Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Trên Dưới Lầu Có Thể Hôn Môi Chơi.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 14: Trên dưới lầu có thể hôn môi chơi.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Ai! Tổ trưởng Diệp, chuyện là như vậy, trường tiểu học trong thôn chúng ta làm toàn bằng gỗ, dựng lên từ những năm bảy mươi, giờ cũng đã là gần hai mươi năm rồi. Mấy tấm ván gỗ, thứ thì bị lũ trẻ chạy nhảy giẫm đạp, thứ thì bị mối mọt đục khoét, hiện giờ căn bản đã mục nát hết rồi, nếu không thay e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Vẻ mặt Trương Gia Lâm đầy vẻ lo lắng.
- Sao anh không tìm bí thư Lý ở Đảng ủy thôn, lãnh đạo giáo dục thị trấn mà nói?
Diệp Phàm nhướng mày hỏi.
- Tìm rồi! Hiệu trưởng Vương của khu vực này cũng đã xuất một ngàn đồng, chủ tịch Ngô trước kia cũng vậy, nhưng đều như muối bỏ biển a! Số học sinh tiểu học thôn đập Thiên Thủy chúng ta có chừng một ngàn người, khoảng 20 giáo viên. Tính ra có mười phòng học trên lầu phải thay, tối thiểu cũng phải trên một vạn đồng.
Trương Gia Lâm nói.
- Đảng ủy thôn không cấp một chút kinh phí nào sao?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì chưa thấy Trương Gia Lâm nói đến đảng ủy thôn.
- Đảng ủy thôn...... Ha ha......
Trương Gia Lâm cười vẻ khổ sở, không biết nói thế nào.
- Tổ trưởng Diệp, đảng ủy thôn không có tiền, cậu mới tới nên còn chưa biết rõ.
Chị tài vụ Diệp Kim Liên vừa đi tới, thuận miệng nói.
- Không có tiền! Cả một thôn lớn trên vạn người mà chút kinh phí hoạt động cũng không có sao?
Diệp Phàm nghi ngờ hỏi.
- Ai! Thôn chúng ta tuy nói có trên vạn người nhưng ngoài hai xưởng trà tư nhân thì cũng không còn nguồn thu nào khác. Bình thường đều là đánh báo cáo ra ngoài xin xỏ chỗ nọ chỗ kia một chút, đều là dựa vào cái chiêu bài chiến khu xưa. Thôn lớn như vậy, nhiều việc phải chi, chút tiền xin được sao đủ...... Ai! Hiện tại đảng ủy thôn còn thiếu người ta hơn vạn tệ đây!
Diệp Kim Liên thở dài nói:
- Ngay cả thịt heo, miến ăn buổi trưa cũng là ký hóa đơn nợ, giờ thậm chí anh bán thịt heo Ngô mặt rỗ còn không cho nợ nữa kia. Sáng nay bí thư Lý nói mãi mới cho nợ mấy cân thịt lợn đấy, không có tiền cuộc sống khó khăn a! Ngay bản thân tôi là tài vụ đảng ủy thôn mà mấy năm rồi cũng chưa thấy tiền mặt, quản lý toàn là một đống hóa đơn viết nợ. Người đến cửa đòi nợ chen chúc nhau, Trương mặt rỗ, cửa hàng nhỏ bên cạnh......
- Năm nay không xin được tiền sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Người nào đi xin? Bí thư Lý năm nay sáu mươi lăm rồi, đi đường thở không ra hơi. Trưởng thôn mới thì vẫn chưa bầu ra.
Diệp Kim Liên nói.
- Nói cũng đúng, như vậy đi, trước hết chúng ta đi xem trường học.
Diệp Phàm nói.
Trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy xây trên một ngọn núi nhỏ cách trụ sở đảng ủy thôn không xa, không khí trong lành, địa thế rộng rãi, trường là một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ, dài đến gần trăm thước.
Nhìn từ bên ngoài vào thì thấy trường đã cũ nát lắm rồi, trừ lớp gạch xanh ở ngoài, các cửa sổ đều là những cái hốc đen ngòm. Đừng nói là chớp kính, ngay cả khung cửa sổ cũng không có. Mấy học sinh nghịch ngợm còn dùng làm chỗ đùa nghịch nhảy ra nhảy vào.
Mỗi bước đi trên mặt sàn tầng hai đều vang lên “két, két”, cả ngôi nhà giống như đang rung bần bật. Đi vào bất cứ phòng nào cũng sàn gác đã biến dạng, mục nát, thậm chí còn có cả lỗ thủng bằng nửa nắm tay.
Giáo viên lầu trên trong giờ dạy học có thể nhìn xuyên qua giáo viên ở dưới. Diệp Phàm thậm chí còn liên tưởng nếu có cặp giáo viên nào yêu nhau còn có thể qua khe hở mặt sàn mà liếc mắt đưa tình hay hôn gió với nhau, etc.
Những học sinh nghịch ngợm ở tầng hai thường trong giờ học len lén ném một vài thứ vào giáo viên tầng dưới. Thậm chí còn có nữ giáo viên đang dạy học không cẩn thận thì nghe “bụp” một cái rồi trên đầu có cả một con ếch hay giun ngo ngoe, người nào yếu bóng vía còn bị dọa cho ứa nước mắt.
Sau khi trở lại đảng ủy thôn, tiểu tổ ba người quyết định vào buổi họp tối nay sẽ đem chuyện trường tiểu học bàn một chút xem có biện pháp giải quyết gì không.
Vào bữa cơm chiều thì có mặt cả Diệp Nhược Mộng, tên Lưu Trì kia thấy vậy cũng cố chen vào ngồi bên cạnh cô.
- Cô giáo Diệp, thôn ở đây giáp với núi lớn, tôi thấy cũng có nhiều cây cối. Sao không phát động bà con khai thác một ít rồi đem về để xây dựng vài căn phòng học.
Diệp Phàm hỏi.
- Tổ trưởng Diệp, thôn chúng ta tuy nói rằng khá nhiều cây cối, nhưng khai thác xong cũng phải chở đến thị trấn Lâm Tuyền để xẻ, chi phí nhân công và vận chuyển đã mất mấy nghìn rồi. Đem về để dựng lên thì cũng phải mất phí để thuê thợ mộc, hiệu trưởng Trương cũng đã tính qua, ít nhất cũng phải hơn một vạn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là mọi người trong thôn không đồng ý, trước kia chủ nhiệm thôn chỉ cần đưa vấn đề này ra thì mọi người đều tranh cãi ầm ĩ. Ví dụ như người họ Ngô làm chủ nhiệm thôn thì người họ Lý và người họ Diệp sẽ không đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Diệp Nhược Mộng dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp trung học, phân tích rất rành mạch.
- Cô giáo Diệp, nghe nói trước kia cô đã thi đậu trường sư phạm, vì sao không đi học?
Lưu Trì nghĩ mãi không ra câu tán tỉnh bèn hỏi đại một câu.
- Ai! Là do cô liên lụy nó oa a, ô ô......
Đang ngồi cạnh mâm cơm thì thân thể của Diệp Kim Liên bỗng nhiên run lên, dường như nghĩ tới chuyện thương tâm gì đó nhịn không được bật khóc rưng rức.
- Mẹ! Sao lại nói thế! Mẹ nuôi con khôn lớn đã rất cực khổ rồi, con…con không trách mẹ đâu.
Diệp Nhược Mộng vừa đi nhanh tới bên người Diệp Kim Liên vừa nói hơi nghẹn ngào.
Kết quả là khiến cho hai mẹ con cùng khóc, Lý Xuân Thủy trừng mắt liếc kẻ gây chuyện Lưu Trì một cái, còn Lưu Trì thì cũng tỏ vẻ rất ngượng ngùng.
Diệp Phàm muốn hỏi nhưng rồi lại cảm thấy đây là chuyện riêng tư của nhà người ta, cuối cùng không khí bữa ăn rất nặng nề. Sau khi ăn cơm xong, ba người mỗi người móc ra một trăm đồng nạp trước tiền ăn tháng này. Lúc đầu Diệp Kim Liên từ chối không chịu nhận, cuối cùng Diệp Phàm bảo là còn ở lâu dài.
Diệp Kim Liên nghĩ không muốn thu cũng không được vì chị cũng chẳng dư dật gì, làm tài vụ cả một năm mới được ba trăm đồng, lương giáo viên tiểu học hợp đồng của của Diệp Nhược Mộng một tháng cũng chỉ được chừng 80, hai mẹ con gộp lại một tháng cũng chỉ được trên một trăm đồng. Cũng may là ở nông thôn còn có đất đai để trồng trọt nếu không mỗi bữa cũng đến mức húp cháo loãng, cuối cùng chị cũng thu mỗi người 60 đồng.
Vào 7h tối, cuộc họp đảng ủy thôn diễn ra rất sôi nổi.
Trong sảnh chỉ có hai chiếc bàn lớn ghép lại với nhau, một cái là bàn làm việc của tổ công tác, một cái là bàn họp. Nói là bàn nhưng hết sức thô tháp, thực ra là mấy tấm ván mộc ghép lại với nhau, nghe nói là do mấy cánh cửa tháo ra ghép vào, có lẽ cái phản thịt của anh Trương mặt rỗ cũng chẳng đến nỗi thế.
Diệp Phàm ngồi ngay chính giữa, sau lưng dựa vào pho tượng thần tài, trông hết sức quái dị. Lý Xuân Thủy và Lưu Trì ngồi bên cạnh chốc chốc lại liếc sang Diệp Phàm, rồi lại liếc sang ông thần tài đang cười híp mắt, cười thầm rung cả bụng.
Không lâu sau đã có mười mấy người đến, đều là người đứng đầu các thôn tự nhiên.
Diệp Phàm mời lão bí thư Lý Kinh Đống ngồi cạnh mình nhưng ông sống chết cũng không chịu, cuối cùng chen ngồi cạnh Lưu Trì.
Lý Xuân Thủy đem hạt dưa, lạc rang và trà bánh mua được bày trên bàn, cũng tạo được cảm giác một bữa tiệc trà.
- Các đồng chí, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy, đây là tổ trưởng Diệp Phàm, cán bộ Lưu Trì, cán bộ Lý Xuân Thủy.
Lý Kinh Đống đứng lên nói to giới thiệu với mọi người, nói xong cả hội nghị vỗ tay vang dội.
- Tổ trưởng Diệp, đập Thiên Thủy tổng cộng chia làm 10 tổ, để tôi giới thiệu cho cậu biết qua về mười người tổ trưởng, người này là Ngô Thiên Lĩnh tổ một, Ngô Bắc Quyền tổ hai...... Lý Tuyên Thạch, Lý Tuyên Bính...... Diệp Vĩ Cường, Diệp Đại Trụ......
Lý Kinh Đống cứ thể lần lượt giới thiệu hết từng người.
- Rất hoan nghênh mọi người đều bận rộn công việc nhà nông mà buổi tối còn có thể dành chút thời gian để họp, điều này nói rõ là mọi người đều quan tâm đến đập Thiên Thủy. Đập nước Thiên Thủy chiến khu xưa cách mạng, có truyền thống hào hùng, tôi nghĩ có thể làm cho mọi người trong thôn giàu lên là tâm nguyện chung của mọi người......
Diệp Phàm hùng hồn phát biểu một hồi rồi nói tiếp:
- Lần này đảng uỷ thị trấn giao nhiệm vụ cho tổ công tác chúng tôi xuống đây là chọn lựa một đồng chí có năng lực làm chủ tịch thôn để có thể dẫn dắt mọi người cùng làm giàu.
Diệp Phàm vừa dứt lời, không khí trong phòng họp liền nóng bỏng như một nồi nước đang sôi.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử