Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Cờ Đen Mây Ướt Giữa Lưng Trời
hạch Tinh Ngự ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã ngả màu đen kịt. Mây đen cuồn cuộn, lá cờ thất tinh màu vàng kim phần phật trong gió, mặt cờ thi thoáng hiện hình bùa chú bảy màu, sát khí đẳng đằng trải khắp không trung.
Vũ kiếm và Tinh kiếm đang nằm ngang trước mặt Giản Bích Trân và Diệp Pháp Thiện. Cây quế trên nguyệt cung dung đưa, chốc chốc lại hun đúc những trận sấm ì ầm màu vàng kim, và bên ngoài cung là đám quỷ binh đứng ken dày.
Theo trạng thái hiện thời của Thạch Tinh Ngự, quả thực y không thể kháng cự được. Y bật ho, bật cả máu. Máu tràn ra lòng bàn tay, lẫn với tiết. Cơn đau từ những vết thương sâu hoắm lần mò vào cốt tuỷ y, nỗ lực làm y tàn tạ, suy sụp.
Suốt một trăm năm qua, tính từ khi lĩnh hội được kiếm đạo tới giờ, đây là lúc tu vi của Thạch Tinh Ngự tụt xuống mức thấp nhất. Chưa bao giờ y tưởng tượng được rằng mình định đi đối phó người ta bằng thứ sức lực bèo bọt này. Ngay một trăm năm trước, giao chiến với Quân Thiên Thương vô địch thiên hạ, y cũng vẫn uy nghiêm như trời, không hề kém sút chút nào.
Thế mà bây giờ… Y cười méo xệch, siết chặt nắm đấm đến nỗi ứ cả máu ở lòng bàn tay. Rồi y trỏ vào mặt Diệp Pháp Thiện:
- Ta sẽ giết ngươi!
Giọng nói bình thản, nhưng cùng đủ làm máu ứa ra từ những vết thương chi chít khắp người. Thạch Tinh Ngự kiêu hãnh đứng thắng trước trận tiền cuồn cuộn mây đen của mười vạn quỷ binh. Sự kiêu hãnh của một con người kién cường.
Thái tử kinh ngạc nhìn y, bỗng ôm bụng cười lăn lộn.
- Ngươi muốn giết người? - Hắn khinh miệt nhìn tư thế cao ngạo của Thạch Tinh Ngự, cười nhạt - Người nên có tư thế ấy phải là ta, chứ không phải ngươi.
Hắn bắt chước Long hoàng siết chặt nắm tay, trỏ lên đỉnh Cấm Thiên:
- Ta sẽ giết ngươi! - cùng với tiếng cười cuồng ngạo đắc ý, thái tử hạ lệnh - Giản chù! Diệp tiên sinh! Giết hắn!
Giản Bích Trân cau mày, chằm chằm nhìn Long hoàng. Tấm áo choàng lông hạc của y vẫn im lìm, hình ma thần khắc trên chiếc mặt nạ dổng xanh lấp lóe những tia khác lạ, như thể xót thương, y điềm đạm nói:
- Đã đến nước này rồi, cần gì ta phải xuất thủ.
Y chìa hai ngón tay nắm lấy Vũ kiếm, bẻ nhẹ. Huyền Phượng Vũ kiếm gãy làm đôi. những chiếc lông vũ vỡ vụn, rơi xuống rào rào. Giản Bích Trân thong thả nói:
- Thái tử cứ tự nhiên!
Mắt thái tử loáng qua sắc giận hung tàn, nhưng liền đó hắn cười lên the thé, tựa hồ việc Giản Bích Trân lâm trận thoái lui không hề khiến hắn bất mãn. Hắn thong thả vỗ tay:
- Giản chủ quả là người đại nhân đại nghĩa, từ bi với cả kẻ địch. Thế thì mời Diệp tiên sinh xuất kiếm vậy!
Diệp Pháp Thiện gật đầu, tuốt thanh Thất tinh ra, trỏ về phía Long hoàng. Hắn không thương xót gì con người này cả, đối với hắn, trử ma tức là bảo vệ công đạo. Long hoàng không nhìn hắn, chỉ hững hờ nói:
- Đa tạ!
