. Thế là, Cố Hải lấy ra cây kéo nhỏ, thừa dịp lúc Bạch Lạc Nhân đang ngủ, cắt rất nhiều lỗ hổng trên lưng áo đồng phục của cậu ta.
Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân rụt cổ một cái, trong lòng buồn bực, đồng
phục hôm nay của cậu bị rách hay sao nhỉ?
.....
"Đại Hải, anh đang chạy thể dục hả?"
Cố Hải đeo tai nghe, hai tay đưa qua, một tay cầm kim, một tay cầm chỉ đen, đang chăm chú xỏ kim vào lỗ.
"Tôi đang xỏ kim."
"Xỏ kim?" Kim Lộ Lộ cười hà hà hai tiếng, "Anh bỏ nhà ra đi, ngay cả quần áo cũng phải tự vá hả?, khổ thân đại thiếu gia quá đi."
Rốt cuộc cũng xỏ vào, Cố Hải ngạo nghễ trên mặt của cậu hiện nên một vẻ gian tà.
"Không phải tôi vá cho mình."
Điện thoại di động trước mặt vang lên tiếng rống giận dữ chói tai.
"Vậy anh vá cho ai?"
Cố Hải rút tai nghe xuống, giọng nói không nhanh không chậm,"Gào cái gì? Không phải vá cho nữ sinh, em không phải hỏi, nói em cũng không hiểu."
Kim Lộ Lộ ngẫm lại cũng đúng, dựa vào tính khí như Cố Hải, làm sao có thể vá quần áo cho nữ sinh? Trên đường cậu ta nhìn thấy nam sinh buộc giây giày cho nữ sinh cũng quay sang chửi vài câu, còn chưa nói làm cái chuyện mất mặt này.
"Đại Hải, em muốn anh cuối tuần này đi Thiên Tân thăm em đi."
Cố Hải buông kim chỉ xuống, nhanh nhẹn cởi giầy lên giường.
"Được."
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn