If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ôm nay nó đến trường hơi sớm thì phải, vẫn chưa có nhiều học sinh đi học cho lắm. Nó vào lớp cất cặp rồi lên sân thượng để tìm kiếm điều bị ẩn mà tụi học sinh cứ đồn với nhau về phía nhà studio. Nhưng hôm nay lại thất bại rồi, nó thở dài rồi trở về lớp. Nó mở cửa bước vào thì thấy Thiên Anh đang cầm cây đàn của nó trên tay.
-          Bỏ nó ra đi _ nó chưa kịp lên tiếng thì hắn đứng sau lưng nó đã lên tiếng thay nó
-          … _ Thiên Anh cùng mọi người cứng đơ nhìn hắn.
Nó thở dài rồi tiến lại chỗ Thiên Anh để lấy lại cây đàn, nhìn Thiên Anh với ánh mắt hình viên đạn nó giật mạnh chiếc đàn.
-          Đừng đụng vào thứ không phải của mình _ nó nói
-          Chỉ là mượn thôi cũng không được sao _Thiên Anh giữ chặt chiếc đàn chưa chịu  buông
-          Đừng đụng bàn tay dơ bẩn của cô lên “ nhím “ của tôi _ nó đẩy vai Thiên Anh làm cô ta hụt một bước nên vội thả chiếc đàn ra
-          Em thôi đi _ hắn kịp chụp cánh tay của Thiên Anh chuẩn bị cô ngã nó khi nó đang cúi xuống xếp đàn vào hộp
-          Anh bị gì vậy, hôm nay anh uống lộn thuốc hay sao bênh vực cho nó _ Thiên Anh hét lên
-          Cái gì đúng anh giúp thôi _ hắn nói
-          Phiền phức _ nó phán một câu ngắc gọn xúc tích rồi ngồi xuống bàn
Hắn cũng kéo Thiên Anh về chỗ của mình rồi ngồi xuống, tiết học trôi qua khá an lành nhưng nó có cảm giác lưng áo nó sắp bốc cháy dưới ánh mắt nảy lửa của Thiên Anh. Giờ nghỉ trưa cũng đến, nó đứng dậy cầm hộp đàn theo mình vì không muốn có kẻ đụng đến “ nhím “ yêu của mình nữa.
-          Em mang theo “ nhím “ xuống nhà ăn sao _ Vương nói khi đặt đĩa cơm xuống đối diện nó
-          Em sợ có kẻ làm hại “ nhím “ của em _ nó cười khi thấy bọn hắn tiến lại gần
-          Ai thèm làm hư cái đồ rẻ tiền đó của cô chứ….muốn tôi có thể cho cô 10 cái y như vậy _ Thiên Anh đứng lại nói
-          Giàu thế cơ á…tôi có 18 cái rồi…cô cho thêm thì tôi để đâu _ nó nói
-          Hai đứa thôi đi _ Ân nói rồi ngồi xuống cạnh nó
-          Cuối tuần này thi xong có ai bận gì không _ Vương nói
-          … _ nhận được cái lắc đầu của mọi người anh nói tiếp _ vậy thi xong ta đi chơi một bữa được chứ, 3 ngày 2 đêm, đến tối chủ nhật về thì sáng thứ 2 ta đi học luôn
-          Pinic sao…thứ 2 đi học luôn thì mệt lắm _ hắn nói
-          2 ngày 1 đêm thôi _ Duyên nói
-          Tùy mọi người, sao cũng được mà _ Ân nói
-          Còn địa điểm thì ở khu resort của nhà anh ở ngoại ô ở đó có biển nữa đó, mọi người thấy sao _ Vương nói tiếp
-          Thích thế…em đồng ý _ Thiên Anh nói
-          Em cũng đi _ Duyên cười
-          Em chắc đi được _ hắn nói
-          Còn em _ Ân cúi xuống nhìn nó
-          Không biết _ nó nói
-          Tốt nhất đừng đi _ Thiên Anh cười nó
-          Vậy để em nghĩ lại đã…chắc em đó anh _ nó nhìn Thiên Anh
-          Hai đứa cứ vậy đi chơi còn vui vẻ gì nữa _ Ân nói
