Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 20 21: Tỷ Thí (4)
Ước chừng một lúc lâu sau, từng đôi tỷ thí đã xong, mọi người chờ mong trận tỷ thí sắp bắt đầu.
- Ai! Các ngươi nói xem lần này thằng đần kia có dám giở trò như lúc nãy không?
- Ta nghĩ hắn không có khả năng giở trò nữa đâu, hắn đã bị thay đổi quần áo, giờ quy tắc cũng đã biết, ta nghĩ ta cũng có thể đả bại hắn chứ đừng nói chi đến Diệp Văn.
- Theo lý thì hắn thua là điều không còn nghi ngờ gì cả, nhưng ta cảm giác thấy tên tiểu tử kia còn có thể giở trò khác nữa đấy.
- Ha ha, hắn dám giở trò gì sao? hắn dám giở trò gì chắc hắn chắn sống rồi, còn nếu tuân theo quy tắc thì xem hắn chạy đâu cho thoát đây.
- Thách đấu tỷ võ, Diệp Văn đấu với Diệp Không.
Lão quản gia Diệp tài hô lên. Diệp Không và Diệp Văn hai bên đi lên lôi đài.
Diệp Không đứng trên lôi đài không ngớt hỏi thăm:
- Nhị ca, quy tắc thứ năm có phải là cấm công kích vào mặt, mắt vào bộ hạ của đối phương? Quy tắc thứ sáu có phải là cấm sử dụng ám khí, quy tắc thứ bảy có phải là cấm sử dụng vũ khí khi chưa được cho phép.
Diệp Văn đã không sợ người khác làm phiền, tên tiểu tử này này không biết ngốc thật hay giả ngốc, lại đem từng câu, từng chữ trong quy tắc đem giải thích cho hắn. Ở giữa lôi đài thi đấu lại đem những quy tắc này hỏi lại lần nữa. Diệp Văn vốn đã rất thiệt thòi, không dám trả lời lung tung, cẩn thận nghe xong mới gật đâu:
- Đúng thế.
- Còn điều thứ hai có phải khi ngã xuống đất không thể đứng dậy nổi hoặc để đối thủ ly khai ra khỏi võ đài là thua?
Diệp Văn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi nhớ rất rõ ràng.
- Nếu như ngươi nhảy hai chân cùng với toàn thân lên khỏi võ đài, không phải là đã ly khai khỏi võ đài, như vậy chẳng phải rõ ràng là ngươi đã thua rồi sao?
Diệp Văn đã buồn bực muốn chết, vậy mà Diệp Không cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, cũng không biết đầu óc hắn đang nghĩ gì. Diệp Văn đã kiên nhẫn rất nhiều giờ đã sắp không chịu nổi liền nói:
- Thời gian ly khai ngắn không việc gì.
Diệp Không còn muốn hỏi tiếp:
- Còn có...
Diệp Văn đã hết kiên nhẫn nói, chịu đựng không nổi nói:
- Ngươi đánh không đánh cứ đứng đó lải nhải cái gì vậy?
Diệp Văn đành bất đắc dĩ trả lời:
- Được rồi, vậy thì đánh đi.
- Vậy ngươi hãy cẩn thận. Diệp Văn cười lạnh thầm nghĩ: " thằng đần kia,hãy chờ xem ta sẽ cho ngươi ăn đòn, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Mặc cho ngươi giảo hoạt giống như quỷ, lão tử cũng bắt ngươi uống nước rửa chân của ta"
Diệp lão gia ngồi trên ghế thái sư, nghe hai bên đối thoại trong bụng liền có linh cảm tên tiểu tử Diệp Không này tám phần là muốn chơi tiểu xảo, bất quá hắn đã nghĩ đi nghĩ lại. Thật không thể nghĩ tên tiểu tử này còn có thể bày ra trò gì. Kỳ thật lão vốn cũng chẳng ưa gì tên ngốc này, mẹ hắn lại xấu,hắn thì đần, nói năng không lưu loát, chỉ biết suốt ngày cười nói ngây ngô. Thế nhưng mấy ngày trước nghe nói tên tiểu tử này đã khỏi bệnh lão liền lưu ý, phát hiện ra tính cách của hắn đặc biệt cứng cỏi, hơn nữa tính tình rất nóng nảy nói đánh là đánh ngay rất giống với tính cách của lão hồi trẻ. Do đó ấn tượng của lão về Diệp Không cũng đã dần thay đổi.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, cảm thấy tên tiểu tử này rất có ý tứ, quỷ kế đa đoan. Đến giờ phút này Diệp lão gia cũng muốn chứng kiến hắn sẽ giở thêm quỷ kế.
- Ngươi tới đây.
Diệp Văn bày ra tư thế rồi quát lên. Hắn vốn là đệ tử có thân phận nhất trong Diệp gia nên hắn cẩn trọng, không chủ động xuất kích.
Lúc này Diệp Không cũng không dám tới gần chỉ đứng tránh ở phía xa quát lại:
- Ngươi gọi ta tới thì ta phải tới à? Muốn ta bị mất mặt hay sao?
- Lúc này cần gì sĩ diện? Cái thằng đần này.
Diệp Văn cũng bất chấp thân phận, mũi chân điểm một cái thân nhẹ như yến dũng mãnh như diều hâu xoay người, lăng không đánh tới.
- Mẹ nó, chạy!
Diệp Không chửi một tiếng chạy sang một góc khác của lôi đài.
Diệp Văn nhảy ngược trở lại nói:
- Ngươi không được chạy.
Diệp Không chạy đến một góc đứng lại nói:
- Ta đánh không lại ngươi, nhưng chạy lại chậm hơn ngươi sao?
- Ngươi tưởng là chạy là có thể thoát sao?
Diệp Văn cười lạnh, đưa tay cầm vạt áo dài phía trước nhét vào thắt lưng nói tiếp:
- Đừng vội nói, chưa chắc ta đã chạy chậm hơn ngươi đâu.
Diệp Văn nói xong liền vận khởi nội lực, phóng tới Diệp Không. Thế nhưng Diệp Không đã mấy ngày luyện tập chạy cự ly dài, huống chi bây giờ dưới chân không có ngói, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trên lôi đài lúc này kẻ đuổi người chạy chẳng khác gì diều hâu đuổi bắt gà con. Còn phía dưới đài mọi người ồ lên bàn tán, chẳng trách gì mà thằng đần này mỗi ngày đều chạy cự ly dài, không phải bây giờ đã có tác dụng rồi hay sao? Diệp Hổ trong lòng vẫn còn oán hận, ngẩng đầu quay lên lôi đài chửi:
- Diệp Không, nguyên lai trước đây là ngươi luyện tập công phu chạy trốn, thật là làm cho Diệp gia mất mặt.
Diệp Không vẫn không điếm xỉa đến lời nói của hắn, chạy càng lúc càng nhanh trên lôi đài, thế nhưng Diệp Văn dùng nội lực thi triển khinh công nên khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được thu ngắn lại, Diệp Văn đã mấy lần định nắm lấy y phục của Diệp Không. Khi khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp, trong mắt Diệp Văn hiện lên một tia ánh sáng lạnh, mũi chân giẫm mạnh xuống đất, đại lực bắn ngược lại làm cho hắn giống như con báo trắng lao ra ngoài:
- Thằng đần kia, ngươi chết đi. Nam thương thông tý quyền.
Chỉ thấy Diệp Văn vung tay tung ra một cú đấm cực mạnh, hoàn toàn không có chút lưu tình nào.
Phang! Một quyền giáng mạnh vào hậu tâm của Diệp Không.
Phốc. Đang chạy trốn Diệp Không há miêng phun ra một búng máu tươi, chạy được thêm hai bước,l ão đảo ngã quỵ xuống lôi đài.
- Hừ, đồ vô dụng mới có một quyền đã không gượng dậy đươc.
Diệp Văn đi lên, đá văng Diệp Không xuống khỏi đài.
Trên lôi đài máu đen kéo dài thành một bãi rộng.
Diệp Văn thắng, thắng lợi quá dễ dàng, phía dưới đệ tử của Diệp gia phát hiện ra chính mình mong muốn thằng đần kia sẽ bị đánh một trận, thế nhưng bọn hắn giờ đây lại không phấn chấn cho lắm.
Nhìn trên lôi đài thấy Diệp Văn và Diệp Không chênh lệch về lực lượng quá xa, trận tỷ thí này quả thật không cân sức. Diệp lão gia khoát tay, Diệp Tài liền tuyên bố kết quả nói:
- Khiêu chiến tỷ võ, Diệp Văn...
Đột nhiên bên võ đài vang lên:
- Khoan.
Mọi người liền nhìn ra hướng vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diệp Không dùng một tay chỉ vào tay kia, mà tay kia lại đang nắm chắc vào sợi dây bên lôi đài.
- Quy tắc đã định, ngã xuống đất không dậy nổi hoặc là bị ly khai hoàn toàn khỏi võ đài là thua. Mà ta còn bốn ngón tay đang còn trên lôi đài thế nên ta chưa có thua.
Diệp Không đường đường chính chính nói, không biết mình đã vô sỉ làm mọi người tức lộn ruột. Mọi người bàn tán xôn xao, hiển nhiên là không bằng lòng với cách hành động của Diệp Không.
Diệp Văn giận quá chỉ biết cười nói:
- Tốt! cho dù ngươi chưa có thua thì ngươi lên đi chúng ta tiếp tục.
- Không lên, ta cứ đứng đây, chỉ cần một bộ phận của ta trên võ đài thì ta cũng chưa có thua và ngươi cũng chưa có thắng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tiểu tử này mặt dày chẳng khác nào tường thành, hai chân đều đứng dưới võ đài vậy mà vẫn không chịu nhận thua.
Diệp Vũ người em ruột của Diệp Văn đi đến trước mặt Diệp Không mắng:
- Diệp Không ngươi có biết xấu hổ là gì không? Đánh không nổi thì đừng đánh, ngươi dựa vào lỗ thủng của quy tắc không chịu thua, tính toán như thế sao gọi là anh hùng.
Diệp Không liếc mắt sang đáp lễ rồi nghiêm nghị nói:
- Ta vốn không phải là anh hùng, ta là lưu manh. Ta sở dĩ làm như vậy để cho các ngươi hiểu rõ lợi dụng vào quy tắc cũng là một loại sách lược.
- Lợi dụng quy tắc cũng là một sách lược, nói hay lắm.
Diệp lão ra tỏ vẻ đồng ý nói,rõ ràng là không phản đối.
Diệp Không vỗ vai Diệp Vũ nói:
- Tam ca, ta biết rõ ngươi dùng trí lực thì khó giải thích nổi hàm nghĩa của lời này, bất quá bây giờ ta cùng với Diệp Văn tỷ võ cho ngươi mở mang đầu óc thêm.
Diệp Vũ đỏ bừng mặt:
- Ngươi, ngươi thật vô sỉ.
Trên võ đài Diệp Văn cười lạnh nói:
- Đã vậy ta cho ngươi ly khai hoàn toàn khỏi võ đài.
Diệp Văn nói xong lăng không phóng tới gót chân nhằm vào ngón tay của Diệp Không giẫm lên.
Diệp Văn tư thế đọng tác thành thạo, tư thế ưu nhã, được các huynh đệ khác ủng hộ.Thế nhưng Diệp Không lại giơ ngón tay lên đặt lên một chỗ gần đó. Diệp Văn quát lên:
- Vừa rồi ngón tay của ngươi đã hoàn toàn ly khai khỏi võ đài.
Diệp Không cười nói:
- Thời gian ly khai ngắn không có việc gì... là chính ngươi nói thế mà.
Diệp Văn bị chọc giận đến tím mặt, muốn tung cước đá vào mặt tên thối tha kia, nhưng chợt nghĩ đến quy tắc không cho phép đánh vào mặt, trong khi đó tên tiểu tử kia lại đang đứng dưới võ đài, ngoại trừ mặt toàn thân không thể đánh vào đâu được.
- Vậy thì chỉ còn cách giẫm vào tay hắn. Diệp Văn đuổi theo các ngón tây của Diệp Không hai chân giẫm tới, Diệp Không lúc dùng tay này, lúc dùng tay kia, nâng lên, hạ xuống lúc này trận đấu càng ngày càng không giống một trận tỷ võ. Chúng đệ tử của Diệp gia cũng không biết nói gì, chúng biết rõ tên tiểu tử này rất càn quấy, không biết hắn còn muốn chơi trò này đến bao giờ.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, lúc này Diệp lão gia đã không còn chịu nổi thầm nghĩ trong bụng:
- Các ngươi định đùa giỡn đến bao giờ,các ngươi có còn coi đây là cuộc tỷ võ hay không,trong mắt các ngươi có còn ta hay không?
Khục!
Diệp lão gia ho lên một tiếng, muốn mở miệng nói gì đó. Diệp Văn lúc này cũng đã chán nản, hai chân giẫm loạn cả lên, quay đầu nhìn sang phía Diệp lão gia, đột nhiên hai mắt cá chân của hắn bị xiết chặt. Diệp Văn liếc xuông phía dưới cả kinh hét lên:
- Không được rồi.
Thế nhưng Diệp Văn cũng là kẻ cơ trí. Lúc bị Diệp Không kéo xuống khỏi võ đài hắn cũng nhanh tay túm lấy một sợi dây buộc quanh võ đài
- Hắc hắc. Ngươi lợi dụng quy tắc lão tử không biết lợi dụng sao, chẳng phải xỏ lá, vô sỉ gì, xem ai sợ ai?
Diệp Văn cũng đứng dưới võ đài đối diện với Diệp Không, đắc ý cười cười. Chúng đệ tử của Diệp gia thật sự quá bất ngờ, trận đấu hôm nay vượt xa trí tưởng tượng của chúng, trên võ đài không một bóng người, cả hai đối thủ đều đang đứng dưới mặt đất thế nhưng không có ai nhận thua cả.
Trận đấu càng lúc càng giống như trò đùa, Diệp lão gia đã muốn nổi giận, nhưng chính vào lúc này thắng bại đã rõ.
- A! Diệp Văn kêu lớn,nguyên lai cổ tay của hắn bị Diệp Không cắn cho đau điếng.
- Không được cắn người. Diệp Văn quát
- Này thì không được cắn. Diệp Không hàm hồ hừ một tiếng, hàm răng lại tiếp tục cắn xuống.
- A! Ngươi mau buông ra.Diệp Văn một tay bị cắn, tay kia còn muốn đẩy Diệp Không cho nên hai tay đã rời khỏi lôi đài.
- Ngươi thua! Diệp Không nhả cổ tay Diệp Văn ra, xoay người bò lên lôi đài quát:
- Ta thắng.
Không hề có tiếng hoan hô, vỗ tay chúng đệ tử Diệp gia đều trừng mắt nhìn Diệp Không. Thầm nghĩ cái này tính toán là chuyện gì nha, điều này có thể tính hắn thắng. Diệp lão gia cũng vậy hiên nhiên không thể tính hắn thắng, nhưng nghĩ lại không có lý do gì để tính hắn không thắng, sau cùng lão còn muốn xem Diệp Không có yêu cầu gì.
- Khiêu chiến tỷ võ, Diệp Không thắng.
Tiếng thanh âm của quản gia vang lên, thanh âm đó văng vẳng bên tai chúng đệ tử của Diệp gia, một đám nghĩ " chẳng phải sau này chúng ta cũng có thể chơi xỏ lá như thê sao"?
- Diệp Không tuy ngươi thắng trong cuộc tỷ võ, vi phụ nhìn thấy ngươi túc trí đa mưu hơn người, miễn cưỡng cho ngươi thắng, bây giờ ngươi có thể nói, ngươi muốn thứ gì, đồ vật gì. Bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho.
Chúng đệ tử nghe thấy mà thèm thuồng, mẹ kiếp, thằng ngốc này chơi xỏ lá mà thắng lại còn được ban thưởng. Cả bọn thầm nghĩ chắc Diệp Không sẽ lấy tiền bạc hoạc vũ khí gia truyền?
- Con muốn học võ. Diệp Không ngang nhiên nói ra.
- Đây là quyền lợi của người thắng cuộc, không tính là một yêu cầu.
- Con muốn phụ thân dạy con.
Diệp Không vừa nói ra chúng đệ tử lại xôn xao cả lên. Phải biết rằng Diệp lão gia con cái tuy đông nhưng chỉ đích thân truyền dạy cho người con lớn nhất là Diệp uy. Những người con khác chỉ cần được chỉ điểm một vài chỗ cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi chứ đừng nói đến vinh dự được lão gia truyền dạy.
Nếu quả thật lão gia đồng ý truyền dạy cho thằng ngốc này chẳng phải từ giờ trở về sau mình không bằng thằng ngốc này sao? Nghĩ thế cả bọn ngẩng đầu lên nhìn Diệp lão gia, tất cả mọi người đều khẩn trương mở to mắt nhìn Diệp lão gia xem lão gia có đáp ứng cho Diệp Không hay không?
Diệp lão gia nghe những lời này con mắt ngưng tụ lại, nhìn Diệp Không từ đầu đến chân. Diệp Không nói lời đó quả là ngoài ý muốn của lão, nhưng nghĩ lại nó cũng hợp tình hợp lý. Thật ra hắn cũng muốn trong Diệp gia có người kế thừa đao pháp của hắn, hắn sợ trong đám con cái của hắn không ai có đủ tư chất sẽ bôi nhọ tên tuổi của đao pháp Diệp gia.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --