Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 14
T
ất nhiên Nolan Wainwright có bản danh sách họ tên địa chỉ và số điện thoại của tất cả các nhân viên nhà băng. Ông lần tìm địa chỉ và số điện thoại của Miles Eastin. Anh ta ở cách trung tâm thành phố chừng ba cây số, trong một khu của loại dân trung lưu.
Trưởng ban bảo vệ nhà băng ra khỏi Toà Cao ốc để vào một trạm điện thoại công cộng trên quảng trường Rosselli. Ông quay số và nghe thấy tiếng chuông đầu kia. Chuông reo mãi. Vậy là Eastin không có nhà và ngoài anh ta ra không có ai. Anh ta sống độc thân.
Nếu trường hợp Eastin có gia đình, thì Nolan Wainwright sẽ giả vờ nói là gọi nhầm số và xin lỗi. Nhưng bây giờ thì đã rõ, quả là Eastin sống một mình và lúc này ở nhà anh ta không có ai. Nolan quay vào Toà Cao ốc, lấy xe. Trước khi nổ máy, ông mở hộp trong xe, lấy chiếc túi nhỏ bằng da nhét vào túi trong của áo vét rồi mới lao xe đi, cho xe chạy theo hướng ra ngoài khu trung tâm.
Ông đỗ xe lại cách toà nhà một quãng, xuống đi bộ, ung dung quan sát xung quanh. Nhà Eastin ở là một toà nhà ba tầng xây cách đây phải đến bốn chục năm và vẫn nghiêm chỉnh. Có khoảng trên chục căn hộ. Không thấy nhân viên gác cửa. Nhìn qua ô của kính vào gian tiền sảnh, Nolan thấy một dẫy hòm thư báo. Bên trong là một cánh cửa gỗ dầy có vẻ rất kiên cố và chắc hẳn là đã khoá.
Lúc này là mười giờ rưỡi tối. Trên đường phố xe cộ thưa thớt. Không thấy người đi bộ nào. Nolan Wainwright đẩy cửa bước vào. Dưới dẫy hòm thư báo là hàng nút bấm và một máy nội đàm interphone treo trong tường. Nolan Wainwrigh tìm nút bấm phòng của Eastin, thấy đề bên cạnh "2G". Ông đoán, chắc hắn ở tầng ba. Ông bèn ấn vào nút phòng số 3. Một tiếng đàn ông hỏi:"Ai đấy?"
Tên họ ghi bên cạnh nút là Appleby. Nolan bèn nói:
- Có điện gửi cho ông Appleby.
- Tốt lắm. Mời lên. Một tiếng rè rè trong ổ khoá rồi tiếng "tách". Khóa đã mở. Nolan Wainwright liền mở cánh cửa kiên cố bước vào trong. Trước mặt ông là thang máy, nhưng Nolan quặt sang bên cạnh đi bộ lên, thầm nghĩ người đời đúng là cả tin. Lão Appleby kia chắc rất khó chịu, khi đợi mãi không mấy nhân viên bưu điện đem bức điện lên. Nhưng mặc lão! Mọi người dân đều xử sự như Appleby, cũng chẳng đáng lấy làm lạ. Rất có thể lão này nghi hoặc gì đó và gọi điện báo đồn cảnh sát. Nhưng cũng chưa chắc.
Căn hộ 2G nằm ở cuối hành lang. Ổ khoá xem chừng không phức tạp gì lắm. Nolan lấy trong túi da ra một loạt thanh thép nhỏ, tra thử từng thanh vào ổ. Cuối cùng đến thanh thứ tư thì mở được. Ông mở khẽ, bước vào rồi đóng lại. Thoạt đầu Nolan đứng lại một lúc để quen với bóng tối. Sau đấy ông bước đến cửa sổ, kéo rèm che kín rồi bật đèn. Căn hộ nhỏ dành cho người độc thân chỉ có một phòng ngăn làm hai khu vực, khu vực dùng làm phòng khách gồm một đi văng nệm, một ghế bành, bàn vừa để làm việc vừa để ăn, một máy thu hình loại xách tay. Bên trong dùng làm kho có hai cửa vào phòng vệ sinh và vào bếp. Bên cạnh còn có một cửa vào chỗ để treo quần áo. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ. Trên tường giá đựng sách thứ tự. Vài bức hoạ thuốc nước xinh xắn.
Không để lãng phí thời gian vô ích. Nolan Wainwright bắt đầu tiến hành cuộc lục soát theo thứ tự. Việc “khám" nhà như thế này là trái với pháp luật đồng thời cũng trái với nguyên tắc sống và hành động của Nolan Wainwright. Nhưng hôm nay ông quá uất giận, một nỗi giận âm ỉ trong lòng ông suốt ba tiếng đồng hồ qua.
Suốt trong ba tiếng đồng hồ đó, ông nhớ lại rất rõ cặp mắt cầu khẩn của cô gái Porto-Rico Juanita, lúc cô ta xuất hiện và ngồi trước mặt ông, chịu cuộc thẩm vấn nghiêm khắc hôm Thứ tư vừa rồi. Nolan thấy dường như cặp mắt cô ta muốn nói với ông: ông da đen tôi da nâu. Hơn ai hết ông phải hiểu rằng tôi cô đơn, tôi gặp khó khăn và ông có bổn phận phải giúp đỡ tôi. Nolan đọc được lời khẩn cầu ấy trong cặp mắt cô gái, nhưng ông lờ đi và vẫn nghiêm khắc làm nhiệm vụ của trưởng ban bảo vệ nhà băng, thậm chí có phần quá mức nghiệt ngã.
Bây giờ ông vô cùng hối hận. Chính nỗi hối hận đó càng làm tăng thêm nỗi căm giận tên Miles Eastin, là kẻ đã âm mưu lừa ông. Chính vì nỗi căm uất ấy mà Nolan Wainwright muốn trị hắn thật nặng, cho xứng với tội lỗi đê hèn của hắn, vu oan cho một cô gái yếu đuối, bất hạnh và nghèo khổ. Trong suốt nửa tiếng đồng hồ Nolan Wainwright lục soát gian treo quần áo, các tủ, các ngăn kéo, dò các đồ đạc, mở các va li, ngó vào đằng sau các bức tranh treo trên tường. Ông bắt gặp cả một ngăn đựng toàn sách về môn sưu tầm tiền cổ, là thứ giải trí say mê của nhiều người. Eastin có cả một bộ sưu tập khá phong phú về tiền cổ. Nolan kéo bàn ghế sang một góc rồi lật thảm lên. Ông thử tìm xem các khe giữa các mảnh gỗ lát sàn có gì đặc biệt. Và ông phát hiện ra hai vết mầu sáng hơn các vết ghép khác.
Ông lấy cái cưa nhỏ, nậy tấm gỗ lát lên, thấy một cuốn sổ nhỏ màu đen và một tập tiền. Ông lấy hai thứ đó ta rồi nhanh chóng lắp miếng gỗ vào, trải thảm lên, kê đồ đạc lại như cũ. Tất cả đều là giấy hai mươi đô la, và có ba trăm tờ. Đúng số tiền bị mất hôm Thứ tư vừa rồi. Đếm xong tiền, Nolan mở sổ ra xem, thì ra đấy là cuốn sổ ghi tiền đánh cá trong các trận thi đấu. Các số tiền cá đều lớn đến mức làm Nolan sửng sốt. Ông đặt cuốn sổ và tập tiền lên mặt bàn trước đi văng.
Việc thu lại số tiền một cách quá dễ dàng không làm Nolan ngạc nhiên. Một thằng cha khôn ngoan như Eastin, lẽ ra phải cất tiền bằng cách gửi một nhà băng nào đó, hoặc để trong hộp bảo hiểm thuê ở ngoài ga. Nhưng Nolan cũng lại biết rằng, các tên tội phạm thường đôi khi phạm những sơ suất rất vô lý. Nhưng Nolan còn muốn biết Eastin làm cách nào ăn cắp được tiền, trong khi nhà băng thi hành đủ mọi biện pháp phòng ngừa.
Nolan Wainwright quan sát lại toàn bộ căn hộ một lần nữa rồi tắt đèn, mở rèm cửa ra như cũ, ngồi xuống ghế đợi. Ánh đèn ngoài phố dọi vào vài vệt sáng trong căn hộ tối tăm. Nolan lại nghĩ đến cô gái da nâu Juanita và hy vọng sẽ chuộc được thái độ nghiệt ngã đối với cô hôm trước. Rồi ông sực nhớ viên thanh tra cảnh sát của F.B.I. có nói về "người chồng biệt tăm" của cô gái. Anh ta tên là Carlos Numez, và bây giờ Nolan đã biết được địa chỉ tại thành phố Phoenix bang Arizona. Nolan sẽ "tặng" cho Juanita món quà đó: tung tích của chồng cô hiện giờ.
Nghĩ đến chuyện Eastin đã khai có nhìn thấy chồng Juanita vào cửa giao dịch của nhà băng, rồi y lại khôn ngoan bảo "không dám tin chắc một trăm phần trăm là anh ta" để gieo nghi ngờ lên đầu Juanita, Nolan uất lên đến tận cổ. Ông phải cố tự nhủ "bình tĩnh” để dẹp đi nỗi căm thù thằng cha khốn kiếp Eastin kia. Ông tự nhủ không được để cho mình quá nổi nóng mà làm điều thiếu suy nghĩ.
Trưởng ban bảo vệ Ngân hàng Thương mại số Một này năm nay gần đến tuổi năm mươi và mấy chục năm qua ông đã sống hoàn toàn chân chính. Tuyệt nhiên không phạm điều gì để ai có thể chê trách. Nhưng trước đó, đâu phải ông đã như thế ngay. Sinh trong một khu phố nghèo khổ, ngay khi ra đời Nolan đã vấp phải nhiều nghịch cảnh. Để tồn tại được, hàng ngày ông phải đối phó với mọi điều xui xẻo, diễn ra giữa một môi trường đầy những hành vi phạm pháp.
Đến tuổi thiếu niên ông đi theo một băng lưu manh, chiến đấu với pháp luật và cảnh sát cốt để tự khẳng định chất "con trai" của mình. Giống như nhiều trẻ em sinh ra trong những gia đình nghèo khổ thời đó mà không phải chỉ thời đó. Thời nay cũng vẫn như vậy, Nolan khao khát được "nổi danh”. Ông căm giận thấy mình chỉ như cái bóng, không ai biết ông là ai. Do không có học vấn, Nolan thấy không còn con đường nào khác. Nếu đường đời cứ diễn ra theo cách đó, chắc hẳn hôm nay Nolan Wamwright đã thành một tên tội phạm sừng sỏ với không biết bao nhiêu án tích.
Nhưng ông đã gặp may, và một người tên là Bufflehead Kelly đã đóng vai trò quan trọng trong sự may mắn này. Bufflehead là một cảnh sát già trong khu vực, không thông minh gì mấy và rất lười, nhưng được cái dễ tính. Bufflehead hiểu ra rằng muốn tồn tại trong khung cảnh này, cách ít nhất là tránh cho xa những “điểm nóng". Chỉ những trường hợp việc phạm tội quá hiển nhiên, ông ta mới buộc phải can thiệp. Cấp trên nhận thấy không một cảnh sát viên nào lại bắt người quá ít như Kelly Bufflehead. Nhưng ông chỉ cốt sống qua quít để đợi đến ngày nghỉ hưu.
Một đêm, băng thiếu niên tội phạm của Nolan cướp một kho chứa hàng. Không may ông cảnh sát lười biếng kia lại có mặt gần đấy. Ông ta buộc phải can thiệp. Bọn trẻ chạy được hết, riêng một mình Nolan rơi vào tay Bufflehead.
