Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:19 +0700
Chương 06 - Phần 03 + 04
Muốn hoàn thành tốt tất cả những hành động, Nhược Băng và Bạch Thiệu Phàm thường hay thảo luận rất cặn kẽ, có khi thảo luận mãi đến khuya, Nhược Băng còn ngủ lại ở chỗ của hắn, sau đó rời giường lại tiếp tục bàn luận vấn đề còn dang dở.
“Nhược Băng, may mà có cô, lời của người xưa thật không sai chút nào, bên cạnh một vị đại tướng lúc nào cũng có một vị quân sư trí dũng song toàn, sẽ giống như hổ mọc thêm cánh, hiện tại tôi chính là có loại cảm giác này.”
“Có thể làm cho thần bộ của giới cảnh sát ca ngợi như thế, tôi thật là có vinh dự a.”
“Mỗi một lần gặp phải vụ trọng án nào khó đều nhờ vào trí tuệ thông minh của cô mà vấn đề được giải quyết thật dễ dàng.”
“Đừng cố trêu tôi, nếu không phải lá gan anh đủ lớn, phản ứng linh hoạt, hơn nữa võ công cao cường, làm sao có thể thuận lợi phá án chứ?”
“Cho nên tôi mới nói, chúng ta hợp tác thật ưng ý.” Hắn cười khẽ, điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng.
“Đúng vậy!” Nàng cũng quay về phía hắn mỉm cười xinh đẹp.
Mỗi lần hai người hợp tác, luôn phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, bọn họ rất ăn ý, hiểu biết tâm tính lẫn nhau, có khi Nhược Băng cảm thấy được nàng và Bạch Thiệu phàm còn thân thiết hơn cả tình yêu nam nữ nữa, đó là tình cảm anh em, thậm chí không có chút gì kiêng kị.
Nàng không khỏi tự hỏi chính mình, một người đàn ông hoàn mỹ như Bạch Thiệu Phàm vậy, tại sao nàng lại không gả cho hắn?? Kiều Mã Lỵ nói, người đàn ông giống như Thiệu Phàm đã sắp tuyệt chủng hết rồi, đốt đuốt cũng không tìm thấy được một người đàn ông như vậy, lại còn yêu nàng tha thiết, nàng còn có điểm nào không hài lòng?
Nàng nhịn không được nhớ tới một người đàn ông không nên nhớ —— Hắc Ưng, đôi mắt sắc bén lợi hại kia thật là nguy hiểm, thật là quỷ dị, nhưng cũng...... Làm kẻ khác mê muội, quyến rũ khiếp người như vậy......
Không được! Nàng suy nghĩ cái gì vậy? Nhược Băng ra sức lắc mạnh đầu, như muốn xua đuổi bóng dáng hắn
“Làm sao vậy?” Thiệu Phàm khó hiểu hỏi.
“Không có gì, cổ em hơi cứng, em chỉ vận động thôi.”
“Đến đây, anh giúp em mát xa.”
“Ừm.” Nàng xoay người, để cho hắn giúp nàng xoa bóp, tiếp tục thảo luận chi tiết vụ án.
Bây giờ, khi hai người đang thảo luận tới trọng điểm của vụ án, chuyên chú đến mức cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không ngại nữa, Nhược Băng đã ở lại chỗ của Thiệu Phàm mấy ngày nay, không mang theo quần áo để tắm rửa, đơn giản mặc luôn quần áo của hắn. Người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người là tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt!
Ít nhất, ở trong mắt Hắc Ưng chính là như thế.
Ngồi trên cây cách khuôn cửa sổ không xa là Ân Thác, hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương, ánh mắt toát lên tia nhìn âm trầm, toàn thân phát ra một cỗ khí thế nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Hắn tuyệt đối không cho phép trong lòng người phụ nữ của hắn có bóng dáng người đàn ông khác, hắn giống như đầu một con chim ưng khổng lồ, đôi mắt rực lửa trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trong phòng đang say đắm trong tình yêu. Khóe môi nở ra một nụ cười lạnh lùng, giống như có thể đóng băng thời tiết nóng bức dưới ánh nắng hè chói chang vậy. ( QH: Ghê quá…)
Hắn đã muốn người phụ nữ nào, thì dù người đó có trốn đến chân trời góc biển nào cũng tuyệt đối thuộc về hắn, nếu hắn không thể đoạt được nàng, thì nàng hãy cùng hắn xuống địa ngục đi!
Nhược Băng trở lại phòng, vừa nhìn thấy chiếc giường, cả người tựa như chiếc bong bóng xì hơi, nằm phịch xuống, mấy ngày nay vận động đầu óc quá nhiều, hơn nữa thức đêm làm cho nàng cảm thấy đặc biệt mệt nhọc, buồn ngủ dần dần chiếm cứ ý thức, nặng nề đi vào mộng đẹp.
Không biết ngủ bao lâu, nàng chậm rãi mở to mắt, vừa tỉnh lại thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng đó chính là Hắc Ưng đang ngồi trên sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng.
Chương 6.4
Có điều nàng vẫn không giật mình, vẫn duy trì tư thế ngủ, miễn cưỡng nói: “ Xem ra công trình do một người bạn đóng cửa cả tháng cố gắng nghiên cứu phát minh thiết bị chống xâm nhập mới nhất lại bị anh dễ dàng phá giải.
“Tôi nói rồi, cho dù em có dùng bất cứ phương tiện phòng vệ nào, chỉ cần tôi muốn vào, không có gì có thể ngăn cản được tôi.”
Hừ! Luôn cuồng ngạo như vậy, nhưng nàng...... Cũng không chán ghét.
Nàng ngồi dậy.”Tìm tôi có việc? Hay là, quyết định muốn giết tôi?” Giọng điệu của nàng thờ ơ.
Hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn bao quát toàn bộ dung nhan của nàng, thanh lệ mà tuyệt mỹ, tìm không thấy một tia e ngại.
“Nếu bây giờ tôi nói muốn giết em, em sợ không?”
“Người đàn ông nói muốn giết tôi đâu chỉ có một mình anh, tại sao tôi phải sợ? Ngược lại là anh, tại sao vẫn chần chừ chưa xuống tay?”
Hắn chăm chú nhìn thật lâu vào đôi mắt đẹp của nàng, cúi đầu đến gần hơi thở nàng, cách đôi môi nàng không đến một tấc, nàng ngẩng đầu muốn tách rời khỏi chuyện kế tiếp hắn sắp làm, nhưng nhanh hơn, Hắc Ưng hòa vào gương mặt của nàng đoạt lấy hai phiến môi đỏ mọng kia, đem nàng đặt ở trên giường không thể động đậy
Nụ hôn của hắn giống như chiếm đoạt nàng, khi thì cuồng dã mãnh liệt làm nàng không thể hô hấp, khi thì trở nên dịu dàng trêu đùa, muốn khơi dậy nhiệt tình của nàng, muốn nàng vì hắn lâm vào tình trạng mê muội không thể thoát ra được.
Nhược Băng biết mình nên cố gắng giãy dụa, nàng kinh ngạc vì bản thân rõ ràng lại có cảm giác với hắn, mà nếu nàng không cố gắng giãy dụa, sau này chắc nàng sẽ xấu hổ đến chết mất, nhưng nàng càng giãy dụa ra khỏi hắn thì nụ hôn của Hắc Ưng càng thêm sâu, giống như hòa tan thân thể nàng cùng với ngọn lửa nhiệt tình của hắn
Tay hắn ở trên người nàng dao động, luồn sâu vào váy vuốt lên phần da thịt mịn màng của nàng, đụng chạm này làm cho thần trí của Nhược Băng bừng tỉnh, giống như chạm phải điện giật, lập tức nắm lấy bàn tay còn muốn lấn sâu hơn của hắn lại.
“Anh muốn hiếp trước giết sau sao??”
“Em biết điều tôi muốn nhất là gì không?”
“Tôi không biết.”
“Tôi muốn biến em thành người đàn bà của tôi.”
“Không thể nào.”
Hắn cười lạnh nói: “Trong từ điển của tôi không có ba chữ này.”
“Tôi đánh không lại anh, chỉ có thể mặc anh xâm chiếm, cho dù anh đoạt được tôi, thì đã sao?” Thì ra tất cả những người đàn ông đều giống nhau, đều muốn chiếm đoạt.
“Em không chịu theo tôi, là bởi vì Bạch Thiệu Phàm sao?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà đầy uy hiếp, ẩn dấu sát khí, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ sẽ chọc giận hắn, thậm chí sẽ liên lụy Thiệu Phàm, không khí có vẻ hết sức căng thẳng
“Anh ấy không phải là người đàn ông của tôi.” Giọng nói của nàng kiên định
Hai người cùng nhìn nhau im lặng, như thi đua với nhau, ai cũng không chịu nhận thua. Một lúc lâu sau, Hắc Ưng chậm rãi mở miệng.”Hôm nay tôi bỏ qua, nhưng em đừng quên, ngoài tôi ra, những người đàn ông nào muốn tiếp cận em, chỉ có con đường chết.”
Nói xong Hắc Ưng liền mở cửa phòng rời đi, bỏ lại Nhược Băng vẫn còn đang sốc, vỗ về trái tim đang bất ổn của nàng, nàng tin tưởng, cuộc đối thoại vừa rồi nếu hơi có sơ xuất một chút, chỉ sợ tánh mạng Thiệu Phàm sẽ không còn, nàng tin rằng Hắc Ưng nói được sẽ làm được.
Ông trời! Nàng rốt cuộc chọc phải dạng đàn ông gì đây? Chết tiệt, tim nàng đập dữ dội không phải bởi vì sợ hãi, mà là đối với sự cuồng bạo cướp lấy nhiệt tình của hắn làm nàng có phản ứng này.
Vuốt ve đôi môi vừa rồi bị hắn hôn đến phát đau, cảm giác cuồng dã vẫn còn lưu lại, chỉ là một nụ hôn thôi tại sao lại làm cho lòng nàng dao động, Tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Nhất định là bởi vì lo lắng hắn sẽ gây ra điều gì bất lợi cho Bạch Thiệu Phàm nên mới có thể như vậy, nàng tự nói với chính mình như vậy.
Nhưng mà...... Mỗi khi hắn xuất hiện, đều làm cho nàng có chút chờ mong.....
Không! Không được! Nàng là một trinh thám phấn đấu vì chính nghĩa, tuyệt đối không thể cùng một sát thủ có quan hệ gì, hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn sẽ không có điểm chung.
Vứt tình cảm không nên có qua một bên, nàng bắt đầu mơ màng chìm trong giấc ngủ nặng nề......