Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Nguyen Tien
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1230 / 42
Cập nhật: 2019-04-12 13:00:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Mẹ Mù Lòa II
á Sáu lâm râm cầu kinh dưới ngọn đèn dầu vàng ệch. Bóng tối xuống nhanh quá, cơn mưa vừa lại thì bầu trời đen kịt. Mùi nhang thơm tỏa quyện khắp ngôi nhà trống trải.
Mỹ Dung mở hé cửa sổ. Tiếng mưa lộp bộp nặng hơn. Đột nhiên lòng nàng mang mang, nàng cất tiếng ca thầm thì trong miệng:
Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ trong mây...
Nàng vốn là «cây» hát trong trường. Nàng không biết nốt nhạc, song hát rất đúng, nàng chỉ nghe qua vài lần là ca trơn tru. Nàng có làn hơi dài, trong và ấm, dầu hát sai nhịp cũng mùi như thường. «Con thuyền không bến» là một trong các bài ca ruột của nàng. Bài ca này thật hợp, gần nhà nàng là giòng sông trắng với con «thuyền ai lờ lững trôi xuôi giòng»...
Má Sáu nhổm người:
- Cháu... có tiếng xe hơi...
Mỹ Dung vẫn chưa nghe được tiếng gì lạ. Nàng quay lại phía má Sáu, miệng hơi mím.
Má Sáu quờ quạng trên vách. Mỹ Dung hỏi:
- Cô tìm gì?
Má Sáu vẫn bận rộn một cách khó hiểu.
- Cái áo tơi mưa.
Mấy năm trước, một quân nhân lái xe díp qua bị nổ lốp và cạn nước rẽ vào nhà. Má Sáu cung phụng tử tế. Ra đi, ông ta quên cái áo tơi mưa nhà binh cũ mèm. Má gói cất một chỗ, chờ ông ta quay lại để hoàn trả. Ông ta đi luôn. Cái áo tơi trở thành vật sở hữu của má Sáu. Má chưa hề mặc vì nó rộng thùng thình, má lại có ra mưa bao giờ đâu. Về phần Mỹ Dung, nàng chưa hề giở nó ra coi, chứ đừng nói mặc nữa. Má Sáu hỏi cái áo, điều này có nghĩa là bà sắp dội mưa. Bệnh tê thấp tối kị nước mưa, phải là công việc quan trọng lắm bà mới khinh thường sức khỏe và xông pha liều lĩnh như vậy.
- Dạ, để cháu tìm.
Mỹ Dung đang lục lọi thì Má Sáu đã loay hoay mở cửa ra sân. Gió lạnh tạt vù vù, ngọn đèn dầu nhấp nháy muốn tắt. Tiếng động cơ xe hơi bắt đầu rõ. Má Sáu tài thật. Xe hơi vừa từ đường cái rẽ vào lối đi nhỏ hẹp và khấp khểnh dẫn qua cổng nhà. Phút này nó kêu xìinh xịch ngoài cổng.
Mưa vẫn trút nước ào ào.
Hai luồng sáng được bật lên, chiếu xuyên vườn cây. Rồi tắt. Người trên xe vừa mở đèn pha. Trời tối thui, màn mưa dày đặc, tài-xế không dùng pha kể cũng lạ. Dường như tài-xế chỉ vặn pha để quan sát địa thế.
Trong loáng mắt, xe hơi vào đến tận nhà. Khách là người quen, rất quen mới biết cách rút trốt cổng. Ngày cũng như đêm, cửa cổng không khóa. Vì ở giữa đồng không mông quạnh, mọi ổ khóa đều vô ích. Chỉ có cái trốt nhỏ bằng gỗ, kéo nhẹ là nó chuồi sang bên.
Đứng bên Má Sáu, Mỹ Dung hồi hộp khác thường. Xe hơi thuộc loại díp lùn, hai bên trống hốc, ngồi trong xe vẫn ướt như chuột lột. Tài-xế tắt máy. Một người nhảy xuống đất. Rồi người thứ hai. Rồi người thứ ba. Xe chở ít nhất ba người.
Ba người nhảy xuống đất song hai người lại núp sau xe. Một người duy nhất đặt chân lên thềm.