Câu nói cố nhiên là dành cho Giản Bích Trân. Diệp Pháp Thiện bừng bừng nổi giận. Thiên Địa đại trận là trận pháp bảo vệ Đại Đường, còn hắn là quốc sư của Đại Đường, địa vị tôn quý biết bao nhiêu, uy phong biết bao nhiêu. Thanh Tinh kiếm đang kích thích những đám mây đen trong trận pháp, sức mạnh và ngạo khí của Diệp Pháp Thiện đã đạt tới mức không tiền khoáng hậu, vậy mà Long hoàng dám xem thường hắn?
Thạch Tinh Ngự thu ánh mắt về, nhìn vào mũi Tinh kiếm. Y khẽ lắc đầu:
- Không đủ. Còn kém cỏi quá! vận dụng đến sức mạnh ghê gớm nhai đi, lúc ấy ngươi mới đủ tư cách lên đài hiến tế.
Diệp Pháp Thiện sửng sốt, phải xác nhận lại là mình không nghe nhẩm. Bùa chú của hắn xưa nay chưa bao giờ lầm lẫn, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng, uy lực hiện tại của Long hoàng chưa bằng một phần trăm so với ngày thường. Với sức vóc ấy mà y còn dám đại ngôn như vậy ư? Y điên rồi chăng? Diệp Pháp Thiện không nhịn được, bật cười ha hả. Hắn cười mãi không thôi, thái tử cũng phải cười theo. Thật là hài hước mà!
Thạch Tinh Ngự ném ánh mắt sắc nhọn vào hắn, bỗng hô lên như sấm:
- Xuất kiếm!
“Keng” một tiếng, Tinh kiếm trong tay Diệp Pháp Thiện đột ngột vùng dậy. Hắn giật bắn người, suýt nữa thì để tuột mất kiếm.
Lá cờ vàng kim trên cao cãng phổng, che lấp đi vòm trời. Bảy ngôi sao lóng lánh nai mặt cờ hệt như bị một luồng xung lực xối mạnh, chợt ảm đạm hẳn, chiến ý ẩn chứa trong Thất tính kiếm không còn bị kiềm chế. đột ngột bùng phát, sức mạnh của lửa gió sấm chớp cũng bạt rộng, cùng đổ ập vào Diệp Pháp Thiện.
Diệp Pháp Thiện hoảng hồn, vì tay trái đã gãy nên không kịp vẽ bùa, hắn bèn phun một vòi máu. Máu nổ bung thành muôn vàn dải đỏ, bám chặt vào thân kiếm. Tinh kiếm rền lên rầm rĩ, mặt Diệp Pháp Thiện trắng bệch đi, hắn gắng gượng giữ vững thế thú.
Tiếng cười cuồng loạn của thái tử tắc nghẹn lại trong mồm. Diệp Pháp Thiện thì kinh hoàng tột độ, gấp rút giật lùi mười mấy trượng, nhìn chằm chằm vào Long hoàng.
Trông trận trỗi lên trầm trầm, báo hiệu bão dông sắp đến.
Lá cờ màu vàng kim ngừng bay, lặng lẽ treo trên từng không, trông như một vãng trâng thứ hai, ngoài Thanh Lương nguyệt cung.
Gió lặng, mái tóc dài đen nhánh lại bay tung, thâu tóm lấy ánh ưãng ngập trời, rọi sáng gương mặt Long hoàng. Y điềm tĩnh dằn từng chữ:
- Ta. Muốn. Giết. Ngươi.
Diệp Pháp Thiện hú lên một tràng khiếp đảm, Tinh kiếm xoáy tít. Vô số bùa chú từ lá cờ ùn ùn trào ra, hoá thành gió lốc, thổi tới tấp vào Thiên Địa đại trận. Hình bát quái sáng rực, điên cuồng hút lấy nguyên khí trong trời đất. Mây đen ùng ục tuôn ra, chỉ chớp mắt đã che kín vòm trời. Lá cờ màu vàng phật một tiếng, trải rộng sau lưng Diệp Pháp Thiện, bảy ngôi sao trên cò cùng toả hào quang, rồi tích tắc lại dịu màu đi, nhập vào Thất tinh kiếm. Thân kiếm dài hơn một trăm trượng cuồn cuộn như dòng ngân hà trước mặt Diệp Pháp Thiện, cuốn lên muôn vàn bâng tuyết tích tụ. Khuôn mặt hốc hác của Diệp Pháp Thiện rạng nét cười, thế kiếm như thế này, ai mà chống đỡ nổi chứ?
Song, vừa nhìn vào đôi mắt Thạch Tinh Ngự, trái tim hắn bỗng rối loạn. Trong đôi mắt ấy có màu xanh lam sâu thẳm như bầu trời, một bầu trời vốn chỉ hiện hữu trong ký ức thời niên thiếu. Trong trẻo, xa xôi, bao la. Đẹp như một giấc mơ miên viễn, nhưng lại vòi vợi đến nỗi không thể nào với tới được.
Long hoàng giơ tay về phía kiếm khí mênh mang, như thể muốn bắt lấy một dải bụi trong khỏng trung. Đối với y, Thất tinh kiếm trải ngang suốt trăm trượng này chỉ là một dải bụi mà thôi.
- Ta uy vũ…
Ba chữ vừa thốt ra, mặt y bỗng trắng nhợt, thân hình không kìm được run lên. Tấm thân chi chít thương tích không đủ khả năng huy động bất cứ một luồng sức mạnh nào nữa, y đau đớn ộc ra một búng máu, ngừng ngay mọi cử động.
Diệp Pháp Thiện đã lường trước điều này, hắn cười khẩy, xoay mạnh trường kiếm. Mũi kiếm trỏ thẳng vào Thạch Tinh Ngự.
Thạch Tinh Ngự vụt ngẩng đầu. Sắc xanh lam trong mắt mờ đi, thay vào đó là màu đỏ máu nặng nề. Y đặt tay lên ngực, đầu ngón tay gần như đâm vào máu thịt, khó nhọc thốt ra hai chữ cuối: Ta uy vũ như trời!
Thiên địa bỗng co giật, hệt như một đứa trẻ đáng yêu gặp phải ccm kinh hoàng, hoảng hốt tự câu đánh bản thân.
Thái tử rú lên, ra sức khởi động cây quế. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, đến giờ Long hoàng vẫn còn một thứ sức mạnh đủ đè bẹp Diệp Pháp Thiện trong tích tắc. Hắn không thể để Diệp Pháp Thiện chết được, đây là con át chủ bài của hắn.
Diệp Pháp Thiện cũng cảm nhận được sát khí đẫm máu trong đôi mắt Long hoàng. Hắn hú lên lanh lảnh, đẩy mạnh Thiên Địa đại trận. Lá cờ vàng kim bật căng. Trời, đất, gió, sẵín, nước, lửa, núi, đầm, cùng lừ lừ chuyên động, hoá thành tám loại bình phong bao bọc quanh mình hắn. Thanh kiếm dài thượt cũng thôi tấn công kẻ địch, mau chóng quay về, toả kiếm khí lên như một cây cột quang, che chắn toàn thân Diệp Pháp Thiện.
Long hoàng tung mình lên, lao thốc tới Diệp Pháp Thiện.
- Ta uy vũ như trời!
Y hoá thân thành máu, xông vào Thiên Địa đại trận. Mười vạn quý binh rền lên ai oán.
- Ta uy vũ như trời!
Vảy rồng tung tóe, Thạch Tinh Ngự dùng máu thịt của mình để tấn công Thanh Lương nguyệt cung. Cây quế vững chãi đảo lia lịa.
- Ta uy vũ như trời!
Thạch Tinh Ngự dùng sự uy nghiêm của mình, dùng tu vi của một Long hoàng đã nắm trọn quyền năng tạo hoá để lao vào của chín tầng mây, như thể muốn xuyên luôn ra ngoài mọi tai kiếp.
Mọi người kinh sợ ngẩng nhìn, chờ đợi tai hoạ đổ xuống.
Đầu rồng húc lên vòm trời. Vòm trời vốn có màu xanh trong suốt như lưu li, ôm lấy bắc cực trong tươi sáng vĩnh hằng. Nhưng lúc bị con rồng húc trúng, thế giới lưu li liền nổ tung, đố tá tơi xuống mặt đất khô nứt, để lại diện mạo thật sự của bầu trời.
Vầng thái dương đỏ như máu. Khắp nơi buông rủ một màu đỏ tàn héo.
Cũng vào lúc húc trúng vòm trời, con rồng khổng lồ nhuộm mình trong tịch dương màu máu, tan biến dần từ đầu đến đuôi. Sấm sét dông bão, tai hoạ vô tận cũng lần lượt tan biến theo nó, trá lại hình dáng uy vũ như trời của Thạch Tinh Ngự, tà tà hạ xuống mặt đất đang ngùn ngụt bõc cháy.
Thạch Tinh Ngự đứng lơ lửng giữa tròn, trong hào quang xanh lam, chậm rãi giơ tay lên. Năm ngón tay của y cụp xuống, xách một cục máu lem nhem. Qua những đường ngoằn ngoèo đỏ lòm, có thề trông thấy lờ mở một đường vân nổi bảy ngôi sao, chính là lá cờ vàng kim vừa bị đôn gãy. Bảy ngôi sao ủ rũ, không thể nào khôi phục được vẻ huy hoàng lúc trước. Cái đầu bầy nhầy máu thịt của Diệp Pháp Thiện thì được bọc trong lá cờ, mắt mũi bung lờ của hắn in hằn lên làn vải mỏng tang, trông thật đáng sợ!
Mọi người bất giác giật lùi, cùng thấm thía mối đe doạ của chết chóc.
Thạch Tinh Ngự không nhìn ai cả. Y chậm rãi giơ cao tay, nâng cái cục máu đầy hờn oán ấy lên cao quá đầu. Máu nhỏ tí tách, thâm qua lần áo rách nát, nhuộm ướt vết thương lộ cốt của y, rồi lăn xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tấm thân bê bết máu đứng sừng sững trong nền đỏ lòm của tà dương, ngạo nghễ giơ cao đầu kẻ địch, hệt như thần ma diệt thế sắp tru sát cả thiên hạ.
Đôi mắt thái tử lạc thần vì khiếp đàm. Hắn đang định rú lên kinh hãi, thì được Dược sư túm lấy, lôi bật đi xa đến mấy chục trượng.
Thiên Địa đại trận vẫn hoạt động theo bản năng để bảo vệ thái tử. Mây đen lại cuộn lên ùng ục, co vào góc trận như thuỷ triều rút, làm nổi lên màn trời u ám như thép.
Thạch Tinh Ngự vẫn không nhìn đến ai. Y thong thả cất bước, tiến về ngọn Cấm Thiên. Băng qua mặt đất khô cháy, băng qua tịch dương vụn vỡ, giẫm lên bụi đất cuốn cuộn. Mỗi bước chân y như giẫm lên trái tim tất cả mọi người, cũng giẫm lên máu tươi của chính y.
Bầu trời tan tác cũng co rúm lại vì sợ hãi, lùi tránh khỏi không gian của Thạch Tinh Ngự, mặc y độc hành cất bước. Chúng sinh rụng rơi, trong vũ trụ chỉ còn lại một chùm sáng cô độc, chiếu rọi mái tóc dài đã ngả màu đen kịt của y.
Dáng điệu y vô cùng vững chãi và kiên quyết, hệt như sắp tiến đến nơi cao khiết nhất trần đời. Chém tướng đoạt cờ, xé tan vòm trời, mạnh mẽ điên cuồng biết bao, hung hãn oai hùng biết bao! Chỉ mình Thạch Tinh Ngự mới biết, thành quá đó đã làm hao kiệt toàn bộ sức lực còn sót lại của y.
Thương tích, bẩn thỉu, đau đớn, bài hoải, từng chút một gặm nhấm thân thể y, tưởng chừng những linh hồn bị y chém rụng suốt một trăm năm nay đang ùn ùn đổ tới, giật tà áo rách nát của y, lôi y xuống địa ngục cùng những hờn oán mà ngay cả việc đầu thai cũng không thể xoá mờ.
Nhưng Thạch Tinh Ngự vẫn mỉm cười, gắng gượng đúng thẳng, để mỗi bước chân mình đều trầm ổn, đều vững chãi. Cái đầu lâu vẫn ri máu, cháy tong tong xuống đôi cánh lay giơ cao của yất tắm ướt đau đớn và tội nghiệt trên mình y.
Thạch Tinh Ngự đặt chân lên dinh Cấm Thiên, mà như đặt chân lên cõi cực lạc của Phật đà. Mỗi bước chân đều tao nhã, và đều điên cuồng, như giẫm lên những giai điệu tuyệt đẹp của trời đất, lôi kéo những vB điệu tận thế đến phá nát ánh sáng để đưa nhân gian vào tối tăm.
Thạch Tinh Ngự nâng cái đầu đẫm máu, như nâng một công phẩm cho thần linh, bước qua hư không của trời, bước tôi ngọn Cấm Thiên, bước vào thánh điện xanh lam.
Tất cả mọi người nín thở nhìn theo bóng y. Mỗi bước chân y đều như giẫm lên trái tim họ, khiến niềm hân hoan thắng lợi của y đồng nghĩa với nỗi kinh sợ trong họ. Và kẻ tạo ra nỗi kinh sợ đó. Chính là tên ma vương kia.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết