Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Chương 14
N
gang hơn cua == Part 3.5 ==
Bác sĩ vật lý trị liệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn Hà Thu Nhiên. Cô lập tức khoát tay, ý bảo anh ta không cần phải khách sáo, cô đứng dậy lê bước ra khỏi phòng, định nhân lúc người nào đó đang tập mà ra ngoài tản bộ hít thở không khí trong lành. Dù sao ở đây có bác sĩ chuyên nghiệp rồi, cũng không cần cô phải ở bên săn sóc nữa.
Đi tới đi lui trên hành lang bệnh viện, đúng lúc đi ngang qua mấy người hộ lý, đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên ——
“Chị Thu Nhiên?”
Ồ? Ai kêu cô vậy?
Hà Thu Nhiên sững sờ, theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy một y tá nam rất đáng yêu đang tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ trong phòng hộ lý bước ra, đứng sừng sững trước mặt cô.
“Lý Bách Huân!” Nhận ra người mới đến, cô cũng vui vẻ cười tươi, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải đàn em học chung hồi năm hai ở đây.
Lý Bách Huân mặc bộ đồng phục y tá nam màu trắng, gật đầu, vui mừng nói: “Chị sao lại ở chỗ này? Em nhớ chị đang ở Đài Nam làm việc mà? Hay chị đã chuyển tới bệnh viện này làm rồi?”
Nếu thật là như vậy thì còn gì bằng!
Lúc còn học ở trường, chị Thu Nhiên đã tận tình hướng dẫn, giúp đỡ anh rất nhiều!
“Chuyện dài lắm em, một lời khó nói hết.” Cô tươi cười sáng lạn, nói: “Nói chung là chị không có chuyển công tác tới bệnh viện của em, mà chỉ là đưa người ta đến tập vật lý trị liệu thôi.”
Nghe vậy, Lý Bách Huân cũng không hỏi tỉ mỉ, chỉ hào hứng nói: “Chị hiện ở Đài Bắc hả?”
” Đúng vậy, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi!” Hà Thu Nhiên gật đầu.
“Vậy thì tốt quá! Sau khi chị tốt nghiệp, chị em mình cũng không liên lạc mấy. Bữa nào em nghỉ, chị em mình gặp mặt nhé, được không?” Nghĩ đến bây giờ mình còn đang trong giờ làm, không thể trò chuyện nhiều với đàn chị, Lý Bách Huân chỉ có thể đề nghị như vậy.
“Đương nhiên không có vấn đề!” Cô có ấn tượng rất tốt với đàn em luôn tươi cười vui vẻ này, cho nên trong lúc học ở trường, khi Bách Huân gặp phải khó khăn trong khi thực tập, cô luôn nhiệt tình giúp đỡ, thí dụ như —— kỹ thuật tiêm chích của anh rất tệ, vì để giúp anh rèn luyện tay nghề, cô từng trúng không ít kim châm.
Nghe cô sảng khoái đồng ý, Lý Bách Huân phấn khởi cùng cô trao đổi số điện thoại, sau đó bịn rịn trở lại cương vị công tác.
Mà Hà Thu Nhiên sau khi chào tạm biệt Bách Huân, lại tiếp tục từ từ đi dạo, qua một lúc lâu, cô đoán người nào đó đã tập xong rồi nên quay lại phòng vật lý trị liệu.
“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa về đến thì Bàng Sĩ Bân đã làm trị liệu xong, anh nghiêm mặt chất vấn.
“Đi dạo chơi lung tung thôi!” Làm như không thấy anh đang bực bội, Hà Thu Nhiên hỏi lại: “Anh đợi lâu không?”
Chẳng lẽ là cô tính toán sai thời gian, để cho anh đợi lâu quá nên mặt mày mới bí xị vậy?
Thật ra chỉ phải chờ cô có năm phút thôi nhưng Bàng Sĩ Bân cố ý làm cô khó xử, lạnh giọng nói, “Đúng, rất lâu!”
“Được rồi! Tôi xin lỗi là được chứ gì.” Hà Thu Nhiên vươn vai, nhanh chóng xin lỗi, chỉ là vẻ mặt của cô làm người ta cảm thấy chẳng có thành ý chút nào.
Thấy chiêu “mượn gió bẻ măng” của mình không có tác dụng gì, Bàng Sĩ Bân tức nghẹn họng, nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được, lại tức đến suýt ói máu.
Mẹ nó! Vì sao cứ mỗi lần gặp cô là mỗi lần anh tức đến nghẹn họng? Điều này mà truyền ra ngoài thử hỏi anh còn mặt mũi nào để gặp người khác chứ?
Thấy anh tỏ vẻ bực mình, như đoán được anh đang nghĩ gì, Hà Thu Nhiên cười thầm trong bụng, bề ngoài thì vẫn cười nịnh: “Làm trị liệu xong chắc là rất mệt mỏi hả? Giờ cơ thể anh còn yếu lắm, để tôi chở anh về nhà nghỉ ngơi!”
Lúc trước mới bị mỉa mai là “Cây chổi bị gãy”, hiện tại lại bị nói “Yếu”, cho dù ông chú có thể nhẫn, bà thím cũng không thể nhịn nữa rồi.
Bàng Sĩ Bân không phải bà thím, nhưng anh cũng không thể nhẫn nhịn, cho nên nổi cơn lôi đình gào thét lên. “Mẹ nó! Ai yếu hả? Hư nhược và suy yếu khác biệt rất lớn, cô cố ý nói móc tôi sao?”
“Ah ha ha a…” Che miệng vờ cười, Hà Thu Nhiên nháy nháy mắt, vẻ mặt rất ư là vô tội, nói, “Bàng tiên sinh, anh không cần nhạy cảm như vậy mà! Anh nên biết càng nhạy cảm như vậy, càng chứng tỏ có vấn đề nha…”
Vì vậy, vị tổng giám đốc ngày thường hoành hành ngang ngược như con cua một lần nữa bị cái cô gái khó ưa nào đó làm cho giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không thể nói được gì, đơn giản là càng để ý càng giống như chính mình thật sự có vấn đề, cuối cùng hắn chỉ có thể tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm thề…
Mẹ nó! Sông núi luân chuyển, trái đất tròn mà, anh cũng không tin cả đời mình cũng không có cơ hội hạ gục cô. (Đúng rồi, anh cứ chờ đi nhá, chờ xem sau này hai mẹ con chị ấy hạ knock-out anh cả đời luôn, hehe)