Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Lấy Ơn Báo Oán ( Phần Kết )
ó vừa lao mình về phía trước vừa nhìn đồng hồ thấy sắp được hai mươi phút rồi, lúc này nó cũng mệt sắp xỉu luôn rồi, chạy như điên gần hai mươi phút rồi mà, không mệt có mà thành trâu á. Mà mấy tên áo đen điên khùng kia không biết là người hay trâu nữa vẫn cứ chạy theo nó đều đều, cứ như đợi nó đuối sức là tóm hai đứa nó luôn vậy. Hắn lúc này cũng đã thấm mệt, hơi thở bắt đầu loạn, hắn nhăn mặt cố hỏi nó:
_ “ Cô định chạy thế này đến bao lâu đây hả? ”.
_ “ Im đi… sắp… thoát rồi ” _ Nó hổn hển đáp lại
Sau đó nó liều mạng chạy về phía mà nó bảo nhỏ Nhi đợi, nó đặt tất cả hi vọng vào nhỏ Nhi luôn, nếu đến mà không thấy thì nó cũng không có thể chạy nổi nữa rồi. Sắp đến mà nhìn vẫn chưa thấy bóng dáng Nhi đâu hết, nhưng nó vẫn cố chạy về phía đó, khi chỉ còn vài bước chân một chiếc xe thể thao màu xám đỗ lại, một người đàn ông bước ra và có cả nhỏ Nhi. Quả nhiên nhỏ Nhi không có làm nó thấy vọng, Nó kéo hắn vọt thẳng vào xe, ngồi ở ghế lái, hắn và Nhi còn chưa có ngồi vững nó đã nhấn ga phóng vọt đi, người đàn ông kia cũng chưa có kịp lên xe. Nhi lúc này trợn mắt nhìn nó, hốt hoảng nói:
_ “ Mày đã lái ô tô bao giờ đâu ”.
_ “ Tao có nhìn thấy người ta lái riết rồi và cũng từng đọc qua cách lái trong sách ” _ Nó nói
Lời của nó vừa thốt ra làm cho hắn và Nhi đổ từng tầng mồ hôi lạnh vì sợ hãi. Nói không sợ sao, con mẹ nó là lừa đảo thôi, mạng chỉ có một cái thôi a. Đúng lúc này ô tô bắt đầu đi ngoằn nghèo, nó khẽ chửi thầm trong lòng, hóa ra lái ô tô khó hơn nó tưởng. Biến động của cái xe làm cho tim hắn và Nhi như nhảy vọt tới cổ luôn vậy. Hắn hét lên:
_ “ Cô dừng xe lại, tôi biết lái để tôi lái cho ”.
Nó vẫn không có dừng lại, tay lắm chặt vô lăng. Bỗng nhiên nó bình tĩnh lạ thường mà nói:
_ “ Muộn rồi ”.
Hắn không hiểu mà nhìn nó, nhưng hắn bắt gặp những chiếc xe đen đang lao vun vút đằng sau, hắn thầm chửi bậy một hồi trong lòng, cậu biết lúc này mà dừng lại đổi người lái là bị tóm ngay, lên đành đánh liều để nó lái tiếp, nhỏ Nhi ngồi đằng sau mặt sám ngoét vì sợ, thật hối hận khi giúp nó đi làm cái trò ngớ ngẩn này nha. Nó tăng tốc, lao ra đường cái, nó lạng lách mấy lần suýt chút nữa là tông vào đuôi xe người ta, làm cho tim của Nhi và hắn cứ gọi là muốn nhảy múa trong lồng ngực, cũng may không có ai yếu tim không chắc cũng xong đời rồi. Không những vậy khắp xung quanh còn vang lên tiếng chửi. Mấy chiếc xe đằng sau cũng bám theo sát nút nhưng không dám đến quá gần có lẽ là sợ va chạm. Nó đang chuyên tâm lái xe bỗng có tiếng còi hú của cảnh giao thông, mấy chiếc xe đó, vượt lên chặn đầu xe nó lại, làm nó phải phanh gấp. Nhi và hắn ngã chúi về phía trước cả hai không hẹn mà cùng nhau bắn ánh mắt căm hờn về phía nó. Nó chẳng thèm để ý đến hắn và Nhi vì bây giờ còn có việc đáng lo ngại hơn, là cái lũ cảnh sát giao thông này này. Nhưng được cái đám người mặc áo đen kia thấy cảnh sát thì lủi đi mất tiêu. Nó lái xe tấp vào lề đường theo sự chỉ dẫn của mấy chú cảnh sát giao thông, sau đó cả ba đứa nó bước xuống xe, lúc này cả nhỏ Nhi và hắn đều thở phào nhẹ nhõm, vì thà đối mặt với cảnh sát giao thông còn hơn là ngồi trên cái xe mà để nó lái, sợ vãi cả linh hồn ra được ý.
Chú cảnh sát nhìn ba khuôn mặt non choẹt của tụi nó, sau đó lắc đầu rồi nhìn tụi nó với ánh mắt kiểu như: “ Thanh niên bây giờ thật chẳng ra làm sao cả ”. Nó cũng không mấy bận tâm lắm đến ánh mắt đấy, tại vì nói thẳng ra nó cũng chẳng phải thuộc dạng thanh niên nghiêm túc gì cả. Cả ba đứa nó chú cảnh sát giao thông hỏi câu nào thì trả lời câu đó, vô cùng thành thật không có nửa lời chém gió. Sau đó chú đó bảo tụi nó gọi điện cho bố mẹ, mặt hắn lúc này đột nhiên lạnh xuống nếu nó nhìn không nhầm thì trong ánh mắt hắn còn lướt qua một tia chán ghét. Còn nhỏ Nhi thì cứ nhìn chằm chặp nó, nó hiểu nhỏ muốn nó gọi cho bố, để thể hiện cái quyền lực con ông cháu cha ra làm sao. Nó khẽ thở dài trong lòng tự thắp một nén hương cầu nguyện cho bản thân. Đúng là bố nó rất dung túng ấy trò nghịch ngợm của nó, nhưng như này thì quá lắm nha, tự đùa giỡn với tính mạng của bản thân, kiểu này về nhà là không xong với hai ông bà ấy đâu. Nói thật lúc nãy đang lái xe trốn chạy nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ xuống xe công nhận là hãi thật, mấy lần liền nó suýt nữa là đâm vào ô tô rồi. Bên kia những hồi tút tút kéo dài mà không ai nghe máy, nó nhíu mày gọi lại lần hai, vẫn không được nó gọi lại lần ba, rồi lại lần bốn …cho đến lần thứ bảy bên kia mới nghe máy.
_ “ Con gọi ba có gì không? ” _ Ba nó hỏi.
_ “ Con … con gặp một chút rắc rối ” _ Nó dè dặt nói, ba nó vậy thôi chứ một khi tức giận lên thì đáng sợ lắm đó nha.
_ “ Sao đánh đứa nữa hả, thế thì gọi cho vợ ba chứ gọi gì cho ba, ba đây đâu có nắn xương giỏi như vợ ba đâu ”.
_ “ Dạ không lần này có chút, chỉ một chút thôi, hơi … hơi nghiêm trọng ” _ Nó cũng biết sợ chứ bộ.
_ “ Có gì nói thẳng luôn đi ” _ Ba nó mất kiên nhẫn nói.
_ “ Con đi xe ô tô bị cảnh sát giao thông bắt ” _ Nó lấy hết can đảm mà nói. Lúc nó khốn khổ khốn nạn như vậy mà Nhi và hắn chỉ banh mắt ra nhìn nó, làm tự nhiên tức không tả được. Thật hối hận vì đã giúp hắn mà.
_ “ Ừm, đưa máy cho cảnh sát giao thông ” _ Ba nó nói trong giọng không biểu hiện sắc thái gì làm nó vừa mừng vừa lo. Ba nó nói có vậy thôi á làm nó tưởng bị mắng té tát luôn chớ. Nó đưa máy cho cái chú cảnh sát đó chẳng biết ba nó nói gì, một lúc sau chú đó quay ra nói tụi nó có thể về nhưng xe thì tạm để ở đó đã.
Vậy là ba đứa lết xác trên đường, tìm bắt taxi nhưng chẳng có xe mẹ nào dừng lại cả. Trời thì nóng như đổ lửa vậy, làm nóng chảy cả mỡ, thấy không có hy vọng bắt được xe nên ba đứa tụi nó liền chui vào cái quán nước gần đó tạm thời tránh nóng đã. Nhi gọi một đống đồ ăn chủ yếu là nước và kem à, nhỏ này cũng phàm ăn lắm cơ. Nó vừa ăn kem vừa quay ra hỏi hắn:
_ “ Anh nợ người ta tiền à mà bị đuổi ghê thế? ”.
Nghe nó hỏi nhỏ Nhi nhiều chuyện nên cũng ngẩng lên mà hóng, nhỏ là vậy đấy, lúc trước sợ vãi cả linh hồn nhưng đồ ăn ở trước mặt là quên hết ngay à. Hắn không có trả lời câu hỏi của nó mà hỏi ngược lại:
_ “ Sao lại giúp tôi chứ, không phải bà ghét tôi lắm sao? ”.
_ “ Nếu ông bị bắt vào đó, sau đó thì bị xử luôn thì tôi biết tìm ai mà đền xe cho tôi ”.
Bây giờ thì hắn và Nhi đã hiểu tại sao hôm nay nó tốt vãi như vậy. Nhưng thật ra cái lí do này nó mới vừa mới nghĩ ra thôi chứ quả thật lúc đó nó không có nghĩ đến cái lí do củ chuối này.
_ “ Nói xe mới nhớ, thằng kia mày không làm cho xe bà trở lại nguyên dạng như cũ, bà cầm dao rạch nát mặt mày rồi thuê máy cẩu nghiền nát nhà mày luôn đó ” _ Nó nhắc đến cái xe lại nhớ đến nên nói tiếp.
Con Nhi thì coi như không có chuyện gì ngồi ăn ngon ơ, chẳng quan tâm đến ai nữa. Hắn nhìn nó một lúc rồi nói:
_ “ Được rồi coi như tôi trả ơn cô hôm nay giúp tôi ”.
Nó đang định chửi hắn rằng “ mày ăn đéo mà khôn thế, mày đền xe cho bà vì mày phá xe của bà, còn bà cứu mày thì mày vẫn phải nợ bà ”. Nhưng nó chưa kịp nói thì điện thoại trong túi nó rung lên từng hồi, nó rút điện thoại ra trên màn hình hiện lên trình ình cái chữ “ baba ”. Nó thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tự nhiên gọi cho nó làm gì chứ? dùng mông nghĩ cũng ra là do cái vụ um sùm lúc nãy. Nhi nhìn mặt nó như bị táo bón là biết ngay là “ đại nhân ” nhà nó gọi, nhỏ vỗ vỗ lên vai nó sau đó nói:
_ “ Nếu mày có chết nhớ phù hộ tao chúng con lô lớn, xong tao đốt nhà lầu, xe hơi với tiền ày xài chơi ”.
Nó quắc mắt nhìn con Nhi chỉ hận là không thể lao vào bóp chết con nhỏ chết bầm này, dám trù ẻo nó. Cái gì đến rồi cũng đến, hít sâu một hơi rồi ấn nút nghe. Nó chưa kịp ú ớ gì trong máy đã nghe ba nó nói với cái giọng không cảm xúc, làm nó sợ vãi:
_ “ Trịnh Tuyết Băng, ba cho con bốn mươi phút về nhà nếu không thì khỏi về đi ”.
Nó trong lòng khẽ than thầm “ gọi tên là được rồi a, không cần gọi cả họ tên ra như vậy đâu ba, con sợ đó ”. Nhưng đó chỉ là những lời trong lòng thôi, chứ ngoài miệng chỉ dám nhỏ nhẹ “ dạ ” một tiếng. Sau đó cúp máy chẳng thèm để ý đến hai người kia, lết thân xác lao ra ngoài trời, lúc này mặt trời chiếu xuống những tia nắng chói chang làm ở ngoài trời không khác gì ở trong lò nung cả. Đã thế xe taxi còn khó bắt nữa chứ, nhưng biết sao giờ thánh chỉ đã hạ sao nó lại dám không tuân theo, vậy nên nó đành liều mình mà nhảy ra giữa đường mà bắt taxi. Nó mà về muộn thì coi như nó ngủm củ tỏi luôn ý.
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