Số lần đọc/download: 0 / 28
Cập nhật: 2024-10-26 21:10:07 +0700
Chương 14: Đà Nẵng
K
hoảng thời gian một năm trước lúc tôi bắt đầu đi Đà Nẵng, tôi đi khá là nhiều, thấy khá nhiều chuyện, thích thú với những chuyến đi đó, hạnh phúc khi được thỏa thích ngắm cánh rừng tre - một loại cây mà tôi rất thích tại Sapa, Thái Nguyên. Nhìn thấy cảnh đồi núi hùng vĩ của Hà Giang, thấy những số phận không may mắn tại Thụy An, thấy những khung cảnh nên thơ ở Thanh Hóa, hiểu được tình cảm gia đình từ chuyến đi Quảng Trị..., mỗi chuyến đi tôi đều đánh dấu, ghi lại trong một quyển sổ nhỏ để lưu trữ «Ký ức chuyến đi».
Nhưng tất cả những chuyến đi trước giờ đều chỉ ngắn ngày hoặc chỉ là chốn định cư tạm thời như ở Hà Nội chẳng hạn, chứ tôi chưa có một chuyến đi xa hẳn. Và Đà Nẵng là điều mong đợi nhất trong lúc đó, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác háo hức trước ngày đi, háo hức đến nỗi không ngủ được… nhưng trưa mới dậy rồi ngủ quên tới tận mãi đến 2h chiều. Tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, tôi «choáng váng hết sức», vội gọi điện đặt vé xe nhưng họ chỉ có chuyến 17h30. Thôi đi một mình, có cần đợi ai đâu nên tôi đặt luôn vé chuyến đó, sắp xếp lại đồ đạc, tôi bắt đầu chuyến du hí của mình.
16 giờ, tại bến xe Giáp Bát, một chiều Hà Nội yên ả. Trong tâm thức của tôi, bến xe Giáp Bát luôn là bến xe hiện đại nhất Hà Nội. Lối đi lên xuống cho người khuyết tật rất thuận tiện chứ không như các bến xe khác, tôi phải nhờ người đưa lên đưa xuống, ngoài ra chỗ này còn có Wifi nữa mặc dù chẳng bao giờ tôi bắt được Wifi ở đây lần nào.
Tôi tìm ra chỗ xe đã đặt chỗ, anh phụ xe còn khá trẻ, nhiệt tình chỉ chỗ và hỏi tôi:
- Có lên được không để tui đỡ.
- Dạ lên được anh. Anh cất hộ em cái xe lăn vào cốp ạ.
- Rồi, anh lên đi.
Lên xe xong xuôi, ổn định chỗ ngồi thì đã 5 giờ chiều. Tôi chợt nhớ hơn 1 năm trước vào thời điểm này, lần đầu tiên tôi đi xa một mình là hơn 100km, và từ đó đến bây giờ, khoảng cách tôi đi càng ngày càng xa dần, xa dần. Tôi đã được đến những nơi mà tôi chưa từng đặt chân tới, đến những nơi mà tôi nếu tôi không đi, không quyết định thì có lẽ chỉ nằm ở nhà và nhìn nó qua màn hình máy tính hoặc ti vi... Tôi vừa thơ thẩn với những suy nghĩ mông lung đó vừa theo dõi xung quanh qua lớp cửa kính xe, dòng người với cuộc sống hàng ngày vẫn ngược xuôi trên những con phố, đã có lần nào họ muốn dừng lại một chút và đi như tôi không?
Xe chạy đến tầm 7 giờ thì ghé quán (chắc quán quen) cho hành khách ăn tối. Tôi không dám ăn nhiều hay uống nhiều, vì xe sẽ chạy thông đêm, và một thằng như tôi đi vệ sinh rất khó, nếu như nhỡ «buồn» thì vệ sinh trên xe là siêu khổ. Lần đầu tiên đi xe giường nằm, trong đêm, mọi người đi ngủ hết, nhà xe cũng tắt hết đèn, bạn đồng hành cùng tôi vẫn là nhạc như mọi khi, vẫn là trance, ngủ trên xe không quen lắm nên giấc ngủ của tôi không được trọn vẹn, cứ ngủ một chút lại tỉnh và những lúc tỉnh như thế thì chỉ biết nhìn vào màn đêm đen kịt phía ngoài, thi thoảng có xe chạy ngược chiều, san sát và vun vút cảm giác như sắp đâm vào nhau vậy.
Tôi đang nhìn đường xá ban đêm thì điện thoại tôi đổ chuông.
- Alo Vếu hả?
- Uh, ai vậy?
- Tớ Thành đây.
- Uh, mỗi lúc một số chả biết dùng số nào.
- Đang ở đâu?
- Trên xe đi Đà Nẵng này.
- Tớ vừa về nhà, đến Đà Nẵng thì qua nhà tớ nhé.
- Về khi nào thế? Đang định gọi điện để hỏi nhà nghỉ.
- Thôi nhà nghỉ làm gì, qua nhà tớ đi.
Nói chuyện với Thành một lúc thì xe đã đi hơn nửa quãng đường vào Đà Nẵng. Đến tầm sáng hôm sau, cuối cùng cũng đã đến được với thành phố Đà Nẵng.
Đà Nẵng, một thành phố thuộc Nam Trung Bộ. Đây là trung tâm kinh tế, văn hoá, giáo dục, khoa học và công nghệ lớn của khu vực miền Trung - Tây Nguyên. Ít ai biết được rằng cái tên Đà Nẵng xuất phát từ một từ Chăm cổ: DAKNAN đại khái có nghĩa là vùng sông lớn, hoặc vùng cửa sông. Những năm đầu thế kỷ 18, Đà Nẵng là thương cảng lớn nhất miền Trung. Trong ký ức của tôi về Đà Nẵng thanh bình, yên bình một cách lạ thường.
Đến nơi, tôi gọi cho Thành hỏi địa chỉ nhà Thành ở đâu để đến. Thành cũng là mod trên vOzforums (một diễn đàn về phần cứng máy tính mà tôi cũng làm mod ở đó), hai thằng chơi với nhau cũng khá là thân. Thời gian ở Hà Nội, nó cũng là thằng hay bị tôi chửi vì cái tính khá là bốc đồng và cứng đầu của nó. Hôm trước viết những cái truyện này, nó có PM và nói “Tớ đang đợi xem cảm giác thất bại của bạn Vếu như thế nào, vì trước giờ tớ thấy Vếu cân bằng được rất tốt những chuyện khó khăn”. Bạn bè vậy đấy, nó chỉ chăm chăm xem tôi chết như thế nào thôi.
Thành có dáng người nhỏ nhỏ, dáng dấp luộm thuộm và không chú trọng vào hình thức bên ngoài lắm. Nó đơn giản, nhưng nhiệt tình, tôi vẫn hay trêu nó “ngoài nhiệt tình ra thì chả được cái gì cả”. Thành cũng là người tôi hay tâm sự nhiều nhất những chuyện buồn vui trong công việc lúc ở Hà Nội, cũng là thằng lang thang với tôi thời chưa về ở cùng chị Vịt.
Nhà Thành ở phố Hàm Nghi, chỗ này gần một cái hồ mà tôi quên mất tên là hồ gì. Sau khi nghe nó đọc địa chỉ thì tôi đi bộ về đó từ bến xe Đà Nẵng. Lúc đầu tưởng gần vì trên bản đồ có khoảng 5km. Nhưng đi thì mới thấy xa, chắc là đợi lâu quá nên Thành gọi lại và hỏi đến đâu. Sau khi biết tôi đang đi bộ thì Thành chạy xe ra đón cùng với đứa em.
Về đến nhà Thành, tắm rửa xong, hai đứa đi ăn sáng sau khi được giới thiệu “Trước ngõ nhà tớ có quán bánh bèo, rẻ mà ngon lắm”.
Quán bánh bèo, không hẳn là quán, chỉ là vài bộ bàn ghế kê ra để bán cho dân trong xóm. Lần đầu tiên ăn bánh bèo, nó là loại bánh làm bằng bột gạo đổ khuôn vào một cái bát con miền Bắc hay đựng nước mắm (miền Trung và miền Nam gọi là chén), thành phần chính của bánh bèo là bột gạo, nước chấm và gia vị được đổ trực tiếp vào luôn, ăn có thể nêm thêm nước mắm hoặc nếu ai vừa miệng rồi thì thôi. Cảm giác đầu tiên, tôi ăn nó giống như bánh cuốn, nhưng không phải là lát mỏng, mà là cả cục. Gia vị gồm có tôm băm, mỡ hành, ớt, lạc.
- Bao nhiêu 1 chén này vậy ông? - Tôi hỏi Thành.
- 2.000đ.
- Rẻ vậy, cái này ăn 5 chén là đủ no rồi.
