Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Zumin
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1956 / 10
Cập nhật: 2015-03-25 19:52:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
guyên Khang quay lại phòng, nhìn thấy nó đang co ro, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt thể hiện nỗi đau tột cùng ấy làm tim anh nhói lên, anh tiến lại gần, tay đặt lên tay nhỏ, bàn tay mềm mại ấy lạnh lắm, đôi môi nhỏ xinh ấy cứ mấp máy.
_Y..u..n…mộ..t…m..ì..n..h…
Tiếng nói khẽ khàng ấy cất lên, vừa như hàn vạn mũi kim đâm vào tim cậu, người con gái ấy khi cô đơn sẽ đau khổ đến thế này sao, cậu dang tay ôm lấy nó, ghì chặt đôi vai nhỏ, kéo sát vào người mình.
_Em không một mình đâu, còn có anh nữa mà.
Ngay lúc này đây, cậu muốn ôm lấy nó chặt hơn nữa, người con gái này, cậu muốn che chở và bảo vệ, để nó không cô đơn. Cậu đưa tay vuốt mái tóc suông mượt của nó, kéo sát nó vào người cậu, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.
_Em đừng sợ, anh sẽ không để em cô đơn nữa đâu.
Nó nép sát vào lòng cậu, hàng nước mắt vẫn rơi, nó ngước lên nhìn cậu để đảm bảo về điều được nghe, đôi mắt long lanh ấy giờ như đẹp hơn vì ngấn lệ, cậu khẽ đưa tay lau đi những giọt nước trong veo, mỉm cười.
_Anh hứa đấy.
Rồi nhỏ cuối mặt xuống, hài lòng với điều được nghe, cơ thể lạnh buốt ấy càng cố nép vào cậu, nó nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Làm sao diễn tả được cái cảm xúc đang dâng trào trong cậu, người con gái mà cái lần đầu tiên gặp cậu đã thấy rất đặc biệt, và sau hôm ấy, cậu hay nhớ về đôi mắt trong veo, to tròn và chứa đựng nhiều tâm trạng, để rồi khoảnh khắc thấy người con gái ấy cô đơn tim cậu đã đau đến thế nào, để rồi giờ đây khi ôm lấy người con gái ấy, cậu thấy mình hạnh phúc vô biên.
Tiếng bước chân Kỳ Lâm khi quay đi nặng nề hơn khi cậu bước đến, cậu thấy nó dựa vào lòng Nguyên Khang mà khóc, chỉ đến đó thôi cậu đã phải quay đi, không muốn nhìn thêm nữa, tại sao cậu lại bực mình như vậy, thắc mắc, bước chân nhanh hơn để rủ bỏ suy nghĩ rối bời.
Giờ ra chơi, sân thượng lộng gió, chỉ có mỗi tiếng gió, người con trai cao lớn bạo tàn đó đang nhắm mắt, dừng lại mọi hoạt động của cơ thể, cậu chỉ để đôi tai mình lắng nghe những chuyển động khẽ khàng nhất trong không gian, lắng nghe và chờ đợi bước chân của người con gái hôm qua, vì hôm qua nó bảo hôm nay sẽ lại đến nên cậu ta đã chờ, không một chuyển động cho đến khi giờ ra chơi kết thúc, đôi mắt nâu sắc lạnh ánh lên cái cười nhạt, cô ta sẽ không quay lại, cậu đã khẳng định như thế.
Trong khi đó, nó đang ngủ ngon lành, cơ mặt giãn ra, gương mặt ấy bây giờ…yên bình lắm, nó đang gối đầu lên chân Nguyên Khang, cả ngày hôm nay cậu không đến lớp chỉ vì sợ nó cô đơn, ra chơi hôm nay hai tên kia cũng không về phòng, cậu chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa rồi, trong mắt cậu hiện tại là một thiên thần xinh xắn, cảm giác vui sướng khi làm người con gái ấy thấy bình yên vỗ về trái tim đang lớn dần của cậu.
Nước Mắt Của Mưa Nước Mắt Của Mưa - Zumin Nước Mắt Của Mưa