Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14:Ai Đặt Ra Điều Kiện Này?
ậu nhỏ giọng một chút!” Hàn Đông nhắc nhở: “Bạn gái của tôi đang ở đây, chừa cho tôi chút mặt mũi có được không?”
“Cậu còn dám gọi người ta là bạn gái?” Lý Thượng túm lấy đuôi tóc Hàn Đông, trào phúng nói: “Bím tóc này còn chưa có gỡ ra mà anh đã thay lòng đổi dạ.”
Hàn Đông giật tay Lý Thượng xuống, nói sang chuyện khác: “Hôm nay đi tuyển thế nào?”
Nói đến chuyện này, mặt Lý Thượng mới treo lên một nụ cười.
“Anh bói chuẩn đó, tôi quả thật có vận khí làm minh tinh!”
Hàn Đông vừa định hỏi kỹ, mỹ nữ phía sau đã hết kiên nhẫn bĩu môi: “Anh đã xong chưa vậy?”
“Tôi nói chuyện với cô ta cái đã, lát nữa tám với cậu sau.”
Sau khi đưa mỹ nữ về nhà, Hàn Đông liền khẩn cấp hỏi thăm ‘tình hình chiến đấu’ của Lý Thượng hôm nay.
“Tôi đã nói với anh, hôm nay người tới là của đoàn phim công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, nghe nói đang cần người để quay một bộ phim lớn, rất nhiều vai dùng đến diễn viên mới. Hôm nay tôi đi tham gia tuyển, hơn một trăm người mà chỉ có một mình tôi vào được vòng phỏng vấn, nghe nói người phỏng vấn là giám chế đích thân đến xem. Ôi chao, ngày đó anh cũng đi cùng tôi đi!”
Hàn Đông cười một tiếng: “Lỡ tôi được chọn trúng thì làm sao đây? Cậu chưa nghe chuyện xưa của các ngôi sao vào những ngày đầu xuất đạo hả? Mấy người đó toàn là đi cùng bạn bè, kết quả mình lại được tuyển, như một xô máu chó ấy.”
“Tuyển anh thì có làm sao!” Lý Thượng vẫn còn bệ vệ nói: “Hai người chúng ta ai được tuyển đều giống nhau cả! Tôi được tuyển thì dẫn dắt anh, anh được tuyển thì dẫn dắt tôi.”
Hàn Đông chỉ cười chứ không nói.
Lý Thượng còn nói: “Không hổ là cái ‘vòi nước’ hàng đầu trong giới, ra tay cũng thật hào phóng! Tôi mới vừa vào mà họ đã thanh toán hết phí tuyển dụng, phí xuất hành cùng phí sinh hoạt rồi, chưa làm gì hết mà đã lĩnh được năm trăm rồi.”
Hàn Đông liếc xéo Lý Thượng nói: “Anh mày ngồi mốc mỏ mười ngày cũng không được như vậy!”
Lý Thượng lập tức cười làm lành: “Cơ hội này là anh nhường cho, tiền tôi không cần chia đâu, toàn bộ là của anh hết!”
“Cậu có ý gì? Tôi là loại người này sao?” Hàn Đông đen mặt cầm lấy mớ tiền: “Lần này là tôi cho cậu mặt mũi, lần sau không được viện cớ như vậy nữa đấy!”
Lúc Lý Thượng đi phòng tắm công cộng tắm rửa, Hàn Đông và Diệp Thành Lâm ngồi với nhau nói chuyện phiếm.
“Lý Thượng này rốt cuộc là người như thế nào?” Diệp Thành Lâm hỏi.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng: “Vừa nhìn đã biết là một con bạch nhãn lang*.”
(*Bạch nhãn lang: Chỉ những người tâm địa hung tàn, vô tình vô nghĩa)
“Vậy sao cậu còn giúp hắn?”
Hàn Đông quơ quơ xấp tiền mặt trong tay: “Lợi dụng một con bạch nhãn lang, em không thẹn trong lòng.”
“Thằng nhóc này, cậu cũng giỏi thật!” Diệp Thành Lâm giọng điệu oán hận: “Để người khác thay cậu kiếm tiền, còn mình thì đi tán gái.”
Hàn Đông ôm lấy vai Diệp Thành Lâm cười xấu xa: “Đừng nói toẹt ra như vậy chứ…”
Buổi tối lúc ngủ, Hàn Đông thuận miệng hỏi Lý Thượng: “Hôm nay cậu cũng chưa chính thức nhận việc mà, sao lại về muộn vậy?”
“Đừng nói nữa!” Nói đến việc này Lý Thượng lại thấy bực mình: “Hôm nay tôi bị người ta sờ soạng khắp người cả ngày, lột sạch quần áo rồi bị đo từ đầu tới ngón chân. Tôi nghe nói lần tuyển người này tiêu chuẩn cực kỳ khó, từng bộ phận trên người đều có số liệu cụ thể, đùi dài bao nhiêu, cẳng chân dài bao nhiêu đều phải đo chính xác đến cả số lẻ phía sau!”
Hàn Đông âm trầm trả lời một câu: “Là ai đặt ra điều kiện này vậy? Nghe thật ngu ngốc!”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang