If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
HẮC HẲN DEGAN ĐÃ NHẬN RA giọng nói vừa cất lên phía sau họ nên anh ta không thèm quay lại. Tiffany đoán cái giọng hoài nghi đó nghe giống Hunter lắm nhưng nàng vẫn liếc qua vai để cho chắc ăn. Hunter đang đứng ở cửa vào bếp, nhìn chằm chằm vào lưng Degan khi anh này đang lau khô bát đĩa.
Tiffany nhìn lại Degan. Anh vẫn hoàn toàn bình thản, không chút mảy may xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy đang làm việc trong bếp. Vẫn không chịu quay lại, Degan nói, “Phải làm, khi tất cả chúng ta đều muốn có lại những bữa ăn tươm tất trên bàn.”
Spoiler
“Nhưng cậu không quen theo dấu thức ăn,” Hunter chỉ ra.
“May mắn thay,” Degan khô khan đáp lại.
Tiffany bước đến cái xoong cuối cùng trên bếp làm Hunter chú ý đến nàng. “Thật sự không mong cô lại làm việc hăng say đến vậy đấy, Đỏ,” Anh dài giọng nói. “Cứ nghĩ cô chỉ giỏi sai việc thôi.”
Nàng sững lại vì ý cạnh khóe rõ ràng trong lời nhận xét của anh. “Nếu không định giúp, thì anh Callahan, tôi nghĩ anh nên ra ngoài đi.”
“Đừng mong. Đây là nơi vui v—“
Chán ngấy cái trò trêu chọc của anh, nàng ném cái giẻ ướt về phía anh. Nó rơi phịch xuống gần chân anh, nhưng nàng mong nó đập thẳng vào ngực Anh kìa, mặc dù nếu vậy nàng sẽ phải hối hận lắm lắm. “Vậy thì có ích chút đi. Bắt đầu bằng việc lau chùi cái bàn bếp.”
Anh không từ chối. Thậm chí Anh còn cười khi bước vào trong phòng, cầm cái giẻ trên tay. Anh thấy chuyện này thú vị sao? Rồi nàng chợt nhận ra mình đang xử sự như Tiffany chứ không phải Jennifer. Cô quản gia không bao giờ ra lệnh cho con trai của ông chủ như thế.
Cuối cùng Degan cũng quay lại dựa lưng vào cạnh bàn đứng nhìn khi đã lau khô cái xoong. Tiffany đoán anh ta chỉ muốn tận mắt nhìn xem Hunter có thực sự giúp đỡ nàng không. Công bằng mà nói, nàng biết nàng sẽ không thèm đụng tay vào đâu, nếu nàng là Hunter. Đó là việc của người làm, mặc dù nhà Callahan không thuê đúng người để làm cho nhà họ.
Nhưng Hunter đã làm nàng ngạc nhiên. Anh bắt đầu lau cọ bàn bếp. Sau một hồi tập trung, Anh gật đầu về phía cửa trước khi nói với Degan, “Mấy anh Anh ngoài kia có vẻ hơi chểnh mảng đấy. Cứ thế này thì hết đêm cũng không xong được việc. Họ cần chút khích lệ. Chính là anh đấy.”
Degan không cự lại. Anh ta úp cái xoong xuống và đi ra ngoài.
Tiffany không giấu giếm việc nàng thật sự hiểu chút khích lệ mà Hunter ám chỉ nghĩa là gì. “Sao họ lại sợ anh ấy đến thế?”
“Sao cô lại phải thì thầm như thế?”
Nàng không nhận ra mình thì thầm. Nàng hỏi to hơn, “Anh có cho biết vì sao không, thưa anh?”
“Anh ấy là một tay súng. Họ biết điều đó.”
Nàng thốt lên. “Vậy anh ấy là tội phạm à?.”
Tới lượt Hunter bị bất ngờ. Anh cười lớn. “Không đâu, chỉ là anh ấy là một tay súng tốc độ, đủ giỏi để nuôi sống mình nhờ khả năng đó. Tội phạm là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật. Degan không lùng sục và bắn người để thỏa mãn thú vui—à, ít nhất là tôi chưa từng thấy anh ấy làm thế. Ở đây, anh ấy là một công dân tuân thủ pháp luật.”
“Vậy thực chất anh ấy làm nghề gì?”
Hunter nhún vai. “Tay súng, kẻ bắn thuê, người thiết lập hòa bình, cô chọn cái nào cũng đúng.”
Tiffany thấy tò mò về cái tên gọi cuối cùng. “Anh ấy làm gì để mang lại hòa bình?”
Hunter cười lúc cúc. “Bằng cách xua đuổi và đe dọa đối phương.”
“Anh không sợ anh ấy sao?”
Hunter thật sự ngạc nhiên. “Sao phải sợ chứ? Anh ấy làm việc cho chúng tôi chứ không phải cho nhà Warren.”
Nàng không thích cái giọng điệu đó của anh. “Thế nếu anh ấy làm việc cho họ thì anh có ngại không?”
“Có thể lắm-nếu tôi không biết anh ấy. Anh ấy không phải là người đánh lén. Anh ấy không bao giờ gây chiến. Anh ấy quá nhanh để phải làm việc đó. Đơn giản là không công bằng chút nào.”
“Anh thật sự biết, hay đó chỉ là ý kiến chủ quan của anh thôi?”
Hunter bỗng nhíu mày. “Sao cô lại hỏi quá nhiều về Degan quá vậy?”
“Nếu tôi định làm ở đây—“
“Nếu?”
“Vâng, nếu tôi định làm ở đây, tôi cần biết tôi có được an toàn không. Vậy cha anh thuê anh ấy để làm gì?”
“Có một cuộc đụng độ xảy ra vài tháng trước làm sứt mẻ sự hòa hoãn của chúng tôi với gia đình bên cạnh. Cole, em trai tôi tặng cho Roy Warren một bên mắt tím bầm khi chúng nó đang cùng nhau xây sửa nhà cho tôi. Vài ngày sau, một bên tai của Cole gần như bị bắn bay đi. Không nghi ngờ gì về chuyện Roy cố tình trả đũa. Nhưng khi chúng tôi báo Cảnh sát trưởng Ross và ông này đến nhà thẩm vấn Roy thì anh em của hắn nổi xung lên.”
“Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa?”
“Sam, gã con cả đã đến gây sự sau đó. Gã khốn cố tình xuất hiện ở quán Dải lụa xanh. Chúng tôi thường đến đó uống, và nhà Warren thường tránh nơi đó. Hôm đó gã ngồi chơi xì phé với John, em trai tôi, và vu cho nó ăn gian. John không bao giờ chấp nhận để ai vu khống, đằng này lại còn là một người nhà Warren. Họ kéo nhau ra ngoài đường. Nếu cảnh sát không đến can thiệp và tống cả hai vào tù cả đêm đó thì chắc hẳn đã có một đứa chết rồi. Sáng hôm sau Sam xin lỗi, nói là quá say nên nhìn nhầm.”
“Em trai anh chấp nhận bỏ qua chứ?”
Hunter nhướng mày. “John rất cục tính, nhưng nó không cần một lời xin lỗi. Gian lận cờ bạc không phải là chuyện nhỏ ở đây, thế mà còn bị vu khống tội đó trong khi thực tế là không phải – may là John không bắn gã Sam ngay trên bàn đánh bài sau khi bị xúc phạm như thế. Nếu chuyện đó là chưa đủ để nhen nhóm lại cuộc chiến giữa hai nhà, thì lại có kẻ bắn tôi vào buổi sáng tôi vào thị trấn lắp cái yên ngựa mới. Tôi vừa bước ra khỏi tiệm bán yên thì có tiếng súng nổ và tôi ngã ngửa ra, lao qua cửa sổ của tiệm.”
Tiffany thảng thốt. “Anh thật sự bị trúng đạn sao?”
Hunter cười phá lên. “Cái yên mới của tôi bị dính đạn. Tôi chỉ bị vài vết cắt do mảnh kính vỡ thôi.”
“Ai bắn anh vậy?”
“Không tìm ra hung thủ. Trong thị trấn lúc đó có vài tay súng, hôm đó tàu lại cũng đang dừng ở ga nên cũng có vài hành khách đi loanh quanh thị trấn. Nhưng Carl Warren cũng có mặt trong thị trấn ngày hôm đó.”
Tiffany phải bặm môi để không buột miệng bảo vệ các anh em nàng-những người mà Jennifer chưa hề biết đến. Thế nhưng nàng vẫn chỉ ra, “Có vẻ như có quá nhiều nghi can và chẳng có gì để chứng thực cả.”
“Có lẽ không nhiều bằng chứng, nhưng những nghi vấn là có cơ sở. Khi Cha tôi biết Degan Grant ở quanh đây, ông đã tìm và thuê anh ấy.”
“Để giết nhà Warren sao?”
Hunter phì cười. “Không, chỉ để ngăn không cho chúng giết bất kỳ ai trong nhà tôi. Cha muốn giữ để không phải đổ máu, khi mà sắp tới cuộc hôn nhân có thể mang đến sự hòa bình mãi mãi cho hai nhà.”
Nàng không cần phải hỏi, nhưng Jennifer thì cần biết. “Ai sẽ cưới vậy?”
“Nhà Warren có một cô con gái.”
Nàng đợi Anh nói thêm với hy vọng có thể biết Anh nghĩ thế nào khi phải đính hôn với một người lạ mặt trong từng đấy năm. Anh có ghét ý nghĩ đó như nàng không? Nếu Anh có, thì họ cùng phe với nhau! Hai cái đầu rõ ràng là tốt hơn khi tìm cách giữ gìn hòa khí mà không cần phải hy sinh ai đó ở bệ thờ. Nhưng Anh rõ ràng không có hứng nói về chuyện đó. Mắt Anh đã gắn vào nàng suốt cuộc nói chuyện, thay vì để tâm vào việc phải làm. Giờ thì Anh đã lại để mắt đến chuyện lau rửa cái bàn bếp. Mặc dù nàng muốn thỏa mãn trí tò mò về những người này thì cũng không thích hợp khi quan tâm đến cảm xúc riêng tư của chàng—chưa phải lúc.
Nàng quay trở lại đề tài về tay súng, vì Hunter rõ ràng không ngại khi nói về anh ta. “Vậy anh Grant là vệ sĩ của nhà anh à?”
“Cô có thể nói thế. Mặc dù tôi chẳng thích tí nào. Không ai trong chúng tôi không thể tự bảo vệ mình cả.”
Vậy ra Degan là chỉ là một vệ sĩ thôi. Nàng có thể thấy anh ta hợp với công việc đó đến thế nào, nhưng không hiểu vì sao lại phải cần anh ta. Roy không bao giờ phạm phải tội mà Hunter cáo buộc, cả Carl cũng. Nhưng Sam thì lại khác...
Nàng không biết rõ các anh em mình như ý muốn, đã năm năm rồi nàng không gặp họ, nhưng họ vẫn không ngừng viết thư cho nàng. Nàng khá chắc chắn không ai trong số họ có thể nã súng vào người khác, hay có tính khí nóng nảy. Nhất là Roy, người bị buộc tội nhen nhóm lại mối hiềm khích. Cậu rất mơ mộng. Sáng tác cả thơ, và chỉ kém nàng hơn 10 tháng tuổi. Nhưng nàng có thể thấy Sam tức giận thế nào khi Roy bị nhà Callahan buộc tội trong khi cậu bé không làm, nên anh muốn gây chiến với nhà họ. Là anh cả, Sam tự cho mình nhiệm vụ của một người bảo vệ. Nhưng cả Sam cũng chỉ mới 19 tuổi! Nàng không thể hình dung có ai đó trong anh em nhà Warren lại tính toán để bắn ai không một, mà tới hai lần!
Vì vậy nàng phải hói tiếp, “Cảnh sát kết luận gì về mấy vụ bắn súng đó?”
“Ross dựa vào chứng cứ chứ không phải phán đoán. Cho dù ông ấy nghĩ gì thì cũng không nói cho chúng tôi biết cho đến khi có bằng chứng chắc chắn.”
Thật tệ là gia đình của Hunter không có cùng lối tư duy như thế, nhưng nàng không muốn xúc phạm Anh để nói ra suy nghĩ đó. Thay đó nàng hỏi, “Gia đình anh có xung đột với các nhà khác quanh đây không?”
“Mọi người ở Nashart, trừ nhà Callahan và nhà Warren, đều chung sống với nhau rất hòa thuận. Thậm chí giờ chúng tôi còn sát cánh bên nhau để đối phó với bọn đào vàng mới chuyển vào vùng. Nhiều người lo ngại Nashart sắp biến thành một Virgina thứ hai, hoặc như Helena hay Butte, những thành phố đào vàng ở phía tây của hạt với đầy những thành phần bất hảo.”
Nàng ngạc nhiên. “Tôi chưa từng nghe nói Nashart có mỏ vàng.”
“Một cái mỏ thì không thể biến nó thành một thị trấn mỏ vàng được, chưa đâu. Đầu năm nay, người ta tìm thấy đồng đỏ trong một khe nước sâu ở phía đông thị trấn, khá gần. Butte là một trong những thị trấn đào vàng lớn nhất trong hạt. Harding, một chủ quặng ở đấy đã cử người đến đây. Họ cho nổ mìn để khai thác mỏ chỉ trong vòng một đêm, trước cả khi có ai đó ở Nashart biết tin về mẩu đồng đỏ.”
“Rồi sau đó?”
“Người ta tìm thấy hai mạch mỏ. Một mạch chạy dưới trang trại của chúng tôi. Không ai biết là họ vẫn đang đào mỏ ngay dưới đất của nhà tôi cho đến khi một hầm mỏ của họ bị sập tạo thành một cái hố to làm cho gia súc bị ngã. Cha nổi cáu, nhưng người của Harding giải thích là chúng không biết là đã vượt qua ranh giới. Nên chúng cố tìm cách mua dải đất đó của chúng tôi để có quyền khai thác mỏ, thậm chí còn đề nghị chia phần nếu chúng tôi chịu hợp tác. Cha tôi không đồng ý. Dù thế nào ông cũng vẫn là một chủ trang trại. Ông không quan tâm đến chuyện chúng tôi đang sở hữu một mạch đồng đỏ. Và, đúng, tôi cũng đã có ý nghĩ là Harding không ngại thử mọi cách để chúng tôi chuyển đi—thậm chí khử chúng tôi.”
Tiffany cảm thấy giận sôi lên và giọng nàng không giấu bực tức. “Vậy là các anh có một chủ mỏ muốn chiếm đất của nhà anh, nhưng vẫn tự động cho là mấy cậu trai trẻ chính là những người đã bắn anh và Cole sao? Sao không nghĩ đó là người của Harding?”
“Sao cô lại nghĩ mấy gã con nhà Warren còn trẻ?”
“Tôi chỉ đoán thôi, vì Cole và Roy là những người xung đột đầu tiên.”
“Sau vụ xô xát của hai đứa nó thì, ừ, có thể đoán như thế. Nhưng thực tế là vậy. Harding được cho là không liên quan. Chúng tôi đã gọi cảnh sát đến. Họ không thể làm gì ngoài việc ngừng đào hầm mỏ và bỏ đi. Vàng, bạc, đồng, đều có thể tìm thấy ở Montana, ở đó quá nhiều nên không có lý gì phải giết người ở đây.”
“Có khi ông Harding đó không suy nghĩ theo hướng này.”
“Thế thì lão ta ngớ ngẩn rồi!”
“Ai nói là lão ta không ngu chứ?” nàng giận dữ vặc lại.
“Giờ thì tới lượt tôi phải nói, “Cậu đang đùa đấy à?”
Degan đã quay trở lại, đứng dựa lưng vào khung cửa. Trông anh không có vẻ ngạc nhiên, chỉ tò mò. Hunter quẳng cái giẻ xuống và bước ra khỏi cửa mà không thèm nói câu nào. Tiffany quay lại với bồn rửa bát để giấu đôi má đỏ bừng của mình. Có phải nàng vừa la hét cãi cọ với con trai của ông chủ không?
Nàng cứng nhắc hỏi người đàn ông đứng phía sau, “Anh có định nói với ngài Callahan là tôi đáng bị sa thải không?”
“Cô muốn bị đuổi việc sao?”
Nàng quay phắt lại. “Anh không nghĩ là tôi đáng bị đuổi sao? Tôi chắc là Hunter đang nghĩ như thế đấy.”
Lại lần nữa, miệng anh khẽ cong lên như thể muốn mỉm cười nhưng anh vẫn không. “Bởi vì cô có chính kiến à?”
“Cuộc tranh luận đó hoàn toàn không thích hợp. Lẽ ra tôi phải giữ những ý kiến đó cho riêng mình thôi.”
“Nếu Hunter muốn sa thải cô, thì cậu ấy sẽ tự làm—nhưng tôi chắc đó không phải là điều cậu ấy muốn đâu.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey