Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:58:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hương 4.3
Về việc trưởng phòng Lí phun hỏa mà kéo trưởng phòng Đồng đi vào văn phòng của sếp Hạ “đàm phán”, tuy rằng chuyện đã qua nhiều ngày nhưng mọi người vẫn thấy tò mò với việc rốt cuộc hôm đó hai người đã nói gì.
Có điều đương sự cũng không muốn phát biểu quan điểm của mình với bên ngoài. Không, là không nói gì với người khác hết.
“Thật sự làm người ta tò mò, rốt cuộc hai người bọn họ nói cái gì đây?” Lương Như Phượng nói, sau đó hỏi người bên cạnh. “Ê, cô không cảm thấy tò mò, muốn biết chân tướng sao?”
“Không – muốn – chút – nào.”
“Nhưng tôi thật sự tò mò muốn chết.” Người bên cạnh không nói gì.
Lương Như Phượng không hề quanh co lòng vòng. “Ê, Đồng Ánh Diêu, cậu thật sự không chịu nói gì sao?” Đồng Ánh Diêu nhìn bà bầu liều mạng tìm hiểu tin tức giống như paparazi. “Chuyện nên nói mình đều đã nói. Chúng tôi chỉ đàm phán công việc thôi.”
“Chỉ là bàn bạc công việc thì trưởng phòng Lí có cần phải kéo cậu vào văn phòng của sếp Hạ không?”
“Bởi vì anh ta sợ rống trong phòng của mình, nhiều người cũng không thể làm việc, cho nên chúng tôi mới đi vào văn phòng của sếp Hạ ‘đàm phán’.”
“Trưởng phòng Lí cưỡng chế cậu vào văn phòng của sếp Hạ như vậy, mọi người sao còn có đầu óc để làm việc chứ. Tất cả đều đang nghĩ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Có người còn muốn báo cảnh sát nữa kìa!” Dù sao vẻ mặt tức giận của trưởng phòng Lí hôm đó thật sự rất đáng sợ. Nếu thật sự xảy ra thảm án, cũng không kỳ lạ chút nào.
Nàng còn nhớ rõ, hôm đó ánh mắt của nhiều người luôn hướng về văn phòng của sếp Hạ, không biết không khí có bao nhiêu khẩn trương kích động, còn nói đợi chút nữa thật sự sẽ báo cảnh sát! Kết quả, nửa giờ sau, hai người “đàm phán” lần lượt đi ra. Không ai bị thương, vẻ mặt của hai người cũng không có thay đổi nhiều lắm. Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, thật sự lỳ lạ.
Hỏi trưởng phòng Lí rốt cuộc tại sao lại tức giận? Hắn chỉ thản nhiên trả lời không có việc gì.
Đồng Ánh Diêu nhìn bạn thân, đã hỏi mấy ngày rồi, có sóng gió thì cũng nên ngừng rồi, nàng đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng quen biết Như Phượng đã lâu, rất hiểu tính cách của nàng. Tuy rằng thích nói chuyện linh tinh nhưng rất bộc tuệch. Nhớ tới chuyện nàng chia tay với bạn trai cũ, nhờ phước của nàng mà cả công ty đều biết. Tuy rằng đó là sự thật nhưng nàng cũng không giận Như Phượng. Có điều lúc ấy tạo nên không ít rắc rối, mỗi người vừa thấy nàng liền an ủi.
Bởi vậy xin tha thứ nàng lần này tạm thời không muốn để cho bạn thân biết. Bởi vì nàng khẳng định nếu bây giờ nói với nàng, một phút sau toàn công ty đều sẽ biết. Sau này nói với nàng là được rồi.
Hôm đó, có thể nói nàng bị Lí Tắc Hàn vừa dụ dỗ vừa lừa gạt đáp ứng chính thức kết giao với hắn. Có điều nàng còn chưa muốn công khai, bởi vì nàng còn chưa chuẩn bị tốt. Tuy hắn có hơi mất hứng, nhưng tạm thời thỏa hiệp. Mặt khác, nàng còn đang suy nghĩ nên nói sao với Tiểu Hủy chuyện mình và Lí Tắc Hàn kết giao.
Nàng rất sợ Tiểu Hủy sẽ hiểu lầm, cho rằng bọn họ đã kết giao, tại sao còn muốn nàng đi tỏ tình? Thật ra hôm đó nàng cổ vũ Tiểu Hủy đi tỏ tình, tuy rằng có chút ý đồ cho rằng có thể giải quyết phiền toái của mình nhưng nàng thật lòng chúc phúc cho Tiểu Hủy cùng Lí Tắc Hàn. Cũng cho rằng so với nàng thì Tiểu Hủy càng thích hợp kết giao với hắn. Xem ra nàng phải cẩn thận suy nghĩ nên nói sao với Tiểu Hủy mới không làm cho nàng cảm thấy bị tổn thương.
“Nói thật, mình cảm thấy gần đây giữa cậu và trưởng phòng Lí hình như có điểm không giống với với trước kia.”
Đồng Ánh Diêu cười gượng gạo. “Không giống chỗ nào?” Bị nhìn ra cái gì sao?
“Mình cảm giác gần đây số lần trưởng phòng Lí điên cuồng hét lên ‘Đồng – Ánh – Diêu’ giảm bớt đi. Không, hình như không còn nữa. Trước kia trưởng phòng Lí thường rống như thế.” (Công nhận chị tinh ghê!)
“Cậu rất thích xem mình bị người ta rống sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, xem hai người đấu võ mồm cũng rất thú vị. Coi như là một niềm vui nho nhỏ không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Gần đây hai ngươi không cãi nhau, hại mình cảm thấy hơi nhàm chán.”
Nàng thật sự chịu thua rồi! “Cậu suy nghĩ nhiều quá. Được rồi, 1 giờ rưỡi rồi, đã hết giờ nghỉ trưa, mau trở về làm việc.”
Đồng Ánh Diêu đem vua bà tám đuổi về phòng làm việc của mình, bắt đầu chuyên tâm làm việc
Nhị Kiến Khiêu Tình Nhị Kiến Khiêu Tình - Mễ Nhạc