- Thằng nhãi ranh khốn kiếp! Chỉ vì mày mà tao sắp mất một đêm ngồi mài bút lên giấy để lập biên bản, để tường trình này nọ và rồi ngày mai tao lại mất cả buổi dẫn mày ra toà và ngồi đực ra ở đó! Giá không có mày có phải tao được tự do thoải mái không?
Hai thứ Bufflehead ghét nhất trên đời là viết biên bản và ra toà án. Vì vậy õng ta quyết định không bắt Nolan, không lập biên bản, chỉ dẫn cậu bé đến phòng tập võ của cơ quan cảnh sát, rồi ông ta đeo găng quyền Anh vào, đấm đá Nolan một hồi túi bụi để cậu nhớ đời. Lúc được Bufflehead thả ra, Nolan mặt mày sưng húp, hai mắt nhức nhối, toàn thân đau như giần. Cậu rất căm lão cảnh sát "Đầu trâu”, quên mất rằng nhờ ông ta mà cậu không bị đưa ra toà lĩnh án. Cậu thề thù này phải trả và sẽ có dịp cho lão một trận đòn nên thân. Nhằm mục đích ấy Nolan chăm chỉ đến phòng tập thể thao, gắng sức luyện tập, thậm chí còn xin theo một lớp huấn luyện đấu quyền Anh. Không ngờ càng tập luyện, Nolan càng thấy nhẹ đi mối thù. Thậm chí hiểu biết thêm, cậu lại thấy mến lão cảnh sát Bufflehead.
Sau đấy gần một năm, Nolan vẫn tiếp tục tập luyện và đã thành thạo trong môn quyền Anh, thì Bufflehead gặp phải một chuyện rủi ro. Số là đêm đó ông đi tuần, bắt gặp hai tên kẻ trộm đang bẻ khoá một hiệu tạp hoá. Mặc dù ông ta không có ý định bắt chúng, nhưng nhìn thấy cảnh sát, chúng hốt hoảng. Và sẵn có vũ khí trong tay, một tên bắn luôn vào giữa bụng Bufflehead. Tiếng súng khiến những người gần đấy chạy lại. Nolan cũng chạy đến theo chân mọi người. Và cảnh đó suốt đời ông không bao giờ quên. Người cảnh sát hiền lành và lười biếng đang quằn quại đau đớn. Đến lúc xe cấp cứu đến thì ông ta đã tắt thở.
Sự kiện hôm đó đánh một đòn chí mạng vào tâm trí Nolan. Ông kinh hoàng chứng kiến cái chết thảm thương của Bufflehead, đồng thời cả việc tên giết người kia ra toà lĩnh án tử hình, rồi bị hành quyết cùng với tên đồng phạm của nó. Nolan còn kinh sợ nghĩ đến không khí hỗn loạn do bọn tội phạm trong khu vực gây ra. Tất cả những cái đó tạo ra trong trí óc non nớt của cậu bé Nolan Wainwright, một hiện tượng mà danh từ bác học gọi là sự "thanh lọc". Từ ngày đó, Nolan coi mọi hành vi phạm pháp đều tàn bạo và đáng phải trừng trị. Chính vì vậy mà ông đi vào ngành cảnh sát.
Ông học nghề chóng vánh, làm việc tận tụy, đạt hiệu quả cao và thăng cấp rất nhanh, nổi tiếng là một cảnh sát viên dũng cảm và tuyệt đối trong sạch. Chính Tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại số Một Hoa kỳ Ben Rosselli đã có dịp chứng kiến tính nguyên tắc đó của Nolan. Khi Nolan rời khỏi ngành cảnh sát để làm trưởng ban bảo vệ của nhà băng, thì thái độ của ông vẫn không hề thay đổi. Nolan vẫn căm ghét mọi hành vi tội phạm như ngày trước.
Đêm hôm nay, Nolan Wainwright đang ngủ gà ngủ gật trên đi văng thì có tiếng mở khoá ngoài cửa. Nolan tỉnh hẳn, liếc nhìn đồng hồ. Kim dạ quang chỉ mười hai giờ mười lăm. Một bóng người bước vào. Đèn ngoài hành lang sáng và Nolan nhận ra ngay, chính là Miles Eastin. Y bật đèn. Nhìn thấy Nolan ngồi đó, Eastin hết hồn. Mặt y tái nhợt, miệng há hốc. Y mở miệng định nói, nhưng lưỡi líu lại. Y đành chỉ nuốt nước bọt đứng đó.
Nolan đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tên ăn cắp, quát:
- Hôm nay mày ăn cắp được bao nhiêu?
Rồi không đợi hắn trả lời, Nolan túm cổ áo tên ăn cắp quay một vòng rồi đẩy hắn ngã xuống đi văng...
Sự tức giận thay chỗ cho sự kinh ngạc, Eastin ấp úng:
- Làm thế nào ông vào được đây? Ông đến đây làm gì?
Vừa lúc đó hắn nhìn thấy tập tiền và cuốn sổ bìa đen. Hắn kinh hoàng.
- Tao đến tìm số tiền của nhà băng. Nolan Wainwright nói, giọng hung dữ.
- Đây là tiền mày ăn cắp được hôm Thứ tư chứ gì? Chúng tao còn biết mày thuổng cả những tài khoản đang ngủ. Hai vai Miles Eastin rung lên bần bật. Hắn cúi đầu hai tay ôm mặt.
- Đừng đóng kịch! Nolan tiến lên một bước, giật hai bàn tay Eastin ra, nâng đầu hắn lên, nhưng không làm một cách thô bạo, bởi ông nhớ đến lời đã hứa với hai nhân viên F.B.I.
- Mày sẽ còn phải trả lời tao nhiều thứ nữa. Nào, nói ngay đi, đừng mất thời gian.
Eastin ấp úng những câu nghe không rõ, đầu lắc lư khẩn khoản:
- Ông khoan cho một lát. Tôi đang rối óc lên đây này.
Nolan không chịu. Ông biết rằng cách phòng ngự tốt nhất của tên ăn cắp này là im lặng. Ông thấy cần phải tấn công ngay, tấn công dồn dập. Được cái may là ông không cần phải tôn trọng các nguyên tắc trong thẩm vấn, mà các nhân viên cảnh sát đều phải tuân thủ. Bây giờ Nolan không làm trong ngành cảnh sát nữa, ông không còn bổn phận đó. Bây giờ ông cần lấy ngay được ở Miles Eastin lời thú nhận đầy đủ và có xác nhận rõ ràng xung quanh chuyện hắn lấy cắp sáu ngàn đô la.
Ông ngồi xuống trước mặt Eastin, tiếp tục quắc mắt nhìn thang vào mắt hắn:
- Tao không vội đi đâu. Nhưng tao muốn kết thúc chuyện này chóng vánh.
Eastin không đáp. Nolan nhấc cuốn sổ tay bìa đen, mở ra và trỏ một trang kín chữ:
- Đây là các cuộc đánh cá phải không.
Eastin vẫn còn bàng hoàng, gật đầu.
- Nhưng đánh cá gì?
Eastin lúng búng khai, đấy là đánh cá trận đá bóng giữa đội Texas và đội Notre-Dame. Hắn đặt vào đội Notre-Dame nhưng đội Texas đã thắng.
- Còn đây?
Lại một trận đá bóng nữa. Và Eastin cũng lại thua cá.
- Nói tiếp đi! - Nolan Wainwright thúc, trỏ một dòng chữ khác trên trang sổ.
- Đó là ghi số tiền cá cược cho một trận đấu bóng rổ. Vài trận đấu hắn thắng nhưng đại đa số là thua. Eastin đánh to, ít nhất là một trăm đô la và nhiều nhất là ba trăm.
- Cậu cá một mình hay thành nhóm?
- Thành nhóm.
- Với những đứa nào?
- Còn bốn thằng nữa.
- Chúng đều làm ở nhà băng à? Eastin lắc đầu:
- Không. Nơi khác..
- Chúng cũng bị thua?
- Một số thua. Nhưng tôi thua nhiều nhất.
- Bốn thằng cha đó tên là gì?
