Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 14 - Đã Bị Cô Ăn Mất Rồi
L
ão Bạch ngầm hiểu ý, lập tức xoay người đóng cửa lại.
Hứa Tình Thâm tránh khỏi tay của Tưởng Viễn Chu, " tại sao không sắp xếp cho tôi tiếp nhận khám bệnh? "
" không phải cô đã từng nói Tinh Cảng không ngại nuôi thêm một bác sĩ như cô sao? Như vậy thật tốt, tiền lương vẫn trả đủ cho cô, cô cũng thoải mái. "
" vì vậy, anh không có ý định để cho tôi nhận khám bệnh à? "
Tưởng Viễn Chu lui bước về phía sau, dựa vào bàn làm việc rộng rãi chắc chắn kia. Trước ngực cô còn chút dấu vết chưa được xử lý sạch sẽ. Nhìn cổ của Hứa Tình Thâm bị rộp lên như vậy, Tưởng Viễn Chu biết vết thương này của Hứa Tình Thâm nhất định sẽ gây nhiều khó chịu.
" trách nhiệm hàng đầu của bác sĩ là gì? "
" cứu sống trị thương. "
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn trước ngực cô, " vậy bản thân mình bị thương thì sao? "
" tôi đã bôi một lớp thuốc rồi. "
Người đàn ông nghiêng người đứng dậy dứt khoát tóm lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình, bàn tay anh không chút do dự chụp về phía cô. Hứa Tình Thâm vội vàng đẩy ra, lại bị Tưởng Viễn Chu hung hăng vỗ lên mu bàn tay.
Cô đau đến mức không ngừng khua khoắng cái tay bị vỗ. Tưởng Viễn Chu thừa dịp kéo dây kéo của cô xuống, bên trong cô mặc một chiếc áo đơn bằng len. Người đàn ông kéo cổ áo của cô ra, hướng vào trong liếc nhìn.
Quả nhiên bị đỏ rộp lên, tựa như con tôm bị luộc chín.
" người nhà bệnh nhân kia lên tiếng, tiền nghỉ việc, tiền tổn thất tinh thần vân vân tăng lên, đòi sáu mươi vạn. "
Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, " nhiều vậy? "
" bọn họ mang hợp đồng tới chứng minh, người phụ nữ kia làm việc trong một công ty, cũng coi là một lãnh đạo nho nhỏ, bình thường tiền lương cũng không thấp. "
" tôi sẽ theo dõi cẩn thận bệnh tình của cô ấy, cố gắng hết sức không để cho cô ấy lưu lại di chứng về sau. "
Một tay Tưởng Viễn Chu chống lên cạnh bàn, mi mắt nhẹ nâng lên nhìn về phía cô, " cô có thể chừa lại chút di chứng về sau cho cô ta. Cô ta làm cho cô đau đầu, cô cũng thật tốt để cho nửa đời sau của cô ta luôn luôn bị nhức đầu. "
" không được, " Hứa Tình Thâm cau mày lắc đầu, " anh không cảm thấy trong cả câu chuyện này, cô ấy là người vô tội nhất hay sao? "
" không cảm thấy, " Tưởng Viễn Chu mở ngăn kéo ra, bên trong chất đầy hộp thuốc. Ngón tay người đàn ông khều mấy cái, lấy ra một hộp thuốc bôi, " cô vừa thất thân, vừa thất tình, cô mới là người vô tội nhất. "
" Tưởng tiên sinh, ngài rất thích xát muối lên vết thương của người khác sao? "
" ừ, tôi còn thích nhìn vết thương của người khác nữa, cởi áo ra. "
Hứa Tình Thâm lui bước về phía sau, nhưng lại bị Tưởng Viễn Chu tóm lấy cánh tay, " ra vẻ cái gì? Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, không có gì mới mẻ cả. "
Tưởng Viễn Chu kéo áo len của cô lên. Hứa Tình Thâm cố gắng kìm nén xuống ý định muốn giãy dụa. Anh cởi sạch vải vóc nửa người trên của cô xuống, chỉ chừa lại một chiếc áo ngực.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm trước ngực cô. Mảng hồng trên làn da trắng mịn trông thật bắt mắt. Tưởng Viễn Chu nhìn đến chỗ đang phập phồng kia, áo ngực màu đen làm nổi bật lên hình dáng hoàn mỹ nhất của nó. Hô hấp của anh từ từ nặng nề, ánh mắt cũng càng lúc càng sâu hơn.
Tưởng Viễn Chu cất giọng khàn khàn, " cởi nó ra luôn đi. "
" không được, từ đó trở xuống không bị thương. "
Đầu ngón tay người đàn ông cẩn thận xoa trước ngực cô. Cảm giác mát mẻ làm dịu đi sự đau đớn của vết bỏng. Tưởng Viễn Chu chậm chạp không chịu lấy ngón tay ra. Một đêm kia anh chỉ lo tận hứng, thế nào lại quên chú ý tới chi tiết này nhỉ?
" Tưởng tiên sinh, đủ rồi. "
Tưởng Viễn Chu giả vờ như không nghe thấy. Hứa Tình Thâm thẳng thừng lên tiếng, " sao vậy, Vạn tiểu thư không cho anh nhìn đã à? "
" cô thật sự hỏi được câu đó, " Tay còn lại của người đàn ông ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, để cho cô dán chặt vào người mình. Anh cúi người xuống thổi một hơi bên tai cô, " cô ta nhìn qua không hấp dẫn mãnh liệt như cô, tôi chỉ thích cô như vậy. "
Đàn ông thật đúng là sinh vật sống theo bản năng nhất nha.
Hứa Tình Thâm không đẩy được anh ra, không khí dĩ nhiên là lúng túng. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi rũ xuống, " là 36D à? "
Sự chú ý của anh tiếp tục dời xuống, dừng lại trên bờ hông thon gọn có thể ôm hết bằng một tay của Hứa Tình Thâm, " eo một thước chín, hoàn hảo. "
Hứa Tình Thâm cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô giơ tay che kín trước ngực. Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục cái đề tài này, " chờ lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tắt đèn, tôi nhất định phải ngắm nhìn thật kỹ vóc dáng này một chút......"
Anh càng nói càng đen tối. Hứa Tình Thâm giơ tay lên che lại miệng của Tưởng Viễn Chu, " Tưởng tiên sinh, đây là bệnh viện. "
Sắc mặt cô rất nghiêm trọng, có vẻ như đang tức giận. Tưởng Viễn Chu kéo tay của cô ra, " cô đối với Vạn Dục Ninh có cảm giác gì? Hận thấu xương à? "
" tôi hy vọng cô ta và Phương Thịnh sẽ không có kết quả. "
Tưởng Viễn Chu không nhịn được bật cười, " phải rộng lượng một chút, cô hẳn nên học cách chúc phúc cho người ta. "
" tôi không cao thượng như vậy. " Hứa Tình Thâm cầm áo len trên bàn lên, định mặc vào. Tưởng Viễn Chu kéo một ống tay áo của cô, " trong phòng cũng không lạnh mấy, gấp gáp như vậy làm gì? "
" Tưởng tiên sinh, lúc trước tôi tìm tới anh là do bất đắc dĩ, thế nhưng tôi không bán thân. "
Hứa Tình Thâm nói xong, đem áo len tròng vào cổ mình.
" tôi không nói cô bán thân, chỉ là nam nữ hoan ái thôi mà. Ngoài công việc ra còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp như vậy. Chúng ta có thể bởi vì bị thân thể hấp dẫn mà cùng nhau lên giường. " Đây coi là cái gì? Mời mọc trắng trợn sao?