Hắn thọc tay túi quần, đứng hơi nghiêng như để thủ thế, giọng khàn khàn: - Má hả?
Má Sáu nghển cổ:
- Ừ, má đây. Vào đây con.
Bóng đen dấn một bước rồi dừng lại:
- Vâng, con là thằng Hiếm, ba Hiẽm. Tại sao má biết con về?
- Chính má cũng không hiểu tại sao.
- Có người đứng cạnh má. Ai đấy?
- Соn chưa nhìn thấy ư? Con Dung à...
- Dung, Dung nào vậy kìa... à, con nhớ rồi. Mỹ Dung. Trời, nhớ Mỹ Dung quá!
Ba Hiếm chõ miệng ra sân đầy mưa:
- Ô-kê, Mỹ Dung là em họ của tao, chúng mày có thể vào nhà tự do.
Má Sáu giang rộng cánh tay, ba Hiếm ôm ghì lấy mẹ. Bà muốn giữ con thật chặt và thật lâu. Ba Hiếm vội giằng ra vì một trong hai gã đàn ông vạm vỡ từ dưới sân mưa bùn lầy lội bước lên văng tục ồm oàm rồi nói:
- Thôi, tốp giùm cái trò tình cảm vụn đi mày...
Dưới ánh đèn dầu leo lét, gương mặt xanh mét của má Sáu bỗng đỏ bừng. Má không ưa những kẻ ăn nói xấc xược. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, má hằng khuyên thằng Hiếm, nó không nghe lời, bỏ đi hoang, nó lại kết bạn với bọn này chắc chắn hạnh kiểm nó bê bối hơn xưa. Má ngước đầu, mắt má hoàn toàn bị bóng đêm vĩnh viễn che phủ nhưng ai vẫn tưởng má nhìn thấy hai gã đàn ông cục súc đứng trước mặt.
Chúng trạc tuổi ba Hiếm. Vẻ mặt và dáng dấp hung bạo và dầy dạn hơn. Một đứa mang thẹo ở thái dương. Vết thẹo dài từ cằm chạy thẳng lên chân tóc. Đứa kia mặc áo montagu đen, lộ cánh tay xâm long li quy phượng.
Ba Hiếm lớn giọng:
- Má tao... ê, chúng mày không có miệng hả?
Tên xâm mình giả giọng con gái ỏn ẻn:
- Chào má.
Ba Hiếm giới thiệu:
- Hai thằng này rất thân với con. Thằng Chín Thẹo, và thằng Tư xâm mình. Chúng nó chỉ ngủ nhờ một đêm, rồi sáng mai đi.
Má Sáu đáp:
- Để má sai con Dung dọn chỗ.
Ba Hiếm gạt đi:
- Khỏi cần. Tui con tự dọn lấy cũng được. Nhà sau có khóa cửa không má?
- Không. Nhưng con nằm ở đó sao được. Không có giường chiếu gì cả. Gian bên còn trống...
- Mặc kệ tụi con. Nằm đất càng mát. Con nằm đất hai năm liền, giờ đây nằm giường đâm ra ngứa ngáy...
Chín Thẹo trợn mắt:
- Hiếm ơi, mày phát ngôn hơi nhiều...
Ba Hiếm ngậm miệng, cử chỉ bối rối. Hắn tự biết lỡ lời. Hắn cố khám phá một phản ứng lạ trên dung mạo của má Sáu song không thấy gì. Có lẽ má không nghe. Hoặc má có tài che giấu cảm xúc cũng không biết chừng.
Mỹ Dnng toan bước theo ba người đàn ông ra nhà sau thì Chín Thẹo đưa tay cản:
- Cám ơn. Đi một mình được rồi.
Ngôi nhà của má Sáu được xây cất từ đàu thế kỷ, kèo cột toàn bằng gỗ tốt, cứng và bền như bê-tông. Nhà gồm 2 phần riêng biệt, nhà trước chia làm 3 gian, gian nào cũng rộng không thua phòng họp công sở, từ nhà trước xuống nhà sau phải qua một hàng hiên dài lợp ngói đàng hoàng. Giữa hai giẫy nhà là những cây ăn trái xum xuê và những giàn mướp, bầu chĩu quả. Tuy nhà trước cách nhà sau vài chục mét, nó lại tạo ra cảm tưởng xa lắc xa lơ là vì đứng ở nơi này không thấy được nơi kia, do cây lá đầy đặc che kín.
