Số lần đọc/download: 943 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 02:01:14 +0700
Chương 14
-Hoan hô, hoan hô!
Những tiếng tung hô không ngớt từ khi nàng ra khỏi cung điện.
-Bao giờ công nương sinh cho Pharaong một tiểu hoàng tử? – Chợt một người đàn ông hỏi lớn, mọi người cười vang.
-Cái ông này, chuyện quốc gia đại sự mà nói vậy. Sớm muộn gì Ai Cập cũng có tiểu hoàng tử thôi – Một người đàn bà gần đó vui miệng trả lời thay nàng làm cho nàng đỏ mặt.
-Ai Cập hùng mạnh muôn năm.
-Pharaong và nữ hoàng muôn năm.
Nhũng lời tung hô lại tiếp tục cất lên, vang vọng cả góc trời.
-Unasu – Nàng cất tiếng gọi cận vệ thân cận, chàng trai nhìn thẳng về phía hcur nhân nghe lệnh.
-Ta muốn đến trường học một lần nữa.
-Vâng – Rồi chàng quay về phía những quân sĩ đi theo để bảo vệ - Tới trường học.
Một lát sau, một trường học cổ đại nhỏ bé ở trước mắt nàng.
Carol bước vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi đứa bé, chúng chạy lại chỗ nàng, vui vẻ kể cho nàng mọi chuyện.
-Các bé học ở đây tốt chứ - Nàng xoa đầu một đứa bé, hỏi.
-Chúng con được học rất tốt, bọn con cố gắng để mai sau giúp ích cho đất nước – Một đứa bé nhanh nhảu trả lời.
-Giỏi lắm. Vậy các con ước mơ mai sau làm gì?
-Con muốn làm tướng quân, như đại tướng Minue vậy – Một đứa bé trai nói, có vẻ khá thầ tượng vị tướng nó nhắc đến.
-Con chỉ muốn làm cận vệ của công nương, để con có thể bảo vệ công nương như người cha đã mất của con – Một câu bé khác tự hào nói, cậu tự hào vì cha mình – thần tượng lớn nhất trong lòng - đã hi sinh anh dũng và tự hứa bản thân cũng sẽ làm được như vậy.
-Còn con muốn làm tì nữ.
-Sao cơ? Con muốn làm tì nữ - Nàng ngạc nhiên
-Vâng – Đứa bé gái quả quyết – Con muốn chăm sóc cho công nương, công chúa Xya và cả tiểu hoàng tử, tiểu công chúa. Con muốn ở bên các cô hằng ngày.
Và rất nhiều ước mơ bé nhỏ của những đứa bé này, tất cả đều trong sáng, hồn nhiên và đều vì nàng, vì đất nước Ai Cập này. Chợt nàng bật khóc.
-Công nương Carol, cô sao vậy, sao cô lại khóc? – Bọn trẻ lo lắng, nhao nhao hỏi.
-Cô không sao. Cám ơn các con. Cô tin rằng ước mơ của con các con sẽ trở thành hiện thực.
Chợt, một ông cụ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, bước nhẹ nhàng đến bên nàng và lũ trẻ.
-Công nương Carol – Nói rồi ông định cúi người hành lễ.
-Cụ không cần làm vậy đâu – Caorl đỡ lấy ông cụ, cảm nhận được rõ tuổi già của ông vì tay chân người này run run – Cụ là………..
-Là thầy bọn con ạ - Một đứa bé trả lời thay.
-Heptani. Con không được vô lễ như vậy. Ta dạy con như thế nào? – Ông nói nhỏ nhưng rất cứng rắn.
-Con xin lỗi thầy – Đứa bé tên Heptani khoanh tay xin lỗi – Con xin lỗi công nương.
-Thầy không cần quở trách cậu bé này – Nàng xoa đầu cậu bé – Con nhớ rút kinh nghiệm nhé – Đáp lại nàng là một tiếng “dạ”
-Công nương cứ xưng như bề trên, tôi chỉ là bề dưới, công nương đừng xưng hô như vậy.
-Không được. Xét về tuổi tác cụ đáng tuổi ông con, con gọi vậy có phần còn vô phép. Hôm nay con nhớ đến ngôi trường con đã học nên ghến thăm nơi đây. Mong là không làm phiền thầy và các cháu.
-Thưa công nương – Unasu đi từ ngoài vào, khẽ báo – Thưa công nương, đã đến giờ hồi cung.
-Được – Nàng gật đầu rồi quay sang người thầy lớn tuổi – Con xin phép về trước. Lần sau sẽ ghé thăm thầy và các cháu sau – Rồi nàng quay sang nói với lũ trẻ - Các con nhớ học chăm, nghe lời thầy, cha mẹ, anh chị.
Sau đó, lớp học lại nhao nhao
“Công nương nhớ ghé thăm tụi con”
“Tụi con yêu công nương lắm”
“Lần sau cô cùng công chúa Xya đến nhé”
Nàng mỉm cười với bọn trẻ, bước ra kiệu
Từ đó cho khi vào đến hoàng cung, nhân dận đi theo kiệu nàng để thể hiện lòng yêu quí, mến mộ.
Và khi đó, nàng đã đưa ra một quyết định. Nàng vĩnh viễn không thể rời xa những người dân thật thà, tình cảm này.Nàng nhận ra tình cảm của họ đối với nàng, không chỉ có sự kính trọng mà còn là tỉnh cảm gia đình. Với họ, Ai Cập là ngôi nhà lớn. Pharaong là cha, nữ hoàng là mẹ và họ là những anh em, những người con trong gia đình. Họ không thể hiện tình cảm với nàng bằng những trang sức, vàng bạc quí báu mà chỉ đơn giản là nhưng quả cam, những mảnh vải hay bất cứ thứ gì họ làm ra, và chúng đều thấm đượm tình cảm. Một nơi tuyệt vời như vậy, nàng không tin rằng mình không hối hận khi rời ra nó. Mẹ, anh Raian, Jimi, thầy Brown, xin lỗi mọi người, nhưng số mệnh đã định số phận của Carol Rido gắn bó với Ai Cập cổ đại rồi.
-Raian, con đang nghĩ gì vậy? Hôm nay không đi làm sao? – Bà Rido ngồi xuống bên cạnh Raian, nhấp một chút trà hoa nhài vào miệng.
-Con không mẹ ạ. Hôm nay con mệt nên muốn nghỉ một ngày – Chàng uer oải đáp lại.
-Ừ, vậy cũng tốt, con đã biết nghĩ đến sức khỏe – Bà cười, khiến làn da đã bắt đầu lão hóa co lại trên trán nhưng trông vẫn rất hiền từ - Con có muốn kể với mẹ một số chuyện không? Mẹ có thể cho con một vài lời khuyên hữu ích nếu con cần.
-Mẹ, con có chuyện gì đâu – Raian giật mình, chối ngay.
-Con nghĩ con có thể dối mẹ sao Raian? – Bà nhìn thẳng vào mắt Raian.
-Con……… Chuyện là vậy………. – chàng ngập ngừng kể.
-Vậy là, con để Asisư đi chỉ vì con không tha thứ cho những gì Asisư đã làm với Carol – Bà kết luận sau khi nghe xong.
-Dạ, có thể nói vậy.
-Con quá ngu ngốc, Raian ạ. Làm sao con có thể sống khi mà cứ quan tâm đến quá khứ, bỏ lỡ hiện tại và tương lai của con. Hơn nữa, Asisư hiện nay, con nghĩ rằng cô bé có thể vui vẻ sống với một chàng trai quí tộc hoàng tử nào đó như lời Xya nói, chứ không phải là con sao? – Rồi bà chậm rãi nói tiếp – Là phụ nữ, mẹ hiểu được những hành động của Asisư. Con bé không đúng, nhưng không hẳn đã sai. Nhưng con bé đã nhận ra lỗi lầm của mình, và muốn có một cuộc sống khác, như vậy có gì sai? Hãy biết tha thứ con ạ. Con không thể giữ mãi sự hận thù mà thanh thản sống được đâu.
-Mẹ à………
-Con nghe mẹ nói và đừng nói gì – Bà cắt lời – Con hãy nhớ lại xem, những ngày có Asisư ở bên, con đã vui vẻ và hạnh phúc biết chừng nào. Con không nói với mẹ nhưng mẹ biết, cô bé chính là người côn gái Số Phận đã quyết định sẽ ở bên con trọn đời. Chỉ nhớ điều đó thôi, con trai. Hãy suy nghĩ kĩ nhưng gì mẹ đã nói – Bà xoa đầu Raian, xem chừng con trai bà còn bé bỏng lắm – Con vào phòng nghỉ đi, con không ngủ nhiều ngày rồi.
-Sao mẹ biết? – Chàng ngạc nhiên nhìn mẹ và chợt tự tìm được câu trả lời – Vì mẹ là mẹ con – Rồi chàng làm theo lời mẹ.
Bà nhìn cậu con trai lẵng lẽ bước về phòng. Bà không ngờ mọi chuyện lại phực tạp như vậy. Từ ngày Xya đi sau khi trở về viếng cha thì bà đã biết có chuyện xảy ra. Nhưng bà coi như không biết gì vì không muốn các con phải nghĩ đến mình. Bà không phải mẹ ruột của Raian – một điều chỉ có bà, ông Rido và cô con út Xya biết – nhưng lại hiểu được tính cách của Raian.
-Rồi bọn nhỏ sẽ hạnh phúc, phải không ông? – Bà nhìn lên bầu trời sắp hoàng hôn như muốn nói với chồng. Chợt nhìn thấy trên trời có dòng chữ “BỌN NHỎ SẼ HẠNH PHÚC. VÀ TÔI LUÔN RẤT YÊU BÀ” và mỉm cười. Tuy đã mất nhưng ông Rido luôn ở bên bà – Tôi cũng rất yêu ông, luôn luôn là vậy – Nhấp thêm một miếng trà nhỏ, bà từ từ thưởng thức vẻ đẹp của chiều tà.
Những đám mây đen ở phía xa đã từ từ đi chuyển về phương khác………….
0o0o0o0oo0o0o00o0o0
-A, Xya, em đã đi đâu vậy? – Carol hỏi Xya, cô bé đã mất tích mấy ngày và chợt trở về như không có chuyện gì.
-Em đi chữa bệnh cho người dân ở gần kinh thành Bê Tê.
-Nói dối. Chị Asisư bảo em về thăm nhà, phải không? – Carol nhíu mày. Một trong hai người này dối nàng chăng.
-Em đâu có. Sau đó em đi đến những nơi ổ chuột giúp họ chữa bệnh và phân phát lương thực cho họ - Nàng mỉm cười. Chỉ là chưa nói hết sự thật thôi mà – Em nói thật đó.
-Thôi được. Mẹ và anh Raian khỏe không? – Carol thở dài.
-Mẹ khỏe còn anh Raian … sắp chết rồi – Xya bĩu môi, một hành động chứng tỏ nàng đang giận Raian.
-Xya à - Carol bật cười – Anh ấy nhớ chị Asisư à?
-Nhưng không tha thứ cho những gì chị ấy đã làm với chị.
-Bao giờ chị phải mắng cho anh ấy mới được. Chị còn không giận thì ai có quyền giận.
-Nhưng chúng ta tin vào sự lựa chọn của Raian – Xya nói một cách tin tưởng.
-Phải, tin vào anh Raian – Carol lặp lại, đôi môi hồng nở một nụ cười đẹp.
-Chị Carol – Menfuisư, Carol giật mình vì tiếng nói trong trẻo. Hơn ai hết, người giật mình nhất là Carol. Nàng đang định hù cho Menfuisư – đang đọc công văn – cho chàng sợ Carol này. Ai ngờ… đúng là người tính không bằng trời tính.
-Chào em, Xya. Carol, em đến từ lúc nào vậy – Chàng ngạc nhiên hỏi Carol, đồng thời kéo nàng vào lòng.
-Một lúc rồi, ai bảo chàng chăm chú quá – Carol bĩu môi – Chàng đang đọc gì vậy? Thư tình hả?
-Ừ - Menfuisư giả vờ bối rối, gãi đầu gãi tai – của mấy cô công chúa láng giềng. Họ đang tán tỉnh ta để ta lấy họ làm thê thiếp – Rồi đặt cằm vào vai Carol – Ai bảo chồng nàng đẹp trai tài giỏi quá làm chi?
-MENFUISƯ! – Carol hét lớn – Chàng dám?
-Thì ta cũng đang nghĩ – chàng đùa, tay vẫn ôm lấy Carol dù tai chàng sắp điếc đến nơi.
-Chàng………. Chàng chán em rồi chứ gì – Những giọt lệ long lanh chợt rơi xuống.
-Carol – Đến lúc này Menfuisư mới hoảng sợ, chấm dứt trò đùa của mình – Nàng sao vậy? Ta chỉ đùa thôi mà. Nín đi nào. Nín đi.