Eastin im lặng. Nolan không gặng hỏi.
- Sao cậu không đánh cá ở sân đua ngựa? Tại sao?
- Bọn chúng tôi đã bàn rất kỹ và thấy các cuộc đua ngựa đều bị bố trí trước. Đấu bóng đá và bóng rổ thật thà hơn. Chúng tôi cho rằng khi đấu thủ thật thà chúng tôi có thể đoán chính xác hơn, bởi yếu tố may rủi tương đối ít. Những con số trong cuốn sổ bìa đen chứng tỏ y đã lầm to.
- Cậu đánh cá ở một nhà cái hay nhiều nhà cái?
- Một thôi.
- Tên là gì?
Eastin im lặng.
- Đây mới là sáu ngàn đô la ăn cắp hôm Thứ tư. Còn những khoản ăn cắp khác đâu?
- Tôi mất vào đánh cá cả rồi, - Eastin ảo não đáp.
- Và cậu còn thua cuộc ở những chỗ khác nữa?
Eastin rầu rĩ gật đầu.
- Thôi được chuyện này chúng ta sẽ trở lại sau. Bây giờ hãy nói chuyện sáu ngàn đô la kia. Cậu ăn cắp hôm Thứ tư. Bằng cách nào?
Eastin đưa mắt nhìn xung quanh, ngập ngừng rồi nhún vai:
- Tôi khai thật cho xong vậy. Thứ tư vừa rồi, nhiều giao dịch viên bị cúm. Tôi làm thay ở một cửa giao dịch.
- Điều ấy tôi đã biết.
- Trước khi mở cửa chi nhánh để đón khách vào, tôi xuống hầm bảo hiểm lấy một két nhỏ trong số két dự phòng. Juanita đang ở đó. Cô ấy mở két. Tôi đứng ngay đằng sau, lén xem mã số cô ấy đùng.
- Sau đó?
- Tôi nhẩm thầm để ghi nhớ rồi lúc ra quầy tôi ghi ngay mã số đó lại.
Nolan không để Eastin ngưng nghỉ, thúc luôn. Và Eastin đã thuật lại đầy đủ chi tiết.
Gian hầm bảo hiểm đựng tiền của chi nhánh chính rất rộng. Suốt cả ngày, chánh thủ quỹ ngồi làm việc trong một buồng nhỏ như một cái chuồng chim ở phía trong, ngay cạnh cửa ra vào. Người này không lúc nào nghỉ tay, hết thu lại phát từng bó giấy bạc. Anh ta kiểm soát cả việc ra vào của từng nhân viên giao dịch mỗi khi họ đẩy xe chở két vào hoặc đẩy ra. Nhưng khi ai đã lọt qua cửa rồi thì chánh thủ quỹ không quan tâm nữa.
Sáng Thứ tư vừa rồi, mặc dù bên ngoài làm ra bộ tươi vui, thực ra trong lòng Eastin rất hoang mang. Nhà cái thúc đòi tiền vì tuần qua y thua quá nhiều, số tiền phải trả rất lớn.
- Cậu đã vay số tiền tối đa cho phép ở nhà băng và cả ở một số tổ chức tín dụng. Vậy mà cậu vẫn còn phải nợ nhà cái à?
- Vâng, đúng thế.
- Và cậu còn nợ những món khác nữa?
- Vâng. - Eastin thở dài đáp.
- Cậu vay tiền cả của tư nhân? Eastin ngập ngừng rồi đáp:
- Vâng.
- Và chủ nợ đe cậu?
- Vâng. Cả chủ nợ, cả nhà cái. Bọn chúng nhất định không cho tôi trì hoãn nữa. Điều bí mật cứ lộ ra dần.
- Và số tiền kia là để trả họ?
- Vâng.
- Mỗi người bao nhiêu?
- Ba ngàn.
- Bao giờ đến hạn?
- Ngày mai, - Eastin ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. - Không. Bây giờ thì phải nói là hôm nay rồi.
- Ta trở lại sự việc hôm Thứ tư. Vậy là cậu đã nhìn trộm được mã số mở két của Juanita? Sau đó cậu làm thế nào?
Sự việc hôm đó diễn ra rất đơn giản. Eastin ngồi quầy giao dịch suốt buổi sáng, sau đó y đi ăn cùng một lúc với Juanita. Cả hai cùng đưa két nhỏ xuống gửi dưới hầm bảo hiểm trước khi đi ăn trưa. Nhân viên thủ quỹ trực hầm ghi nhận cho cả hai. Eastin ăn nhanh và về trước. Trong hầm bảo hiểm chứa tiền, ngoài nhân viên kiểm tra ngồi ở cửa, không có ai bên trong. Eastin đi thẳng đến hộp két của Juanita, dùng mã số đã nhìn trộm được mở két. Trong nháy mắt y đã nhét ba tập toàn giấy hai mươi đô la vào túi áo, khoá két lại, rồi đẩy xe chở két nhỏ của y ra ngoài.
Nolan Wainwright im lặng một lúc rồi hỏi tiếp:
- Vậy là trong lúc thẩm vấn cô Juanita và trong lúc cậu khai với tôi rằng chồng cô ta, thằng cha Carlos Numez có đến đây thì tiền vẫn còn trong người cậu?
- Vâng.
Nolan không ghìm được, giơ tay cho một cái tát trời giáng vào giữa mặt Eastin. Y bật ngửa vào tường, co rúm người lại; chớp chớp mắt. Nước mắt giàn giụa chảy ròng ròng trên mặt y.
- Đồ khốn kiếp! - Nolan quát.
- Bây giờ cậu phải tự tay khai ra bằng văn bản tất cả những gì cậu vừa kể với tôi.
Eastin hốt hoảng:
- Ôi không! Không đời nào. Ông đừng hy vọng tôi chịu viết ra.
- Nếu vậy thì tôi thấy không thể mất thời giờ vô ích ở đây!
- Nolan nói và nhún vai, cầm số tiền nhét vào túi.
- Ông không có quyền làm thế!
- Thật hả? Vậy cậu cướp lại đi. Tôi sẽ nộp ngay số tiền này vào nhà băng. Lúc nào cũng có người túc trực ban đêm ở Toà Cao ốc.
- Nhưng ông không thể chứng minh...
Eastin sực nghĩ ra nhưng quá muộn, là đã không ghi lại số xê ri của những tờ giấy bạc kia, trước khi bị Nolan lấy đi.
- Nhưng tôi rất cần đến số tiền đó trong ngày hôm nay. Tôi đang cần.
- Hiểu rồi, để trả cho nhà cái và cho lão chủ nợ lãi chứ gì? Cậu hãy tự thu xếp lấy với họ. Nolan thích thú thấy vẻ hốt hoảng trên nét mặt Eastin.
- Cậu sẽ gay đấy. Những thằng cha khỉ đột sẽ cho cậu một trận ra trò, rất có thể chúng sẽ bẻ gẫy một cánh tay và một cẳng chân của cậu. Chắc cậu biết chúng thừa sức làm như thế rồi.
- Tôi biết. Ông hãy cứu tôi. Tôi van ông. Hãy thương tôi!
Nolan đã đặt bàn tay lên tay nắm cửa, lúc này lạnh lùng nói:
- Tôi không thể làm gì giúp cậu được, nếu cậu không chịu viết ra lời khai và ký tên vào đó.
Nolan đọc và Eastin ngoan ngoãn viết theo.
Tôi là Miles Eastin hoàn toàn tự nguyện, không bị mua chuộc, cũng không bị đe doạ hoặc cưỡng bức xin khai như sau:
Tôi thú nhận đã ăn cắp của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ số tiền sáu ngàn đô la bằng tiền mặt vào khoảng mười ba giờ rưỡi chiều ngày Thứ tư. Tôi phạm tội ăn cắp này và giấu số tiền theo cách sau...
Eastin viết và ký tên xong, Nolan Wamwright gọi điện cho thanh tra cảnh sát Innes ở nhà riêng của ông ta.