-          Là cô ta gây sự trước mà _ Thiên Anh chỉ nó
-          Anh thấy em là người gây sự trước đo _ Ân nhin Thiên Anh
Nó không chịu được sự ồn ào này nên đã đứng dậy bỏ đi trước, mặc sức mọi người gọi nó vẫn cứ đi. Nó ôm “ nhím “ lên phòng nhạc cụ, mở cửa rồi vào đó ngồi. Thật ra nơi đây cũng không bình yên như nó mong muốn, chỉ là ít người biết đến sự tồn tại của căn phòng nên nó mới tới đây thường xuyên. Nó mở hộp đàn ra lấy em “ nhím “ đặt lên vai trai rồi đưa vĩ lên kéo. Đang kéo được nửa bài thì nó hạ tay kéo vĩ xuống, không biết sao nhưng nó không có tâm trạng để kéo đàn. Ba nó mà biết chuyện chắc nó đi đời thật luôn, có lẽ nó đã lười luyện tập thật nên mới dẫn tới tình trạng như bây giờ.
-          Cô bị sao vậy _ hắn đứng ở cửa nói vào
-          … _ nó giật mình quay lại thì thấy hắn
-          Chẳng lẽ vết thương đó ảnh hưởng tới việc cô chơi đàn sao _ hắn tiến lại gần nó
-          Không, vết thương khô rồi…_ đúng là có một chút khó khăn nhưng không muốn hắn biết nên nó lái sang chuyện khác _…chỉ là, cảm xúc đi đâu hết rồi ấy _ nó ngồi bệt xuống sàn
-          Không phải cô kéo cũng hay lắm sao _ hắn ngồi xuống đối diện nó
-          Về kỹ năng thì  không sai xót gì nên mới nghe hoàn hảo như vậy, nhưng nếu đi thi…hajzzzzz
-          Muốn tìm lại cảm xúc không _ hắn cười
-          Tôi không có tâm trạng để chơi với cậu lúc này đâu _ nó quay qua đặt “ nhím “ vào hộp
-          Tôi xin lỗi _ câu nói của hắn làm nó dừng việc mình đang làm lại
-          Chuyện gì _ nó nhìn hắn
-          Thì….hôm trước tôi đã lớn tiếng với cô, chuyện như thế nào tôi cũng biết rồi….chỉ đợi có cơ hội để xin lỗi cô thôi _ vẻ mặt ăn năn của hắn trông buồn cười kinh khủng
-          Hì…cái mặt cậu…hì, tôi không nghĩ tới chuyện đó lâu rồi _ nó cười
Nụ cười của nó làm hắn ấm áp hẳn lên, nó không lạnh lùng lắm như hắn nghĩ. Đúng thật là hắn chưa hiểu hết nó rồi, nó còn bao nhiêu bộ mặt nữa mà hắn chưa biết đây. Hắn chau mày nhìn nó mong là sẽ phát hiện ra gì đó nhưng thất bại khi nó chạm vào hắn.
-          Đừng nhăn nhăn như vậy, cười lên đi _ nó chồm tới quỳ trước mặt hắn dùng hai ngón trỏ đẩy 2 mép miệng của hắn lên thành nụ cười
-          … _ hành động dễ thương của nó làm hắn phì cười
-          Đó….vầy mới đẹp trai nè _ nó cười
Cuối cùng thì ngày thi định kỳ hàng tháng cũng tới, nó có chút lo lắng vì thật sự đầu óc nó giờ này hoàn toàn trống rỗng. Nó chưa ôn gì cũng chưa chuẩn bị gì hết, liệu bài thi này mà điểm thấp nữa thì nó ăn nói sao với mẹ nó đây trời. Hít một hơi thật sâu khi nghe thấy tên mình nó bước vào phòng thi với tâm trạng không được tốt. Mọi người ngồi như khi đi học, nhưng để kiểm tra có vắng ai không giáo viên mới phải gọi tên học sinh vào lớp. Hắn ngồi sau nó cũng rất lo lắng, mấy hôm trước hắn cứ chơi thâu đêm suốt sáng tại quán bar nên chưa có thời gian ôn bài.