Ba gã đàn ông kéo nhau xuống nhà sau từ nãy. Ngoài trời mưa đã ngớt hột, Má Sáu nghe động tĩnh một lát rồi ra lệnh cho cô cháu gái:
- Cháu ra xe, coi có gì lạ báo cho cô biết.
Mỹ Dung hành động nhanh như máy. Mới ra nàng đã vào liền. Nàng thở hổn hển:
- Cô ơi, họ đi xe cảnh sát...
- Đậu ngay giữa sân?
- Họ đẩy vào góc, sau cây sầu riêng lớn nhất. Và phủ kín bằng vải dầu.
- Nó đi xe cảnh sát nhưng không phải là cảnh sát. Cháu có lật vải dầu ra coi không?
- Có. Xe móp hết. Lại có lỗ đạn khắp nơi. Cả máu nữa. Máu đọng thành vũng. Thoạt đầu, cháu tưởng nước mưa. Chắc có người bị thương nặng.
- Hồi nãy cháu thấy đứa nào bị thương không?
- Không.
- Im đi cháu. Thằng Ba sắp lên.
Mấy phút sau ba Hiếm ló mặt, nhăn hàm răng đen sì chất nicôtin cười với Mỹ Dung:
- Nhà có xẻng không Dung?
Mỹ Dung đáp:
- Có. Sau bếp.
Ba Hiếm quay gót, Mỹ Dung gọi giựt:
- Anh cần xẻng làm gì?
Ba Hiếm gắt:
- Làm gì kệ cha tôi. Tôi chúa ghét những đứa tò mò.
- Em họ của anh, đâu phải là người lạ mà anh sợ.
- Tụi nó khó tính lắm.
- Em biết tính anh mà... Anh Ba... anh mắc kẹt hả, để em giúp cho.
Ba Hiếm khựng người:
- Đồ con gái bép sép. Tụi nó nghe thấy thì mày chết nhăn răng.
Má Sáu kéo vạt áo bắt Mỹ Dung ngồi xuống bên. Nàng vội nín khe. Má Sáu hỏi con trai giọng âu yếm:
- Con đói không? Má làm gà con ăn nhé?
Chín Thẹo vừa từ nhà sau đi tới. Hắn nghe được đề nghị thơm ngon của má Sáu. Hắn nuốt nước miếng ừng ực:
- Được má cho ăn cơm, lại là cơm gà nữa thì nhất rồi. Bọn tôi mệt thấy mồ... muốn đớp ngay rồi còn đi ngủ. Phải chờ lâu không má?
- Độ nửa giờ thôi. Con Dung nấu nướng thật mau mà cũng thật giỏi. Má có con gà mái tơ béo lắm. Để má bảo nó làm. Cháu đi mưa dễ bị cảm, má có chai rượu thuốc, cháu uống nhé.
Ba Hiếm nói:
- Thôi má. Rượu thuốc của má để giành má uống. Má đau tê thấp, má cần rượu thuốc, tụi con khỏe như vâm, vả lại... tụi con còn phải làm nhiều việc, say sưa bất tiện...
Chín Thẹo cười ha hả:
- Con nít như mày không nên uống rượu là đúng. Còn tao... tao phải nhậu.
Ba Hiếm luồn bàn tay vào trong áo:
- Mày nói lại nghe coi.
Chín Thẹo vẫn giữ nguyên thái độ ngạo mạn cố hữu:
- Đấm đá nhau để tranh hơn thua mới đáng mặt anh hào, chứ chơi súng với người tay không thì quá hèn.
- Được, tao không thèm dùng súng. Mày thủ thế đi.
Cuộc ẩu đả sắp diễn ra thì Tư xâm mình quát lanh lảnh:
- Tụi mày có chịu im đi không? Hay là đợi tao giảng hòa?
Té ra Tư xâm mình là xếp lớn. Bộ mã hắn không lấy gì làm đồ sộ để Ba Hiếm và Chín Thẹo phải khuất phục, tuy nhiên tròng mắt lạnh như băng và những ngón tay vuông, sù sì của hắn cho thấy hắn là kẻ chuyên giết chóc. Hắn đến bên Ba Hiếm giọng khô khan:
- Đưa cho tao.
Ba Hiếm lùi một bước:
- Vật hộ thân của tôi, anh phải cho tôi đeo luôn trong mình.
Tư xâm mình chìa bàn tay sát nhân ra:
- Mày chẳng lạ gì tính tao. Tao chỉ nói một lời. Mày muốn húp cháo thì bảo.
Ba Hiếm riu ríu rút khẩu súng giấu dưới nách, trao cho Tư xâm mình. Tư chỉ Chín Thẹo:
- Mày đào lỗ. Thằng Hiếm lôi ra và lấp đất.
Rồi nói với Mỹ Dung:
- Cô em lo cơm rượu. Phải thật lẹ mới được. Bọn tôi sẽ đi ngủ sớm, không phiền nhiễu bà và cô em thêm nữa đâu.
Tư xâm mình ban lệnh dõng dạc như ông tướng trước ba quân. Ba Hiếm và Chín Thẹo tuân lệnh răm rắp mặc dầu vẻ mặt sa sầm, chứng tỏ sự bất đồng ý.
Chờ ba gã đàn ông túa ra vườn má Sáu mới ra hiệu cho Dung lại gần:
- 4 đứa, không phải 3. Chắc chúng nó đào huyệt chôn đứa bị thương nặng vừa chết.
- Anh Ba có chân trong đảng cướp, cô ơi.
- Cô biết.
- Anh Ba là tên cướp nhà băng huýt sáo miệng.
- Tại sao cháu biết?
- Cháu vừa nghe xong. Đây nè... Anh Ba đang huýt bài «Con thuyền không bến».
Ba Hiếm lui cui với một cái gói nặng ở hiên sau, tiếng huýt sáo chói tai của hắn xé toang màn khuya. Hắn chỉ huýt sáo hai câu mở đầu:
Đêm qua thu sang cùng heo may
Đêm qua sương lam mờ trong mây...
- Cô ơi!
Mỹ Duug lập bập không ra hơi. Má Sáu xiết bàn tay giá lánh vì sợ của cô cháu gái:
- Để cô tính. Cháu xuống bếр đi.
- Cô đừng cho họ nhậu nhẹt nữa.
- Cô biết.
- Biết gì... hả cô?
- Biết thằng Chín Thẹo nó dám làm ẩu với cháu.
- Trời, cô không nhìn thấy, làm sao cô phân biệt được ai là Chín Thẹo. Làm sao cô đoán nổi ý định đốn mạt của nó?
- Bằng mùi bồ hôi. Thằng Chín Thẹo hôi nách không thể tả. Cô đã nghe cách thở của nó. Đàn ông thở nhanh, thở chậm dễ nghe lắm, cháu ơi! Nó là đứa thô lỗ, bừa bãi, đêm nay chắc nó không tha cháu, nhưng cháu đừng ngại... Kìa... thằng đầu đảng sắp lên.
Mỹ Dung chạy vọt ra hàng hiên tối om. Trong gian nhà rộng chỉ còn một mình má Sáu. Dưới ánh đèo ốm о tóc bạc сủа má bạc thêm, những nếp hằn của má hằn thêm trên gương mặt bị tháng năm tàn phá ác liệt. Cặp mắt của má vẫn nhìn thẳng vào một chấm nhỏ vô hình trong không gian mù mịt.
Đầu đảng Tư xâm mình rón rén đứng lại, thò cổ vào nhìn má Sáu. Thấy má ngồi yên, hắn cười nửa miệng, rón rén quay di. Hắn đinh ninh hắn nhìn thấy má Sáu và má Sáu không nhìn thấy hắn.
Hắn lầm.
Người mù có thể nhìn thấy bằng tai, bằng mũi và bằng giác quan thứ sáu.
Tướng Cướp Đổi Mạng Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Thứ Tám Tướng Cướp Đổi Mạng