" không cần, " Hứa Tình Thâm nói, " có thể tôi bị bệnh lãnh đạm, đối với chuyện đó không thực sự thích thú. "
" tôi thấy cô không chỉ bị lãnh đạm đối với chuyện đó, cô đối với việc gì cũng rất lạnh nhạt. " Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt cô, sau đó vòng qua bên cạnh chậm rãi lướt quanh cô một vòng, " thắng xe bị động tay động chân, thân nhân người bị nạn tới gây sự, còn có vụ hắt cháo mới vừa rồi, mỗi một chuyện, không phải cô đều lạnh lùng đối mặt sao? "
" khóc lóc ầm ĩ cũng vô dụng. Tưởng tiên sinh, nếu vậy tôi hỏi anh một câu nhé? Mới vừa rồi nếu tôi chạy tới đây khóc lóc tố cáo, nói Vạn tiểu thư làm tôi bị bỏng thành như vậy, anh sẽ thay tôi trút giận sao? "
Tưởng Viễn Chu vô cùng thản nhiên nhẹ nhún vai, " không phải tôi đã đuổi bọn họ ra khỏi bệnh viện rồi sao? "
Hứa Tình Thâm hơi sửng sốt. Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lại, cửa phòng làm việc liền bị người ta dứt khoát dùng sức đẩy ra.
Cô theo bản năng nhét một cánh tay vào trong ống tay áo, nhưng nửa người trên vẫn còn lộ ra ngoài. Vạn Dục Ninh đẩy cửa ra bước vào, ánh mắt chạm đến tấm lưng trần trắng mịn của cô.Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Hứa Tình Thâm giấu cô ra sau lưng mình.
Vạn Dục Ninh sửng sốt đứng ngây người. Phương Thịnh chạy theo phía sau cũng bước vào phòng làm việc. Hứa Tình Thâm vội vàng mặc lại quần áo tử tế, trái tim đập thình thịch đã nhảy lên tới cổ họng.
" tại sao em còn chưa đi? " Tưởng Viễn Chu lớn tiếng doạ người.
Có một số việc, vừa nhìn một cái là hiểu ra ngay. Vạn Dục Ninh cũng là người thông minh, đôi môi cô ta mấp máy, không hề ầm ĩ, tầm mắt xuyên qua bên người Tưởng Viễn Chu, rơi về phía bóng dáng đang lấp ló thoáng ẩn thoáng hiện. " em còn nói làm gì có chuyện bệnh viện đuổi bệnh nhân ra ngoài, thì ra là Hứa tiểu thư đang ở đây. Viễn Chu, vết thương trên người cô ta anh nhất định đã xem xét cẩn thận rồi nhỉ? Phải tốn bao nhiêu tiền thuốc men cứ việc nói ra, em chi hết.
Phương Thịnh bước tới nắm lấy cánh tay của Vạn Dục Ninh, " đi thôi, tài xế cũng đã tới cổng rồi. "
" cổng bệnh viện Tinh Cảng cao như vậy, thầy Hạ có hai mươi mấy năm kinh nghiệm lâm sàng cũng không thể bước vào được, còn không bằng một đêm của Hứa tiểu thư, thật dễ dàng! "
Phương Thịnh môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng. Hứa Tình Thâm từ sau lưng Tưởng Viễn Chu bước ra, " Vạn tiểu thư, đây không phải là xã hội cũ. Quy định xét tuyển của Tinh Cảng cũng không nhất thiết phải đáp ứng đầy đủ mới được vào. Tưởng tiên sinh có thể tuyển tôi, đã chứng tỏ tôi có điểm nổi trội hơn người. "
Tưởng Viễn Chu dựa vào ghế làm việc, ngón tay sờ sờ chóp mũi cao thẳng tắp.
Khoé miệng anh không tự chủ được mà cong lên nét cười. Vì sao anh để cho Hứa Tình Thâm tới Tinh Cảng làm việc, trong lòng cô hẳn phải rõ ràng nhất.
Thế nhưng cứ nhìn thử cô mà xem, mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ ' nổi trội ' kia.
Vạn tiểu thư nghe vậy, cười lạnh, " khuôn mặt hồ ly tinh, tôi thấy đây chính là điểm nổi trội của cô đúng không? "
" nếu vậy Vạn tiểu thư à, cô phải đem người đàn ông bên cạnh mình từng người một nhìn cho kỹ, xem ai đã bị tôi ăn mất rồi. "
Tưởng Viễn Chu nghe được tới đây, đôi con ngươi lập tức tối xuống, trong mắt dần dần dâng lên gợn sóng. Là sao? Khẩu vị của cô cũng không nhỏ, ăn được một người rồi, lại còn muốn ăn thêm một người khác à?
Mà không chỉ có anh biến sắc, mặt mày Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh cũng đều tái mét.