Tích…tắc…tích…tắc…tích…tắc…tích…tắc. Bài kiểm tra đã sắp hết giờ rồi, nó cũng đã làm xong cách đây khoảng 15 phút trước. Nó chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, khi chuông reo báo chuẩn bị hết giờ nó nhìn lại bài kiểm tra một lượt xem có sai xót chỗ nào không. Mọi người nộp bài xong thì thu dọn đồ đạc để ra về, buổi sáng kiểm tra nên buổi chiều được nghỉ vì vậy mọi người tranh thủ ra về luôn.
-          Tạch tiếp rồi _ hs1
-          Đề khó như quỷ _ hs2
-          Làm được không mày _ hs3
-          Mua nhang cúng tao đi _ hs1
-          Lệ Băng _ một học sinh gọi nó lại khi nó mới ra khỏi cửa lớp
-          Có chuyện gì hả _ nó quay lại
-          Làm được chứ _ hs3
-          Nghĩ sao mày hỏi câu đó _ hs1
-          Đáp án câu này bao nhiêu  _ hs2 đưa tờ đề cho nó
-          Đáp án a _ nó chỉ vào đáp án trong đề
-          Câu đó tao cứ nghĩ tao đúng _ hs2
-          Hì, còn mấy câu khác vớt điểm nữa mà…Băng về trước đây _ nó nói rồi bỏ đi
-          Con nhỏ đó giỏi thật sao _ Thiên Anh nói khi hắn với cô ta mới ra khỏi lớp
-          Rất giỏi _ hắn cười
-          Xí…em cũng có thể làm được nếu em ôn bài kỹ hơn _ Thiên Anh nói
-          Anh cũng vậy _ hắn cười, thật ra thì hắn không thể giận Thiên Anh lâu được dù sao cũng sống cùng nhau được 5 năm rồi nên hắn cũng hiểu con người Thiên Anh phần nào đó
-          Anh thôi đi _ Thiên Anh đánh hắn
-          Anh nói thật đó _ hắn cười
-          Anh tính đi đâu _ Thiên Anh hỏi
-          Anh tính tới nhà thờ, lâu rồi anh chưa gặp họ _ hắn nói
-          Từ khi về nước anh chưa tới đó sao _ Thiên Anh hỏi
-          Chưa
-          Vậy em đi về trước đây, anh đi cẩn thận _ Thiên Anh nói rồi chạy ra xe nhà đang đợi
Bài thi hôm nay không có gì làm khó nó nên nó cảm thấy rất tốt. Nó về nhà với tâm trạng vui vẻ hơn so với buổi sáng bước ra khỏi nhà, hôm nay mẹ nó không có ở nhà nên nó đã quyết định ra ngoài để tìm cảm hứng ình. Thay một chiếc đầm tùng màu cà phê sữa, một đôi giày búp bê màu đen, đầu đội một chiếc mũ vải vành rộng, vai đeo một chiếc túi da nhìn rất năng động nhưng không thiếu phần nữ tính. Tay cầm một hộp đàn violin không phải “ nhím “, rồi khoá cửa cẩn thận nó đi đến nhà thờ.
