Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Chương 15
C
on nhỏ bắt đầu công cuộc hành hạ tôi bằng trò « Ngựa đi cầu thang ». Sở dĩ tôi đặt cái tên đó cho trò chơi này là vì Phước Nghi bắt tôi làm ngựa cho nó cởi, sau đó thì tôi phải « đèo » nó xuống cầu thang. Mà các bạn cũng biết rồi, cầu thang của nhà này cứ xoắn xoắn như hình trôn ốc thì làm sao mà tôi leo xuống đó bằng cách …bò được chứ!
- Có trò khác không nhóc??? – tôi ái ngại nhìn con nhỏ.
- Trò này em chưa chơi lần nào nên phải chơi! – nó cong cớn.
- Cái gì??? Em đem chị ra làm thí nghiệm hả??? Em bảo em thương chị mà!!! – tôi hốt hoảng.
- Thì vì thương chị em mới rủ chị chơi chung!
Chúng tôi đứng cãi tay đôi như thế cũng phải đến 10 phút. Theo những gì tôi biết về con nhỏ này thì nếu như tôi không làm theo ý nó thì nó sẽ còn bắt tôi làm những việc đáng sợ hơn nữa. Chỉ riêng việc hai lần đánh tôi ngất và đem về đây cũng đủ chứng minh mức độ « ác » của cô nhóc này ngang đâu. Bây giờ chỉ còn phương thức đàm phán thì mới mong cải thiện được tình hình.
Đang gân cổ cãi nhau với Phước Nghi, tôi giật bắn mình khi cánh cửa của căn phòng đằng sau lưng con nhỏ đột ngột hé mở. Sống lưng tôi lành lạnh. Có ai đó đang nhìn tôi!
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi chạy ù tới và mở toang cửa.
Nhưng không có ai cả. Căn phòng hoàn toàn trống trơn…
- Chị làm gì thế? Đó là phòng dư, chỉ dành cho bà con họ hàng mỗi khi tới thăm ở thôi. – Phước Nghi ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của tôi.
- Rõ ràng chị thấy có ai đó đang đứng ở đây và nhìn chúng ta mà! – mồ hôi tôi bắt đầu toát ra.
- Chị nói dối để lảng đi việc chơi với em phải không? Chị xấu quá! Không nói nhiều nữa! Mình chơi thôi!
Con nhỏ nổi giận và kéo tay tôi xềnh xệch. Nó cho rằng tôi nói dối. Nhưng đúng là tôi đã nhìn thấy thật mà!!! Ôi căn nhà này càng lúc càng đáng sợ!!! Theo lời Phước Nghi thì trong nhà lúc này chỉ có tôi và nó, mấy ông vệ sĩ thì đứng canh ở ngoài không được vào nhà, bà giúp việc thì đi siêu thị mua đồ ăn. Vậy thì lúc nãy là ai mới được??? Hay chăng là…ma!!!
Da gà tôi được dịp nổi lên. Khắp người tôi mồ hôi túa ra, tay chân lạnh ngắt. Nếu là người thì tại sao khi tôi chạy tới và mở cửa thì lại chẳng thấy ai? Căn phòng đó cũng thưa thớt và ít đồ đạc nên không trốn đi đâu được. Cửa sổ thì khóa rồi. Kinh khủng quá! Kinh khủng quá đi!!!
- Nghi! Em nghe chị nói đây! Chúng ta đang bị theo dõi! Nhà em…nhà em có ma đó!!! Đừng chơi gì nữa! Hãy gọi cho anh em và ba mẹ em về đi! – tôi run rẩy cầm tay con nhóc van lơn.
- Chị nói dối! Đừng tưởng con nít nào cũng sợ ma để rồi đem ma ra mà dọa. Em không sợ ma! Chị càng lúc càng khiến em ghét rồi! Nào! Ta chơi thôi! – con nhỏ nhăn mặt và một mực đòi kéo tôi ra phía trước cầu thang.
Bây giờ thì tôi không còn tâm trí nào mà chơi với nó, cũng không còn khả năng nào để chống cự với nó vì quá sợ và bấn loạn (nhưng thật ra con nhỏ rất mạnh! +_+). Tên tóc vàng mất dịch đi đâu rồi chứ??? Tại sao khi tôi nguy hiểm thì hắn không biết trước mà tới cứu nhỉ??? Chẳng lẽ chỉ mình tôi mới có khả năng đó thôi sao??? Mà nếu hắn không có thật thì ít ra việc nói chuyện bằng suy nghĩ cũng phải được chứ! Đằng này tất cả đều đột ngột mất đi. Cứ như là những khả năng kì lạ đó chỉ là một giấc mơ vậy.
Tôi nhìn xuống cầu thang mà lòng đau như cắt. Cái cầu thang này đi đã khó rồi huống gì là phải bò chứ!!! Tôi cam đoan không chóng thì chày tôi cũng gãy tay là nhẹ và nặng thì…Ôi thôi! Không được! Nhất quyết tôi không thể tham gia chơi cái trò kinh dị này với con nhỏ được.
Và trong 36 kế thì chạy luôn là thượng sách!
Tôi giật mạnh tay con nhỏ ra và phóng vèo xuống cầu thang bằng tất cả khả năng. Phước Nghi sau vài giây kinh ngạc thì đột ngột hét lớn lên, mấy lão vệ sĩ ở ngoài mở cửa chạy vào rầm rầm. Đây là đâu mà toàn những kẻ kì cục và đáng sợ thế này??? Từ chủ đến tớ, tên nào cũng quái dị và toàn làm những chuyện phi đến kinh khủng!!! Ai cứu tôi với!!! Ai cứu tôi với!!!
Tình hình là tôi đang chạy bán sống bán chết trong ngôi nhà rộng mênh mông này. May mắn là thiết kế nội thất cũng khá tỉ mẫn và rắc rối nên vấn đề tìm kiếm một chỗ kín đáo để trốn con nhỏ cùng lũ vệ sĩ xem ra khá khả quan. Nhưng cho đến giờ phút này thì tôi vẫn chưa tìm được nơi ẩn náu « ưng ý ». Tiếng chân rầm rập của mấy ông vệ sĩ cứ văng vẳng sau lưng tôi càng khiến tôi hoang mang hơn, cứ thế đâm đầu mà chạy. Đột nhiên bức ảnh lớn treo trên tường phía trước mặt làm tôi dừng lại. Hừ! Tên tóc vàng trong ảnh nhìn lạnh lùng quá! Nhìn thấy tên này là máu trong người tôi lại sôi lên sùng sục. Chỉ vì hắn ta mà tôi phải khổ sở chạy như một con khùng như thế này đây!
« Này! Đừng có c.h.ử.i tôi nữa! Lo chạy đi! »
Á! Cái gì nữa vậy??? Sao tiếng của tên tóc vàng lại hiện lên trong đầu tôi thế này???
« Anh hả??? Là anh hả Phước Nguyên??? » – Tôi vui mừng kinh khủng luôn. Nếu thế thì tại sao hồi nãy tôi lại không « liên lạc » được với hắn nhỉ???
« Uh! Tôi đây! Tôi… »
Bỗng dưng tôi không nghe được những lời nói trong suy nghĩ của tên tóc vàng nữa…Vì…tôi đã thấy một thứ không nên thấy…
Đó là…một bóng ma!