Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 924 / 10
Cập nhật: 2017-05-09 22:20:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
úc khẩu súng nổ, Freddy ở khá gần, và mặc dầu không có đạn trong đó, chú vẫn lãnh vài hạt thuốc súng nổ ngay vai trái. Về sau, chú vẫn luôn tự hào về những vết sẹo chiến đấu danh giá đó, và để ý thì thấy, mỗi khi đi xem phim, chú luôn luôn cố lấy một chỗ bên cánh phải của rạp, để người ta sẽ nhận thấy những vết sẹo kia. Dĩ nhiên khi được hỏi về mấy vết sẹo, chú sẽ không nói nhiều, nhưng thường một tên bạn nào đó đi với chú sẽ giải thích cho người hỏi, còn Freddy trông sẽ rất khiêm tốn, lịch lãm và nghiêm nghị, như một cựu quân nhân mà với anh ta, thương tích chỉ là chuyện vặt.
Phải, Freddy không bị thương, nhưng bọn rết đã bỏ quên một viên chì trong khẩu súng, và viên chì đó bay xèo qua Freddy, đụng vào một cái cây, dội lại rồi đập luôn vào cẳng sau của ngựa Hank. Cú đập đó cũng chẳng có gì nhiều, nhưng Hank vốn bị thấp khớp ở cẳng sau bên phải, và với một kẻ như thế thì không gì ghét hơn là bị một cú đập thình lình khiến cho nó phải nhớ lại bệnh thấp khớp của mình. Hank là con ngựa hiền hòa nhất trong bang, thế mà nó đã phải hí lên vì cuồng giận và phóng về phía trước. Với lá cờ Đ.C.T. phần phật trên mình, nó dẫn đội quân tiến thẳng đến mấy bậc hàng hiên. Mất mấy lần bốn vó nó sụt thủng những tấm ván sàn đã mục, nhưng nó vẫn lao tới và phóng lên cửa trước. Nó tì vai vào cánh cửa rồi xô mạnh, và khi cánh cửa không nhúc nhích, nó quay lại, đá một cú dữ dội bằng hai vó sau mạnh mẽ bịt móng sắt. Cú đá làm cánh cửa bung khỏi bản lề, rơi lơ lửng trong hành lang, và đội quân ùa vào luôn.
Đội quân của Charles trong lúc ấy tiến vào qua ngả cửa kho, và sau khi đã tóm hai con chuột cống đứng canh ở đó, đội quân tràn lên cầu thang nhà kho, chiếm luôn gian bếp. Cánh phải, dưới quyền Peter, có chậm hơn một chút. Chúng không tìm thấy cánh cửa nào bên hông ngôi nhà, các cửa sổ thì đều bịt ván. Sau một cuộc hội ý ngắn, hai con bò đứng vai kề sai, sát vào vách nhà, và Peter leo lên lưng chúng, tiếp đến là những con nhỏ hơn: đám chồn hôi, nhím Cecil, dê Bill, từng con một leo lên; Peter đứng trên lưng hai con bò bằng hai chân sau, đủ cao để chuyền cả đám lên mái nhà, vừa tới nơi bọn thú nhá ngay lập tức những tấm lợp đã cũ giòn. Chẳng mấy chốc chúng đã tạo ra những cái lỗ, và qua đó buông mình xuống căn gác mái.
Peter leo lên lưng chúng.
Thật không may là gấu Peter, dầu có thể leo lên mái, nhưng lại quá to nên không chui lọt cái lỗ nào giữa những thanh xà để vào trong gác mái. Bởi khi cuộc tất công trong ngôi nhà bắt đầu, lực lượng chủ chốt của bọn chuột cống đã rút lui lên gác mái, và giờ sáu con chồn hôi, con dê và con nhím đang bị bao vây bởi một lực lượng mạnh hơn mình rất nhiều. Đám chuột cống, the thé và gầm gừ, nhảy xô lên mình bọn kia. Lũ sóc chuột phóng vào một cái rương trống và xoay sở để kéo sập được cái nắp xuống hầu được an toàn. Dê Bill lùi vào góc nhà, và cặp sừng dài quét qua quét lại không cho bọn tấn công lại gần. Tuy nhiên bọn kia quá đông, đến nỗi có lúc không nhờ nhím Cecil thì chắc chắn chúng đã xô ngã được Bill. Một con nhím thì gần như không bao giờ đánh nhau, nhưng khi đã đánh thì nó luôn xoay lưng về phía kẻ thù. Cecil đứng giữa hai chân trước của dê Bill, thỉnh thoảng lại phóng ngược về bọn chuột cống, khiến lũ chuột hoảng hồn tán loạn. Có lần, bằng một cú giật đuôi cực nhanh, Cecil đã cắm được cả nửa tá lông cứng vào mũi Zeke, và con này vừa rên rỉ vừa rút lui; Lại một lần khác, một con chuột cống non to gan, do không rành phong cách nhím, đã đớp Cecil khi chú bước ra, và ngay lập tức đã phải hối hận thật cay đắng, vì con nhím suy cho cùng chẳng khác gì một cái gối cắm kim có bốn chân, với đầy kim là kim chĩa ra ngoài.