Ở nhà thờ
Lâu lắm rồi nó không quay lại nơi này, mọi thứ vẫn còn y nguyên như lúc ban đầu. Nơi này là nơi ẩn trốn của nó mỗi khi bị ba mẹ nó la mắng do lười luyện tập hoặc đạt kết quả học tập không tốt. Chỉ có mỗi khi ở đây, ở bên trong lòng nhà thờ đối diện với Chúa đang ở trên kia nó mới thấy tâm hồn mình thanh thản. Nó đẩy cửa nhà thờ ra rồi tiến vào gần trên cung thánh, chọn một gần không quá gần cũng không quá xa, chỉ đủ gần để nó cảm nhận được có người đang lắng nghe nó nói. Nó quỳ xuống chắp tay cầu nguyện điều gì đó rồi ngồi lên ghế, mở hộp đàn ra lấy cây violin đặt lên vai trái rồi lấy vĩ đặt lên bắt đầu kéo những nốt nhạc thanh thoát nhất. Nó chơi với hết cảm xúc của mình, nó không còn nghĩ  ngợi gì nữa, trong lòng nó giờ thấy rất yên bình. Mọi lời dèn pha của đám bạn của trường, mọi lời than vãn trách mọc của mẹ, mọi lời nhắc nhở răn đe của ba dường như bị tiếng đàn của nó đẩy ra xa dần thì phải. Nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi miệng nó làm dấu của nốt endding cuối bài. Nó hạ vĩ xuống rồi thở dài nhẹ nhõm, coi như nó chuẩn bị hành lý cho tâm hồn nó xong xuôi cho quá trình luyện tập sắp tới rồi.
-          Có tiếng đàn violin trong nhà thờ phải không cha _ hắn hỏi cha quản xứ
-          Chắc là con bé nó lại tới đó _ cha nhìn vào cánh cửa khép hờ _ chắc tâm hồn nó không được bình an nên mới tìm tới đây, tội nghiệp con bé
-          Ai vậy cha _ hắn nhìn theo ánh nhìn của cha
-          Một cô bé không có tâm hồn ấm _ cha nói rồi bắt chéo tay ra sau bước đi
-          Không có tâm hồn ấm sao _ hắn đi theo cha nhưng không quên nhìn về phía sau
-          Phải…không có ấm _ cha nói
-          Ý cha là sao _ hắn cứ lải nhải bên tai cha miết
-          Không ấm là lạnh, giống một tâm hồn đang bị đóng băng và ngủ một giấc ngủ lâu năm vậy, con bé đã cố gắng sưởi ấm nó bằng âm nhạc nhưng con bé chưa đủ ấm để làm được điều đó _ cha nhìn hắn
-          Dạ? _ lúc này hắn đơ toàn tập chẳng hiểu cha nói gì hết
Cha không nói gì nữa, nhìn hắn một hồi lâu cha quay lưng bỏ đi, để hắn đứng đó suy nghĩ những gì cha mới nói.
-          Cha …giải thích lại cho con đi _ hắn chạy theo
-          Ta cần phải đi gặp một người rất quan trọng _ cha nói nhưng không dừng lại
-          Quan trọng sao _ hắn hỏi
-          Nếu con muốn thì có thể tới ăn bánh, sơ Maria nhớ con lắm đấy _ cha nói
-          Sơ Maria sao….sơ về rồi sao…sao cha không báo cho con biết với _ hắn như hét toáng lên vậy
-          Nói nhỏ thôi _ cha quay lại đanh mặt nhìn hắn
Hắn cúi đầu xin lỗi rồi bẽn lẽn theo sau. Nó đứng dậy cúi đầu thật lâu trước cung thánh Chúa rồi đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa nhà thờ lại. Cẩm hộp đàn trên tay nó đứng trước cửa nhà thờ hít một hơi rồi tiến về phía tháp chuông của nhà thờ.