-Chàng… lần sau híc… không được híc đùa… như thế - Carol nói giữa những tiếng nấc.
-Được được, ta hứa. Nàng muốn gì ta cũng chiều hết – Menfuisư ôm Carol vào lòng. Tiếng khúc khích vang lên đâu đây.
-E hèm – Xya hắng giọng, tiếng cười bé dần – Thế anh cho người gọi em đến đây để xem phim tình cảm lãng mạn hả?
-Xya à……. – Carol đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ.
-À, anh quên mất – Vẫn ôm Carol trong tay, chàng nói – Lần trước em đi giúp đỡ những người dân phía Tây Bắc đã đem lại được nhiều kết quả tốt. Lần này triều đình mong em tiếp tục đến làng chài Praghenti ở Tây Nam kinh thành Tê Bê. Đó là một trong những làng chài nghèo nhất.
-Được thôi. Dù sao em cũng đang không có việc gì làm – Xya nhún vai – Hết rồi phải không? Em về phòng chuẩn bị, sáng mai em sẽ xuất phát luôn.
-Được vậy thì tốt - Menfuisư đồng ý – Vậy em đi đi.
-Được rồi. Em đi ngay đây. Anh không cần công khai đuổi như thế. Trả lại không gian riêng tư cho hai người – Nói rồi cô bé cười, tiếng cười giòn tan khiến ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu hơn – Quên mất, anh nhớ bảo vệ chị Carol cẩn thận.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
-Bác chỉ cần uống theo đơn thuốc này, ngày 2 làn thì bệnh sẽ từ từ khỏi – Xya mỉm cười nói với một chàng người đàn ông trung niên.
-Nhưng nhà tôi không có tiền…. – Ông ngập ngừng.
-Không sao, sẽ có người phát thuốc miễn phí cho bác, bác đừng lo, không cần trả tiền đâu ạ.
-Vậy thì cám ơn công chúa quá – Ông vui mừng.
-Không có gì đâu bác – Xya mỉm cười niềm nở, quay sang nói với một quân sĩ gần đó – Nhờ anh báo với mọi người nếu bệnh không quá ngiêm trọng ảnh hưởng tới tính mạng thì xin mai quay lại, em sẽ chữa.
-Dạ, công chúa.
Chàng nhận lệnh rồi thông báo với người dân. Họ nghe vậy thì cảm tạ nàng rồi về nhà. Xya bước ra khỏi khu nhà khám, đưa mắt nhìn xung quanh. Chiều tối rồi.
-Công chúa khám ọi người cả ngày chắc cũng mệt – Ruka tiến lại gần nàng.
-Em muốn học nghề này để giúp mọi người nên được như vậy rất vui. Hơn nữa còn được gặp nhiều thầy thuốc lành nghề, không phải rất tốt sao? – Nàng nhắm mắt, hít hà không khí trong lành. Gió đùa nghịch với những lọn tóc mềm mại, làm chúng rối lên. Nhưng trong mắt mọi người, nàng vẫn xinh đẹp như bất cứ lúc nào – Còn anh? – Nàng chợt hỏi.
-Công chúa định nói gì? – Ruka nhíu mày.
-Không phải anh là cận vệ của chị Carol sao? Lúc trước anh còn từ chối làm cận vệ cho em, sao giờ lại theo em đến đây?
-Lệnh của hoàng tử Izumin. Người nói tạm thời bỏ ý định bắt cóc hoàng phi – Ruka thở dài nhìn dòng sông Nil – Phải rồi, hoàng tử hình như ngày mai sẽ tới kinh thành Tê Bê
-Vậy sao? Sau khi xong việc em sẽ về kinh thành –Môi nàng vẽ lên một đường cong hoàn hảo – Anh thất vọng đó hả?
-Không hẳn – Chàng đáp, có vẻ thờ ơ – Công chúa có muốn đi một vòng quanh đây không? Giờ này sẽ được thưởng thức nhiều món ăn ngon đó.
-Được thôi – Nàng đồng ý.
Rồi hai người bắt đầu dạo quanh làng chài. Quả nhiên đi đến đâu người dân cũng mời nàng những thứ tốt nhất họ có nhưng Xya và Ruka chỉ thưởng thứ một chút rồi tiếp tục đi. Chợt, một người thanh niên trẻ bê một bao gì đó khá lớn đụng vào người Xya khiến nàng loạng choạng. Ruka vội đỡ nàng và quay sang nói người thanh niên kia:
-Anh đi cẩn thận chứ.
-Xin lỗi, xin lỗi – Chàng thanh niên vội ngẩn mặt lên nhìn người mình đã va vào xin lỗi.
-Không sao – Xya cũng nhìn người đã va vào mình, sau khi đã đứng vứng.
-Anh Raian / Xya – Hai người đồng thanh – Sao anh/em lại ở đây? – Rồi họ lấy ôm nhau.
-Em biết anh sẽ lựa chọn đúng mà – Xya nói nhỏ trong vòng tay Raian.
-Cám ơn em – Chàng đáp lại.
-Rốt cục – Ruka nói khó chịu. Từ nãy đến giờ chàng bị hai con người này bỏ rơi – có chuyện gì vậy?
-À……. – Xya đang định giải thích thì một cô gái đi đến, hỏi – Raian, anh lại gây ra chuyện gì hả? A, thần thất lễ quá. Công chúa vạn tuế - Nhận ra sự có mặt của Xya, cô gái nhanh chóng nhanh lễ, rồi hỏi Raian – Anh làm gì công chúa vậy hả?
-Không có gì đâu. Dù sao đây cũng là người quen của tôi – Xya lắc đầu.
-Người quen? Anh có quan hệ gì với công chúa vậy? – Cô gái tò mò.
-À, anh ấy là anh trai tôi – Xya một lần nữa giúp Raian giải thích. Còn Raian hiện vẫn đang khó hiểu vì cụm từ “công chúa”
-Anh trai của công chúa? – Cô gái sững sờ.
-Đúng vậy.
-Anh trai của công chúa? – Lần này là đến lượt Ruka.
-Không sai – Xya vẫn thản nhiên – Sao vậy?
-Sao bấy lâu nay không bao giờ người nhắc về anh trai?
-Chị Carol vẫn nhắc suốt mà. Mấy lần anh Menfuisư ghen cũng vì chuyện đó – Tiếp tục thản nhiên. Nghe đến cái tên Carol, Raian bừng tỉnh – Carol, con bé đang ở đâu? Anh muốn gặp nó.
-Được thôi. Vậy ngày kia chúng ta sẽ về cung. Đành về sớm hơn vậy – Xya suy nghĩ – Giờ anh đi cùng em luôn chứ? – Được.
Hai anh em bước đi để lại hai con người vẫn còn đang ngạc nhiên.
-Anh à – Xya gọi khẽ để gây sự chú ý của con người đang ngồi suy nghĩ trầm tư đến nỗi nàng vào vài phút rồi mà không nhận ra.
-Sao vậy? Em lo xong hết mọi việc rồi hả - Raiansau khi hiểu được chuyện vì sao Xya là công chúa thì cũng chấp nhận – Có chuyện gì mà gọi anh?
-Em muốn hỏi…. tại sao anh lại tới đây? Anh tới đây bằng cách nào? – Xya ngập ngừng.
-À – Raian trầm ngâm – Là thế này………….
--------------------Flash Back--------------------------
Raian sau khi nghe lời mẹ trở về phòng để nghỉ ngơi. Nhưng dù có cố đến đâu, chàng cũng không ngủ được. Mỗi khi chàng nhắm mắt, hình ảnh cô gái tóc đen dài xinh đẹp nâng níu đóa hồng đỏ trong tay lại hiện ra. Chàng giật mình mở mắt thì lại là hình ảnh cô gái đó vơi hai dòng lệ long lanh nơi khóe mắt vô vọng nhìn chàng bước đi. Lắc đầu để xua tan hình ảnh đó thì một hình ảnh khác lại xuất hiện. Cứ như vậy. Chúng như giết chàng đến nơi. Chúng dày vò chàng trong nỗi nhớ nhung. Chúng làm chàng cảm thấy oán giận bản thân vì sao lại thiếu suy nghĩ như vậy?
Nhưng bây giờ không phải lúc để chàng ngồi không như vậy. Chàng phải sửa lai lỗi lầm của mình. Chàng tin Asisư vẫn còn yêu chàng, cô ấy yêu chàng nhiều lắm mà.
Nhắm mắt, lại là hình ảnh cô gái xinh đẹp, chàng có thể thấy cả bầu trời hoàng hôn rộng lớn trong đôi mắt đen huyền đó. Giấc ngủ kéo đến thật nhanh………….
Hôm sau…………
-Chào buổi sáng, mẹ - Raian vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
-Hôm nay tâm trạng của con có vẻ tốt – Bà chìu mến nhìn con.
-Dạ. Con muốn xin mẹ việc này – Raian ngập ngừng.
-Con nói đi.
-Con đã suy nghĩ rất nhiều về lời khuyên của mẹ - Raian nhìn thẳng vào mắt mẹ - Và con muốn xin mẹ xon sẽ tìm cách đưa Asisư về đây, nhưng trong thời gian tìm cô ấy, có thể khá lâu, con sẽ không về nhà.
-Được – Bà Rido đồng ý. Thà như vậy còn hơn ở nhà như một cái xác không hồn.
Những chuyện sau đó Raian không rõ lắm. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy chàng nhìn thấy trần nhà bằng gạch. Nhìn xung quanh, chàng nhận ra, là một ngôi nhà gạch nhỏ với cùng ghế và một vài đồ dùng cần thiết của một gia đình còn chàng đang nằm trên một cái giường tre nhỏ. Chợt một cô gái có nước da màu bánh mật, mái tóc đen khô buộc gọn trong chiếc khăn khỏ, hình ảnh đặc trưng của cô gái làng chài, bước đến hỏi chuyện chàng:
-Anh tỉnh dậy rồi à? Anh hôn mê hơn một ngày một đêm rồi đấy.
-Cô là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? – Raian đặt ra một loạt câu hỏi khiến cô gái bật cười – Tôi là Yamia. Đây là làng chài Praghenti. Cha tôi đi kéo lưới thì thấy anh bất tỉnh gần mép nước nên đưa anh về đây. Tôi trả lời hết câu hỏi của anh rồi. Giờ đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi, được chứ? – Raian gật đầu – Anh là ai? Anh đến đây có chuyện gì? Sao anh lại bị dòng nước cuốn trôi?
-Cô cứ gọi tôi là Raian. Tôi đến đây để tim người tôi yêu quí – Raian cười nhẹ - Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào để đến kinh thành chứ?
-Đường đến kinh thành chỉ có cha tôi biết. Ông thường hay đem cá đến kinh thành bán – Yamia lắc đầu – Nhưng phải nửa tháng nữa mới đến ngày ôgn lên kinh thành.
-Vậy tôi làm cách nào để lên kinh thành được?
-Phải rồi. Tôi nghe nói 3 ngày nữa công chúa sẽ tới đây để giúp chúng tôi chữa bệnh. Họ nói công chúa rất xinh đẹp mà lại tốt bụng, hòa đồng nữa. Anh có thể xin công chúa theo người lên kinh – Yamia gật đầu với suy nghĩ của mình.
-Đành phải vậy thôi.
-Trong thời gian đó anh sẽ sống ở đâu?
-Tôi không biết.
-Thôi được, tôi sẽ xin cha mẹ cho anh ở tạm. Nhưng nhớ là, có làm mới có ăn – Cô gái đe dọa.
-Được.
Tuy Raian rất quả quyết hứa nhưng thực sự đó là lần đầu tiên chàng sống ở thế giới cổ đại, mọi thứ đều quá lạ lẫm với chàng nên việc chàng gây ra một vài lỗi là điều không thể tránh khỏi.
---------------------End Flash Back----------------------
-Mọi chuyện là vậy sao? – Xya hỏi.
-Phải. Asisư vẫn còn yêu anh, phải không?
-Anh nghĩ xem, một người vì anh mà khóc hết nước mắt, vì anh mà đêm nào cũng thức trắng đến nỗi mấy lần suýt ngã bệnh, ngày đêm nhung nhớ anh thì có yêu anh không? – Nhớ lại hình ảnh dáng người gầy gầy của Asisư luôn ngồi trong vườn thượng uyển ngắm nhìn bầu trời và những bông hoa đến nỗi quên ăn quên ngủ mà Xya thấy xót xa. Nhưng Xya xót một thì Raian xót mười, như xát muối vao tim vậy – Hứa với em, đừng bao giờ để chị ấy đau khổ nữa. Chị ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
-Lời hứa có quan trọng bằng việc làm không? Suốt đời này, anh sẽ ở bên cô ấy nếu điều đó khiến cô ấy hạnh phúc.