Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 14
D
ecker dừng lại và nhìn xung quanh. Phòng thể chất nằm ở xa, về phía bên trái của dãy hành lang cuối cùng của tầng một. Tiếp đến là các phòng học, sau đó là lối cửa sau. Phía bên kia của dãy hành lang chính có các phòng học khác, một nhà kho chứa đồ vệ sinh, và một khu trung chuyển hàng hóa phía sau. Hành lang chính chạy dọc từ trước ra sau trường, chia khu vực tầng một thành hai khu bằng nhau, thêm ba hành lang khác nhô ra từ hành lang chính sang trái và phải, giống như các cành cây thẳng tưng mọc ra từ thân cây.
Do chỉ có dãy hành lang nằm chính giữa tầng trệt có hai lối ra ở phía hai đầu, nên tức là có bốn cặp cửa ra vào nằm ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
Anh đi thẳng xuống dưới lối cửa sau và liếc nhìn lên máy quay. Sau đó anh bước tiếp các điểm khác dọc theo hướng cửa phía sau và kiểm tra máy quay mỗi lần tiến đến.
Đáng chú ý đây.
Anh quay người đi lại cung đường vừa rồi và đi đến sảnh chính cho đến khi anh đến gần khu vực lối vào phía trước. Sau đó anh đổi hướng sang bên trái, tiếp tục đi dọc hành lang đến vị trí có căn tin nằm bên trái và thư viện nằm bên phải.
Đây chính là vị trí đặt tủ đựng đồ của Melissa Dalton, đối diện trực tiếp với căn tin. Anh nhìn tủ đựng đồ. Ngay phía sau nó là phòng thư viện, nơi Lancaster đang cần cù làm việc. Phía đối diện, bên cạnh một vài phòng học rải rác, là khu vực căn tin rộng lớn.
Decker nhớ lại hồi anh vẫn còn đi học, có một kho hàng hóa và khu vực chuẩn bị thực phẩm nằm ở phía cuối khu vực căn tin, kèm với một cửa bên ngoài dẫn thẳng đến khu vực hiên có mái nhỏ bằng bê tông, nơi chồng chất các thùng thực phẩm. Thế nên thực tế là có đến sáu cửa ra vào. Bốn cửa chính nằm ở hành lang, một cửa nằm ở khu trung chuyển hàng hóa phía sau trường và một cửa nằm ở đây, trong khu vực căn tin.
Vào lúc 7:28, Melissa Dalton đã nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại. Âm thanh đó không phải tiếng cửa lớp học, bởi vì nó có tiếng “phụp” đi kèm, theo lời cô bé kể lại. Giống như tiếng thiết bị hút chân không.
Giống tiếng thiết bị hút chân không. Đó là lời tường thuật lại của Dalton. Lancaster đã ghi lại trong bản lời khai rằng Dalton nói với chị rằng cô bé rất yêu thích môn khoa học, tiết học vừa mới giải thích chi tiết về hệ thống chân không, thế nên chắc chắn đó là lý do tại sao thuật ngữ “chân không” mới mẻ trong tâm trí của cô bé đến thế. Lancaster đã viết rất nhiều dấu hỏi xung quanh lời khai này, thêm một dấu hoa thị. Chị đang có ý định kiểm chứng lại lời khai này sau. Decker không thể trách móc gì chị khi đánh dấu lại lời khai ấy. Rõ ràng nó có vẻ không hề hợp lý.
Đó là trang hai trong bản ghi lời khai.
Trang mười của bản ghi lời khai mới là “mỏ vàng nhỏ”. Chính thông tin đối chiếu này mới thực sự khiến Decker đến đây.
Các nhân viên ở khu căn tin đến làm việc vào đúng chính xác 8:45. Không đến sớm, cũng không đến muộn. Thông tin này đã được xác nhận là xác đáng bởi nhiều nguồn vào ngày hôm qua. Tất cả nhân viên căn tin đều là nữ giới. Nên không cần tìm một nhân viên nam cao khoảng mét chín, nặng khoảng chín mươi cân, có bờ vai rộng trong số họ.
Vụ xả súng bắt đầu từ 8:42, chưa có một nhân viên căn tin nào thực sự vào trong trường. Bốn người đang mới bước ra khỏi xe ở khu vực đỗ xe, một người khác đang đợi để được rẽ xe vào trong bãi đỗ lúc cảnh tượng địa ngục đó diễn ra.
Decker bước vào trong khu căn tin và nhìn xung quanh. Theo bản năng, bàn tay anh lần xuống dưới báng khẩu súng ngắn đang được gài trong thắt lưng và giấu mình phía sau lớp áo khoác. Ngón cái đẩy chốt an toàn. Ổ đạn đã được lên. Hệ thống đèn phía bên trong đang tắt. Decker tìm thấy bảng công tắc đèn, gạt khuỷu tay để bật chúng lên.
Anh đi ngang qua không gian chính giữa của căn tin, băng qua những cái bàn có ghế được chồng ngay ngắn trên mặt. Cuối phòng căn tin là quầy phục vụ thực phẩm được làm bằng thép không gỉ và kính. Những khay phục vụ thức ăn đều trơn nhẵn. Mọi đồ đạc đều sạch sẽ, đĩa được xếp chồng gọn gàng, tất cả đều sẵn sàng phục vụ, chỉ thiếu mỗi sự hiện diện của các học sinh đói và những nhân viên phục vụ các em.
Ánh mắt anh loanh quanh dưới nền nhà khi anh bước đi. Thế nhưng không có một dấu chân nhìn thấy được nào ở trên đó. Decker dò dẫm từng bước qua khoảng trống để tiến vào khu vực phía sau. Ở đó có các loại giá đựng di chuyển được dùng để mang đồ ăn từ khu vực này sang khu vực phục vụ. Chúng được kê dựa vào sát tường. Ngoài ra còn có các bộ giẻ lau sàn kèm xô và các dụng cụ dọn vệ sinh khác.
Những vật này không có chút thu hút với Decker.
Tâm điểm chú ý với anh lúc đó là kho lạnh đặt nằm ở tận cuối nhà kho hàng hóa.
Một tiếng “phụp”. Là thiết bị chân không. Đó là tiếng cửa kho lạnh đóng lại.
Hoặc mở ra.
Anh rút khẩu súng ra. Thực sự anh không hi vọng sẽ tìm thấy gã xả súng, người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngụy trang, xuất hiện bên trong kho lạnh. Họ chắc hắn đã phải kiểm tra ở bên trong đó, và tất nhiên mở cả kho lạnh ra. Đời luôn có một chữ “nhưng”, anh đã chứng kiến đủ những chuyện lạ trên đời để không loại trừ khả năng này. Và coi đó là việc đương nhiên tại thời điểm này có thể đồng nghĩa rằng anh có thể lúc rời trường anh sẽ ở phía sau chiếc xe vận chuyển lặng câm kia, trong một túi đựng thi thể.
Anh chĩa khẩu súng ngắn về phía cửa, bước sang một bên, lấy ống tay áo khoác gối bàn tay, nắm lấy tay nắm cửa, giật rồi kéo mạnh một cái. Cánh cửa kho lạnh bật mở dứt khoát.
Có một tiếng “phụp”, anh chú ý đến âm thanh này, khi lớp màng hút không khí bị bong ra. Anh hình dung ra vào buổi sáng sớm, âm thanh đó có thể vang vọng trong hành lanh yên tĩnh và trống vắng này và lọt vào trong tai của Melissa Dalton. Chà, cái thử nghiệm nho nhỏ này của anh có vẻ như đã chứng thực thêm điều cô học sinh đã nọ.
Decker lùi lại phía sau và chọn một vị trí phía sau bàn làm việc. Anh cứ đi men theo mép bàn cho đến khi anh có thể quan sát trọn vẹn kho lạnh. Nó không có gì hết ngoại trừ thực phẩm. Thế nhưng liệu nó có trống rỗng vào lúc 7:28 vào buổi sáng điên cuồng ấy không?.
Decker bước vào trong kho lạnh và nhìn xung quanh. Anh nhận ra cánh cửa kho lạnh có cơ chế an toàn, cho phép bất cứ ai ở trong đều có thể mở được. Nhờ có cơ chế đó, không ai có thể bị mắc kẹt và chết cóng trong đó.
Thế rồi anh nhận ra một điều. Hay nói chính xác hơn, anh cảm nhận được điều đó.
Kho lạnh phải được đặt nhiệt độ cực kì lạnh, thực tế là giảm xuống mức 0 độ C. Riêng kho lạnh này chỉ gọi là lạnh bình thường. Thậm chí nó còn không lạnh bằng nhiệt độ ngoài trời.
Anh kiểm tra nhiệt kế. Bảo sao. Đồng hồ chỉ tám độ C. Anh mở thêm vài hộp đựng thực phẩm trong kho lạnh ra và thấy đúng như dự đoán: Thịt và các thực phẩm tươi sống khác đã bị tan giá và bắt đầu bị ôi thiu. Nhà trường sẽ phải vứt chúng đi.
Vậy là gã xả súng đã tăng nhiệt độ trong kho lạnh và tận dụng nó làm nơi ẩn náu. Melissa Dalton đã nghe chính xác được âm thanh mà cô bé nghĩ đã nghe thấy được. Một tiếng “phụp” phát ra khi gã xuất hiện vào lúc 7:28. Thế nhưng tại sao lại trốn ở trong kho lạnh? Và làm thế nào mà gã có thể đặt chân vào trong trường để bắt đầu ra tay? Có lẽ kho lạnh được sử dụng trong suốt cả ngày nên hắn phải bước vào sau giờ tan trường. Hắn phải vào lúc ban đêm trước vụ xả súng. Nếu không hắn sẽ bị phát hiện khi nhân viên nhà bếp mở cánh cửa kho lạnh để bắt đầu làm nhiệm vụ.
Câu hỏi tiếp theo: Vào trong kho lạnh sẽ có lợi gì cho hắn?
Câu hỏi lớn nhất trong tất cả: Làm thế nào mà từ chỗ trốn trong khu căn tin nằm ở gần cổng trước của ngôi trường, hắn lại có thể xuất hiện từ tít sau rồi bắt đầu cơn hoành hành mà không một ai trông thấy? Cứ như thể hắn đã dịch chuyển tức thời vậy.
Những câu hỏi mới bắt đầu ào ạt như sóng vỗ bờ trong tâm trí Decker khi danh sách kẻ tình nghi tiềm năng thay đổi.
Là khách thăm trường? Là phụ huynh học sinh? Là những nhân viên phục vụ ngoài trường? Lancaster chưa có nhắc đến bất cứ ai như vậy. Tuy thế anh vẫn cứ cho là bất cứ ai có mặt trong trường vào thời điểm đó cũng sẽ bị giữ lại để tra hỏi. Đó là quy tắc cơ bản nhất trong điều tra tội phạm. Không ai cứ thế mà được rời đi. Bất luận thế nào cũng vẫn còn một khoảng thời gian trống giữa thời điểm xả súng và thời điểm cảnh sát khóa chặt các lối ra vào. Kẻ xả súng phải chạy thoát thân vào lúc đó. Nhưng hắn ta đã làm thế nào mà không bị nhìn thấy?
Decker bước ra ngoài kho lạnh và đóng cánh cửa lại phía sau mình. Anh bước đi vài mét rồi ngước nhìn lên. Kho lạnh không có chỗ trốn nào. Nhưng ở đây thì có.
Anh nhấc lấy một cái ghế và đặt nó giữa căn phòng. Anh cố gắng kéo cả thân hình lên trên ghế. Với chiều cao này, anh đụng đầu mình lên một tấm trần nhà. Đây là dạng trần nhà thả, mọi người còn hay gọi là trần treo, bởi vì các ô đèn chiếu sáng được gắn lên khung kim loại, chúng được treo thả cách trần nhà thực sự khoảng sáu mươi phân. Anh biết đây là phần cải tiến mới được thực hiện rất lâu sau khi trường học này được xây dựng từ những năm đầu tiên. Không ai lại đi lắp đặt hệ thống trần thả vào thập niên 40 cả.
Anh nhấc một tấm trần giả lên và thò đầu qua. Sử dụng điện thoại làm đèn pin, anh rọi sáng xung quanh không gian bên trong tối tăm này. Vô số thứ hỗn độn có mặt trên này, bao gồm các đường dây điện, các đường ống của hệ thống phun nước và hệ thống kiểm soát nhiệt độ, độ ẩm và chất lượng không khí của tòa nhà. Không thể nào có chuyện một gã cao lớn như thế có thể chui vừa chỗ này. Giả sử như hắn ta có chui được đi nữa thì các thanh gia cố hệ thống đèn chiếu sáng cũng sẽ không giữ nổi cân nặng của hắn. Anh tiếp tục dịch chuyển vị trí của chiếc ghế thêm ba lần nữa cho đến khi anh tìm thấy một thứ. Không phải trên trần nhà là dưới sàn nhà. Một chút bụi rơi từ trần nhà. Anh nhìn lại những vị trí vừa được kiểm tra. Dưới mỗi tấm trần đều xuất hiện một chút bụi trên nền nhà bởi vì anh đã nhấc các tấm lợp trần lên và tác động vào các hạt bụi sạn ấy. Thế nhưng ở vị trí kia, anh vẫn chưa đụng vào tấm trần nào.
Anh chụp lại toàn bộ từ mọi góc. Sau đó anh lại di chuyển ghế và kéo mình lên trên một lần nữa. Anh sử dụng bàn tay được che phủ bằng ống tay áo khoác để không làm mờ hoặc đè lên bất cứ dấu vân tay nào có sẵn ở đó và nhẹ nhàng đẩy tấm lợp trần lên. Anh thò đầu qua lỗ trần nhà đó và quan sát xung quanh. Không gian trên này trống trải. Không có đường ống nước, đường dây điện hay hệ thống thông gió. Đây chính là không gian để cất giấu đồ. Có thể cất bộ đồ ngụy trang hay có lẽ là cả vũ khí nữa.
Anh soi xét mọi ngóc ngách vị trí của không gian này và tìm thấy một thứ vô giá.
Một sợi chỉ chỉa ra từ thanh giá đỡ kim loại. Anh chiếu đèn vào nó. Có vẻ là màu be. Tại một điểm thanh giá đỡ khác có dấu vết mờ mờ trên thảm bụi. Tại thanh giá đỡ số ba có một chút dầu cặn, có thể là từ khẩu súng hoa cải bị nhét vào đó.
Anh không chạm vào thứ gì hết, trèo xuống và nhắn tin cho Lancaster. Đội khám xét hiện trường sẽ xuống đây và “xới tung” cả khu này lên. Trong lúc chờ họ, anh bước tới một cánh cửa dẫn vào khu vực bốc dỡ hàng hóa nhỏ.
“Chết tiệt.”
Cánh cửa trông giống như bị khóa, nhưng anh vừa tì thân hình nặng nề của mình lên cánh cửa, nó đã đổ nhào xuống, một tiếng chửi rủa nhanh chóng phụt ra. Anh bước qua cửa vào khu vực bốc dỡ hàng hóa nhỏ. Nó được bao quanh bởi một hàng rào gỗ cao một mét tám. Với chiều cao của mình, anh có thể nhìn qua được bên kia. Một vầi thùng rác nhỏ được đặt ở đó cũng như một thùng rác dành cho xe chở rác. Các loại sọt gỗ được chất đống vào một góc. Decker huých khuỷu tay vào cổng rào và ngó nhìn sang.
Hai chỗ đỗ xe trống không. Từ chỗ đó còn có một vệt nhựa đường ngắn bị nứt gãy và một hàng rào mắt xích dẫn đến bụi cây lớn cao đến ba mét và một bụi cây khác mọc ngay bên cạnh hàng rào. Anh rảo bước đi qua hàng rào. Từ vị trí đối diện với lối vào nhà bếp, anh lao mình đi qua bụi cây. Hàng rào mắt xích bị cắt ra làm đôi ở giữa. Anh cầm điện thoại chiếu đèn sáng vào đó. Đã bị gỉ. Nó đã bị như thế được một thời gian rồi. Anh tiếp tục len mình qua bụi cây và tiến sang phía bên kia. Ở đó xuất hiện một con đường mòn dẫn thẳng vào cánh rừng, mà nó đã nằm cạnh ngôi trường này tự bao giờ.
Một điểm dễ chui vào, dễ lẻn ra.