Khi Peter thấy được điều gì đang diễn ra, nó buông mình rơi khỏi mái và chạy bọc quanh ngôi nhà, ra cửa trước. Căn nhà đầy những súc vật, một số con đang săn đuổi chuột, một số con lùng sục bên trong tìm kiếm Mặt Mịt. Chúng đều rất phấn khích và thét lớn đến nỗi thoạt tiên Peter không sao trình bày được ý kiến của mình. Nhưng cuối cùng nó cũng tìm được cách khiến cho Hank chú ý. Con ngựa ở trong bếp, đứng gác cạnh đám chậu giặt. Mỗi lần có một con chuột cống bị tóm, con chuột ấy lại được thả vào trong một cái chậu để nhốt cho an toàn, và Hank đặt một bàn chân lên nắp chậu, ngăn không cho bọn tù thoát thân. Nó không nghe được thật rõ Peter nói gì với nó, nhưng đại khái biết rằng có Mặt Mịt trên gác mái. Nhưng Hank vẫn đang tức điên vì phát bắn lúc nãy, và nếu đúng là Mặt Mịt đã bắn vào nó, Hank giả sử thế, thì nó sẽ cho Mặt Mịt một trận nhớ đời. Vậy là con ngựa hí lên một tiếng giận giữ và lồng lên, đạp qua vô số con vật nhỏ đang xô đẩy nhau dọc lối đi, phóng thẳng lên cầu thang.
Hank xông vào gác mái đúng lúc Ezra, thằng con lực lưỡng nhất, to gan nhất của Simon, bị tông ra dưới cú vung sừng của dê Bill, răng hắn còn gắn chặt trên vai con dê. Lúc đó Bill đang rồ lên, và thêm nhiều con chuột cống khác, vừa lo né Cecil, vừa xông vào tấn công con dê, và chắc hẳn chỉ một phút nữa thôi là chúng kéo gục được Bill. Tuy nhiên, bằng những vó ngựa lộp cộp và hối hả, Hank xông tới. Nó quật lũ chuột - phải, trái, phải, trái - bằng những móng trước đóng sắt, và với mỗi cú đá, một con chuột lại văng vào bức tường đối diện của căn gác mái. Thế rồi với hàm răng cửa khổng lồ, Hank giật mạnh Ezra từ vai Bill, và với một cú hất đầu, nó lẳng con chuột qua một cái lỗ trên mái nhà. Trong vòng hai phút, không còn một con chuột cống nào trên gác mái, ngoại trừ những con đang nằm ngất hẳn ẹp vào tường.
Xong xuôi, bọn chồn chui ra khỏi rương, và đám súc vật lôi bọn chuột cống mê man bất tỉnh xuống lầu, thả chúng vào chậu giặt.
Vào lúc ấy, sự náo nhiệt trong phần còn lại của ngôi nhà cũng đã lắng xuống. Mọi căn phòng đã được lục lọi, và phần lớn sàn nhà kho đã được đào lên để tìm xem bọn chuột cống có xây đường hầm bí mật nào không, hầu thoát khỏi ngôi nhà mà không ai để ý. Nhưng rõ ràng lũ chuột lâu nay đã cảm thấy quá an toàn dưới sự bảo kê của Mặt Mịt nên không thèm quan tâm đến những lối đi ngầm dưới đất. Một số con đã cố thoát ra ngả cửa sổ và cửa lớn, nhưng bị đám sóc canh gác tăm tia thấy, và Jinx với Minx cùng Georgie đã tóm lại hết trước khi chúng tẩu được xa.
Trong kho để thức ăn ngoài nhà bếp, bọn súc vật tìm thấy rất nhiều rau củ dự trữ, cùng toàn bộ những thứ bị đánh cắp ở nhà băng. Chúng cũng tìm thấy một tấm chăn bông cũ, mà lớp bông nhồi đã được bọn chuột cống dùng làm râu quai nón giả, và một cái chổi lông gà rõ ràng đã cung cấp lông cho bọn chuột để gắn vào đuôi khiến chúng bớt giống chuột đi. Nhưng có một thứ đám súc vật không kiếm ra, đó chính là Mặt Mịt.
“Quái nhỉ,” bà Wiggins nói. “Trời đất, nếu hắn đáng sợ và ác độc đến thế, hắn phải xông ra chiến đấu để bảo vệ tài sản của hắn chứ!”