-          Lệ Băng hả con _ bác Bình bảo vệ nhà thờ nheo mặt nhìn nó
-          Bác khoẻ không bác, lâu quá con không đến thăm bác, xin lỗi _ nó cúi đầu chào khi bác tiến lại gần nó
-          Đúng là con rồi _ bác xoa xoa đầu nó như con cún con _ con vẫn vậy nhỉ
-          Hì, con mập hơn bác ơi….ăn với ngủ miết à _ nó cười
-          Nãy nghe tiếng đàn trong nhà thờ ta cứ tưởng có trộm, mà thấy cửa mở nên ta nghi là con…không dám tới gần _ bác cười
-          Hì, con giống trộm lắm hả bác _ nó nhìn lại nó
-          Không ta không có ý đó….nhưng con vẫn chưa cười được phải không _ bác nói làm nó tắt ngay nụ cười rồi giãn các cơ mặt ra
-          Tại con phải học nhiều thứ quá nên chưa học được nó bác à _ nó gượng cười
-          Thôi vào trong đi….nhanh rồi xuống gặp cha với các sơ, chắc họ biết con tới rồi _ bác nói rồi bỏ đi
-          Dạ _ nhìn bác đi khuất nó  mới dám bước vào bên trong tháp chuông
Đi bộ lên tầng cao nhất của tháp, nó đặt hộp đàn xuống bên cạnh, rồi chống tay lên thành tháp rồi đưa nửa người trên ra khỏi tháp. Nhắm mắt lại để cảm nhận cái sự bấp bênh của cái chết và sự sống, nó đợi cho gió luồn vào tóc nó như gọi nó mở mắt ra thì nó mới chịu mở mắt ra nhìn mọi vật. Nó cười tươi nhìn mây trên trời, nhìn chim bay về tổ khi trời đang dần tối. Nhìn xuống thấy bác Bình đang nhìn lên, đưa hai tay lên miệng như muốn nói gì đó, nó cười cười như hiểu ý bác rồi nó ngửa mặt lên trời hét thật lớn.
“ CON ĐẾN RỒI ĐÂY “….tiếng hét của nó gây kinh động tới mọi người trong xứ, là người gây ra việc đó mà nó lại có thể cười thoải mái nhìn bác Bình rồi cúi xuống nhặt hộp đàn lên nó đi bộ xuống dưới.
-          Cha có nghe gì không _ hắn hỏi khi đang cùng cha đọc sách trong phòng.
-          Khách của chúng ta sắp tới rồi _ cha cười nhìn ra cửa sổ
“ Cốc Cốc Cốc “ _ tiếng gõ cửa phòng cha
-          Xin mời _ cha nói
-          Thưa cha, con bé tới cổng rồi _ một sơ mở cửa bước vào
-          Ta phải ra đón khách chứ _ cha vội đứng dậy
-          Khách _ hắn cũng đứng dậy
-          Con xuống bếp phụ các sơ dọn bàn đi, đừng theo ta _ cha nói khi mới bước tới của
-          Dọn bàn sao _ hắn nhìn cha rồi nhìn sơ
-          Sơ Maria hỏi con dưới bếp đó _ sơ kia nhìn hắn cười rồi bỏ đi
Ngậm ngùi bước theo sơ kia để xuống bếp, hắn cũng lén nhìn ra ngoài để xem khách này là ai mà cha với các sơ lại quan tâm đến thế.
Cha quản xứ ra cửa đón nó, nó niềm nở cầm hộp đàn bước vào cúi đầu chào cha. Tay trái cầm hộp đàn, tay phải đưa ra bắt tay chào cha, cha cũng mừng rỡ bắt tay lại với nó, còn tay kia cha vỗ vai nó như một người bạn hữu lâu năm mới gặp lại.
-          Con tới rồi _ nó cười
-          Tiếng con hét trên tháp chuông là ta biết con tới rồi _ cha cười
-          Vào thôi, hôm nay các sơ đãi toàn món ngon không thôi đó nha _ cha đứng qua một bên mời nó vào
-          Woa….thích thế _ nó bước vào
-          Đi nào _ cha đi trước nó đi sau
Khi đi ngang qua nhà bếp nó dừng lại nhìn các sơ, đã từng có lúc nó ở đây, cùng các sơ nấu ăn, cùng ăn cơm với các sơ, còn có lúc được tổ chức sinh nhật ở đây nữa. Nó mỉm cười rồi hét lớn
-          Con chào các sơ
-          Tới rồi hả con _ sơ Hường
-          Lâu quá rồi hà _ sơ Châu
-          Lên nhà trên nói chuyện đi, tí rồi xuống ăn cơm sơ Châu nấu nhá _ sơ Maria nói
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 15
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...