- Tớ ăn 2 chén là ổn ổn.
- Mà làm sao lại gọi là bánh bèo?
- Giá nó bèo, thấy không? Có 2K một cái.
- Thật à?
- Thật!
Sau này tôi mới biết cách giải thích đó của Thành không đúng cho lắm. Cách giải thích mà tôi tìm hiểu được là do nó giống lá bèo.
Thời tiết Đà Nẵng theo như tôi cảm nhận thời điểm đó là nóng, gắt hơn miền Nam và dịu hơn miền Bắc một chút. Ăn sáng xong thì hai thằng lượn lờ ngoài đường, tội cho Thành, nó không quen đi bộ như tôi, đi một tí đã thở rồi. Do Thành thấm mệt nên tôi đề nghị tạt vào quán nước nào đó vừa «chém gió», vừa ngắm người Đà Nẵng.
- Đà Nẵng có gì hay không Thành?
- Cũng không có gì hay lắm, đại loại tớ ở đây nên thấy mọi thứ bình thường, nhưng đặc trưng thì xem cầu quay nay, rồi chợ Hàn, mấy chợ linh tinh, đi biển…
- Vậy cũng chán nhỉ, tại sao người ta hay đổ về đây vậy?
- Là thành phố du lịch mà, cũng như Hải Phòng ấy.
- Hải Phòng còn có Đồ Sơn, đây có khu công nghiệp như Đồ Sơn không mà đòi so sánh. Tôi vừa nói vừa cười.
- Có hay sao đó, tớ không rõ lắm.
- Ngoài mấy cái đó thì hết rồi đúng không?
- À, còn tượng Quan Âm trên bán đảo Sơn Trà. Lên cho biết!
- Hay đấy, tí đi luôn được không?
- Thích thì đi thôi, mà cái xe lăn mang sao?
- Chưa biết, hay tớ ngồi đằng sau mang?
Thành nó nghe thấy thế hốt hoảng và nói:
- Mang làm sao được? Cậu cầm xe làm sao được? Nhỡ va quệt ngã xe thì sao?
- Thử đi, cùng lắm chết ấy mà. Chạy cẩn thận là được.
- Hơi sợ, cứng đầu quá, có gì tớ không chịu trách nhiệm đâu nhé. - Thành vừa nói vừa cười đùa.
Vậy là hai đứa lòng vòng một lúc qua mấy chỗ trung tâm, qua chợ Hàn nhưng không vào, lượn vài vòng trên phố ngó nghiêng. Trên đường hai đứa bọn tôi về thì gặp mưa, tôi đưa máy ảnh với đồ điện tử cho nó chạy trú mưa trước rồi theo sau. Mưa Đà Nẵng cũng giống Hà Nội, Hải Phòng lắm, nhẹ nhàng và không quá to. Một mình tôi lăn xe trong mưa, cảm giác đi trong mưa lúc đó chỉ đơn giản là sợ cái xe bị rỉ sét chứ tôi không lo mình bị ốm, đi khoảng 1km thì tôi rẽ vào sân tennis gì đó, chắc các bạn ở Đà Nẵng đọc đến đây sẽ biết chỗ đó, còn tôi thì chịu, không nhớ được tên đường.
Ngồi đợi mưa tạnh và uống nước dừa. Thành hỏi:
- Thấy Đà Nẵng sao?
- Giông giống Hải Phòng, nhẹ nhàng, yên bình, ít xe.
- Ừ, người dân ở đây cũng hiền, cuộc sống ở đây vốn dĩ rất yên bình.
Vài ba câu chuyện tầm phào làm tôi và Thành thêm hiểu nhau, tình bằng hữu của chúng tôi thêm gắn bó hơn. Đúng là trời mưa khiến chúng ta xích lại gần nhau hơn. Trời tạnh mưa, Thành và tôi vội vã về nhà để chuẩn bị chiều đi Sơn Trà. Chuyến đi lên Sơn Trà tiếp theo đây có lẽ là chuyến đi mang đến cho tôi nhiều nguy hiểm sau chuyến đi Thái Nguyên. Một thằng kém may mắn về sức khỏe nhưng lại thừa độ gan lỳ và cứng đầu đã bất chấp tất cả mọi thứ để làm điều mình muốn và sau khi làm xong thì đến bây giờ nghĩ lại cũng sợ, sợ đến nỗi mà sau này có dịp quay lại Đà Nẵng tôi cũng không đề nghị đi lên Sơn Trà lần nữa.