“Nghĩ cũng kỳ thật,” bà Wogus nói, “mặc dầu từ mấy năm nay chúng ta đã nghe về hắn và sợ hãi hắn, vẫn chưa có ai trong chúng ta biết một con nào từng thấy hắn.”
“Thế nên trước kia tôi vẫn nghĩ rằng chẳng có con vật nào như thế,” Freddy nói. “Tôi vẫn nghĩ đó là một loại truyền thuyết được dựng nên, và hắn hoàn toàn không có thực. Nhưng mấy vị biết đấy, Jinx và tôi quả thực đã nhìn thấy hắn vào đêm hôm nọ, khi ấy từ trên cây hắn lạng xuống tụi này y như một con sóc bay cực to màu trắng có sừng dài. Úi! Quá kinh đi.”
“Giải Simon ra và hỏi lão vài câu coi,” Jinx nói, và săm soi, vỗ lên nắp đậy chậu rửa. “Ê, bọn trong kia! Bọn tao sắp giở nắp ra một chút, và bọn tao muốn Simon bước ra.”
Thế là chúng nhấc cái nắp lên một chút, và một con chuột cống bước ra ngoài. Có điều đó không phải là Simon; đó là Ezra.
“Chúng ta muốn Simon kìa,” bà Wiggins nói. “Vào lại trong đó và kêu cha mi ra.”
Ezra cười khẩy. “Cha không có trong đó. Bay nghĩ bay cực khôn ngoan đúng không? Bay nghĩ bay bắt được tất cả tụi ta. Nhưng bay đâu có bắt được cha.”
“Lão đâu rồi?” Freddy hỏi.
“Cha và Mặt Mịt đi dạo sáng nay trước khi tụi bay tới đây,” con chuột cống nói. “Ta đoán họ sẽ quay về bất cứ lúc nào. Và tụi bay! Coi Mặt Mịt sẽ làm gì với cả băng tụi bay!”
Một vài con trong đám súc vật có vẻ hơi lo lắng khi nghe thấy thế, nhưng bà Wiggins nói, “Ta nghĩ Simon trong đó, và nếu lão không bước ra, ta sẽ cử Cecil vào tìm lão.”
Rất nhiều tiếng rú rít vang lên bên trong chậu giặt khi bọn chuột cống nghe thấy lời bình luận này, và ngay cả Ezra ngó cũng khá là sợ hãi. “Thực mà, ông ấy không có đây mà,” nó nói. “Bay cứ dựng cái nắp lên mà xem; ta sẽ nói tụi kia hứa không nhảy ra ngoài. Chứ đừng cử Cecil vào.”
“Quá khổ cho bọn bay đây,” con bò nói, “nhưng lâu nay bay nói dối quá rồi, giờ ta không tin được. Cecil! Cecil đâu?”
Con nhím bước tới và chào. “Đây, thưa Đại tướng.”
“Vào trong cái chậu giặt ấy và xem có Simon trong đấy không.”
“Vâng, thưa Đại tướng!” Và khi con bò nhấc cái nắp đậy chậu giặt lên, Cecil leo lên, trượt vào trong.
Trong cái chậu đó có rất nhiều chuột cống, nhưng chúng không thể cắn Cecil mà không bị gai cắm đầy mũi. Và quả thực chúng càng đông thì càng tệ, bởi càng khó mà tránh đường con nhím. Cecil cẩn thận ngó quanh, và vì nó không thực cẩn thận để khỏi đụng phải bọn tù, nên có rất nhiều tiếng ré tiếng la trước khi nó leo ra ngoài lần nữa để tường thuật rằng quả thật Simon không có đó.
Đám súc vật khá thất vọng vì không tóm được Simon, bởi lão là đầu sỏ của toàn băng chuột cống. Nhưng xét cho cùng, một mình lão cũng chẳng làm được gì nhiều, và trông không có vẻ gì là Mặt Mịt sẽ xuất hiện. Thế là để lại Robert canh chừng đám tù, bà Wiggins lệnh cho đội quân ra bên ngoài, và khi chúng đã xếp thành một hàng trật tự trước ngôi nhà, bà bước tới cửa trước và trang trọng tuyên bố.
“Thưa các chiến binh,” bà nói, “các bạn đã chiến đấu ngoan cường và chiến thắng thuộc về chúng ta.”
Tiếng reo hò kéo dài, và Hank, quên mất bệnh thấp khớp của mình, chạy lồng ba lượt lên xuống trước hàng quân, vẫy lá cờ.
“Tôi tự hào,” bà Wiggins tiếp tục, “được là tướng của một đội quân như thế này. Sự thực là hai kẻ thù chính của chúng ta đã tẩu thoát. Nhưng chúng ta đã chiếm được thành trì của chúng; lá cờ của Đ.C.T. giờ đây tung bay trên ngôi nhà Grimby - hoặc sẽ tung bay, nếu bác Hank thôi mang nó phi lồng lên mà chịu gắn nó trên hàng hiên. Còn với Mặt Mịt, dù hắn có ở đâu, hắn có là ai, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải sợ hắn thêm nữa. Nếu hắn có ở đâu trong Rừng Lớn, hắn hẳn đã nghe đội quân nhà Bean đang tốc chiến ngôi nhà này, và hắn hiển nhiên là không dám thò mặt ra mà đánh nhau.
“Tuy nhiên, hắn có lẽ sẽ còn ẩn nấp trong vùng. Thậm chí hắn và Simon giờ đây có thể đang suy tính những âm mưu mới. Do đó tôi đề nghị rằng chúng ta mang tất cả những thứ có trong ngôi nhà này - những của ăn cắp từ nhà băng và từ ông Bean - về lại trang trại. Chúng ta cũng sẽ giải những tên tù và nhốt chúng lại cho đến khi quyết định sẽ làm gì với chúng. Thế rồi chúng ta sẽ để lại một đơn vị đồn trú trong ngôi nhà này, để phòng ngự nếu Mặt Mịt có quay lại. Và giờ tôi kêu gọi các bạn xung phong lập đội đồn trú.”
Phải như cách đây hai mươi bốn tiếng hẳn sẽ không con nào trong đội quân kia chịu xung phong ở cả đêm trong ngôi nhà Grimby. Nhưng chiến thắng trước lũ chuột cống, cùng dữ kiện rằng Mặt Mịt rõ ràng đã sợ đánh nhau, khiến chúng cảm thấy vô cùng can đảm. Chúng cùng bước tới trước.
“Trời đất, không thể ở lại tất cả đâu,” bà Wiggins nói. “Chắc tôi phải chọn. Chà, tôi chọn Peter, vì anh ấy là một thú rừng và rất khỏe; hai vị mèo, vì họ có thể nhìn trong đêm; và Charles, vì anh ấy đã hạ gục một con chuột cống trong một trấn đấu đẹp, và Freddy, phòng trường hợp có gì cần điều tra. Thế là đủ cho đội đồn trú rồi. Và giờ, đội quân, vào việc thôi và mang những của ăn cắp này về sân gà vịt.”
Mất phần lớn buổi chiều hôm đó mới mang được hết rau củ, lúa mạch, hạt khô cùng các thực phẩm dự trữ khác xuyên qua rừng, và trời đã gần nhá nhem khi Jinx quay lại ngôi nhà Grimby với một cuộn dây tời rất chắc mà nó định dùng để trói bọn tù. Jinx thắt nút dây rất giỏi, và vì bọn chuột cống được giải từng con, từng con một ra khỏi chậu giặt, nó thắt một nút dây thừng quanh thân từng con. Thế rồi, với sự giúp đỡ của Minx, nó cho bọn chuột đi đều hàng, như một đoàn tù khổ sai, xuyên qua rừng.
Freddy có hơi nghi ngờ việc này. “Chúng có thể nhai đứt sợi dây và chạy mất đấy, Jinx,” chú nói. “Anh nên ngó chúng sát sao.”
Jinx cười to, “Đúng, chúng sẽ nhá thử,” nó nói. “Cứ việc, và tôi sẽ chỉ cho cậu thấy việc gì sẽ xảy ra.”
Chẳng mấy chốc một con trong đám chuột cống bắt đầu hắt xì hơi. Nó cứ hắt xì hết cái này đến cái khác, và rồi một con khác cũng thế. Trong có vài phút, một nửa hàng tù đã lăn lộn trên mặt đất, hắt xì và ho, thở hổn hà hổn hển.
“Thấy chưa?” Jinx nói. “Đó là điều sẽ xảy ra khi chúng cố gặm dây để tự giải thoát. Tôi đã lấy một ít tiêu đỏ của bà Bean và bôi lên toàn bộ cuộn dây. Thôi nào, tụi bay,” nó nói với lũ chuột cống. “Đứng lên nào, và chúng ta sẽ đi xuống suối, ở đó tụi bay có thể súc miệng cho mát. Thế rồi, nếu tụi bay thích, tụi bay có thể thử gặm dây lần nữa.”
Nhưng bọn chuột cống thấy thế đủ lắm rồi. Trừ thỉnh thoảng có vài tiếng hắt hơi, còn thì không con nào nói gì trong lúc được giải về khu chuồng trại và nhốt chặt trong gian chuồng bò, với nhím Cecil ở lại canh gác.
“Nếu bất kỳ đứa nào trong bọn nó định làm điều gì lố lăng, Cecil à,” Jinx nói, “cậu cứ lấy đuôi vỗ nhẹ cho chúng một cái.” Và con nhím bảo nó sẽ làm thế.
“Tôi đoán là tất cả chúng ta sẽ có một đêm tuyệt yên lành,” nó nói thêm.
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt