Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Chương 14
- A
nh ơi! – tôi nhăn nhó kêu hắn lại.
- Gì thế?
- Cái quần của anh…Hix…Mà anh tự coi đi!
Tôi ôm mặt chạy đi bỏ lại tên tóc vàng đứng ngơ ngác vì không hiểu tôi đang muốn nói gì. Hắn ta cũng thật là…Sao lại bắt tôi phải nói ra cái điều đáng xấu hổ ấy được nhỉ??? Chẳng lẽ đợi tôi nói « Anh ơi! Quần anh bị rách rồi kìa! » thì hắn mới hiểu mình đang trong tình trạng nào sao??? Càng nghĩ càng xấu hổ. Huhu…(Ơ mà nếu tung tin này trên mạng thì chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm. Chậc! Mình cũng ác thật!)
…………………………
Sáng hôm sau.
Tôi chính thức bị cấm đi xe máy sau sự việc về nhà mà không đem theo con Exciter của chú Năm, thay vào đó là bộ dạng vừa hôi vừa bẩn. Cho dù có nói lý do là vì cứu một ca sĩ bị fan bủa vây nhưng hầu như không ai tin tôi cả. Ngoại trừ chú Tám. Thật ra không phải là chú ấy tin tưởng gì tôi cho cam mà vì tính chú Tám xưa nay vốn vô tâm nên việc tôi có nói dối hay không thì đối với chú ấy cũng không có gì là quan trọng.
- Mày bữa nay ghê quá đấy! Dám tự tiện lấy xe máy đi mà lại làm mất nữa chứ! – chú Bảy lại trổ tài moi móc.
- Chú không tin thì đừng có nhiều chuyện! Người gì đâu mà chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác! – càng lúc tôi càng ghét ông chú « quý hóa » này, hôm qua mới nổi giận đùng đùng mà hôm nay đã trở về với bản chất xấu tính của mình.
- Nhưng xe của bác Năm đâu rồi con??? – ba tôi buồn rầu hỏi ( ba tôi vốn rất nhạy cảm +_+)
- Con đã nói rồi mà! Người ta sẽ đem trả sau khi sửa xong! – tôi hét ầm lên và bỏ về phòng.
Thật sự thất vọng về gia đình tôi quá! Họ cứ luôn miệng bảo tôi là người được yêu thương nhất, quan tâm nhất trong nhà. Đối với họ, tôi là người phụ nữ số 1. Vậy mà giờ đây, chỉ vì tôi lỡ làm hư chiếc xe mà tất cả mọi người quay sang trách móc tôi. Tôi cũng bị thương chứ bộ! Thế mà chẳng ai quan tâm, chỉ lo hỏi han về số phận con Exciter. Buồn quá! Đúng là buồn quá đi thôi!
Nhưng nói gì thì nói, lỗi lớn nhất trong chuyện này vẫn là tôi. Đã không đi xe vững mà lại muốn làm nữ anh hùng cứu…mỹ nam. Nghĩ lại lúc đó thấy sợ thật! Nếu xui xẻo thêm tí nữa thì có khi tôi không còn nhìn thấy được mặt ba! Hix…
Bữa trưa.
Tôi xuống nhà ăn cơm cùng gia đình bằng gương mặt đưa đám. Tôi giận ba, giận mấy bác mấy chú. Chẳng ai là hiểu cho tôi cả. Bởi vậy mới nói, sống với toàn những người đàn ông vô tâm là một bất hạnh rất lớn với Thục Nguyên này. Ước gì mà tôi có thêm một người dì hay người chị gì nữa nhỉ?
- Cháu mời bác Hai, bác Ba, bác Tư, bác Năm, ba, chú Bảy chú Tám ăn cơm ạ.
Đó là câu mà bữa cơm nào tôi cũng phải nói. Riết rồi thành thói quen, nhiều khi ăn cơm ở nhà nhỏ bạn, trước khi cầm đũa tôi vẫn thốt ra câu đó khiến không ít phen xấu hổ với mọi người.
- Sao thế nhóc? Mày làm mặt giận với mấy chú bác đấy à? – lại lão Huy (tên của chú Bảy) lắm chuyện.
- Mấy chú mấy bác la rầy cháu cũng chỉ là vì lo cho cháu mà thôi! – bác Hai, người có vị trí cao nhất trong nhà dõng dạc lên tiếng.
- Phải đó! Cháu là con gái mới lớn! Ngoài đường thiếu gì nguy hiểm đang rình rập! Mấy bác cũng chỉ muốn cháu nhận ra lỗi sai để lần sau mà tránh! – bác Tư thuyết giảng nghe có vẻ êm tai hơn.
- Ơ mà nhắc đến vụ hôm qua mới nói, sáng nay tôi đọc báo thấy có hình chiếc xe của chú Năm thì phải! – bác Ba đột ngột dừng đũa.
- Hả??? Ở báo nào vậy bác? – tôi sửng sốt.
- Bác cũng không nhớ! Hình như là báo Ngôi sao thì phải! Mà tôi có đem về đây nè! ( Bác tôi dù đã U47 những vẫn rất chăm đọc báo dành cho lứa tuổi teen!)
Thế là cả gia đình chúng tôi quây quần lại xung quanh tờ báo trên tay bác Ba. Trang nhất của tờ bào này đưa một dòng tít khá hấp dẫn: « Hotboy Ryo bị phát hiện lén lút đi gặp người tình đồng giới » (Đúng là báo lá cải, toàn đưa vấn đề theo hướng lệch lạc để thu hút người đọc, chắc nhìn tôi giống con trai quá nên họ mới đưa tin như thế cho shock!). Kèm theo đó là một tấm ảnh lớn chụp lại cảnh hỗn độn chiều tối hôm qua, trong ảnh là hàng trăm fan hâm mộ đang đuổi theo một chiếc xe chở thần tượng của mình trốn thoát. Không biết ai « thông minh » đã chụp bức hình này khi mà ống kính máy ảnh chiếu thẳng vào biển số xe 9394 – cũng là biển số của chiếc Exciter tôi đã mượn của bác Năm hôm qua.
- Đó! Ba và mấy bác mấy chú thấy chưa! Con không có nói dối! Người chở tên tóc vàng trong ảnh chính là con đó! – tôi tự hào khẳng định lại sự thật.
Không ai nói gì trong vòng vài giây. Và tôi cũng chỉ được tự hào trong chừng ấy thời gian khi mà ngay sau đó toàn bộ 14 con mắt trừng thẳng về phía tôi với một sự giận dữ ghê gớm.
- Ai cho cháu dám lái xe cái kiểu đó hả??? Con gái con lứa mà hành động như vậy sao???
Tôi không dám nói lại, chày ù lên phòng và đóng chặt cửa. Kiểu này thì khó sống rồi đây! Không biết thì chẳng làm sao, chứ giờ mà mọi người biết việc tôi phóng xe chở Phước Nguyên chạy trốn với tốc độ kinh khủng như thế thì tình hình sẽ tệ hại hơn gấp trăm lần. Phải làm sao đây nhỉ??? Phước Nguyên ơi là Phước Nguyên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………………………….
Đang thiu thiu giấc ngủ trưa, tôi giật mình khi chiếc điện thoại rù rù bên tai. Có tin nhắn từ số lạ.
« Tôi đã đem xe tới trước cửa nhà cô, ra lấy đi. Phước Nguyên! »
Ô! Sao hắn biết số di động của tôi nhỉ??? Từ hôm qua đến giờ tôi cũng trăn trở về vấn đề này, tôi tự hỏi không biết tên tóc vàng sẽ trả xe cho tôi bằng cách nào khi mà hắn không hề có số của tôi và không biết tôi ở đâu. Bây giờ thì yên tâm rồi. Người giàu có như hắn chắc cũng không khó khăn gì trong việc tìm ra địa chỉ và số điện thoại của tôi đâu.
Nghĩ một hồi, tôi khoác vội chiếc áo và chạy ù ra sân. Tính là thay chiếc váy đang mặc nhưng lại thôi, ra ngoài sân có chút xíu thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Giờ chỉ mới là đầu giờ chiều nên không gian vắng vẻ, mọi người hình như vẫn đang nghĩ trưa. Ló mặt ra sân, tôi nghiêng đầu sang hai bên để tìm kiếm tên tóc vàng. Nhưng người xuất hiện trước mặt tôi lúc này không phải là Phước Nguyên mà là…Phước Nghi!
Cứ mỗi khi nhìn mặt con nhóc này là da gà tôi nổi lên rần rần. Một người lớn sắp 20 tuổi như tôi mà lại đi sợ một con nhóc 12 tuổi. Nhưng vấn đề là vì nó đáng sợ gấp trăm lần cái tuổi của mình. Hix…
- Chị iu! Em nhớ chị lắm lắm!
Con nhỏ lại nhăn răng cười ngây thơ và chạy tới ôm chầm lấy tôi như lần trước. Nhưng lần này tôi có phòng bị nên nhanh chóng…né sang một bên. Phước Nghi vì thế trật chân nên ngã chầm xuống đất. Thực sự đó chỉ là sự phòng vệ chứ không phải tôi cố ý làm con bé ngã. Hix…
- Nè! Không sao chứ? – tôi vội vã chạy lại đỡ nó lên.
- Chảy máu rồi nè! – con nhỏ nhăn nhó.
- Đâu??? Đâu???
- Đây nè!
Đúng lúc con nhỏ chìa chân cho tôi coi thì đôi mắt tôi nhắm nghiền lại, mọi thứ tối om và chìm vào vô thức. Chính xác là tôi lại bị đánh ngất đi!
…………………
Lúc tôi tỉnh lại cũng là khi mặt trời đi ngủ. Mọi thứ xung quanh bị bóng tối che phủ. Lần này tôi không bị shock và hoảng sợ như lần trước vì ít ra tôi biết mình đang ở đâu. Nhưng hình như không phải là phòng tên tóc vàng…
- A! Chị ngủ dậy rồi!
Lại là con nhỏ ác quỷ! Nó mở cửa và hét ầm lên khiến tôi giật bắn mình. Nhiều khi tôi phân vân không biết con nhỏ có thật là 12 tuổi không nữa. Nhìn nó cứ ghê ghê sao ấy! Con nít gì mà toàn làm chuyện đáng sợ không à…Hix
- Sao em bảo thương chị mà cứ đánh chị ngất hoài vậy hả??? – tôi làm mặt giận nhìn nó.
- Vì chị không chịu chơi với em! – con nhỏ chu miệng cãi lại.
- Thì tại em toàn làm chị sợ, sao chị dám chơi với em được!
- Chị nói dối, em làm gì mà chị sợ, chỉ có chị là khiến cho Pi buồn thôi! – mặt nó yểu xìu như bánh bao chiều.
- Nhưng sao hồi nãy em đem được chị về đây??? Chị nặng lắm mà! – tôi thắc mắc.
- Không phải em bế chị! Là mấy anh vệ sĩ của em bế chị! Mấy anh ấy cũng bảo là chị nặng! – con nhỏ đáp với vẻ ngây thơ.
- Hả???
Tôi tức ói máu. Cái gì chứ??? Tôi như vầy mà nặng à??? Bản thân thì toàn làm chuyện đáng sợ mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ, con bé này đúng là không vừa. Anh nào thì em nấy! Giống y chang nhau cái tính quái dị! Không đôi co với nó nữa, tôi phải gọi tên tóc vàng về xử lý thôi. Những lúc như thế này thì khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ mà tôi vừa phát hiện là hữu dụng nhất!
« Này! Anh tóc vàng! Em gái anh lại đánh tôi ngất và đem tôi về nhà anh rồi nè! Tới đưa tôi về mau! »
Không có tín hiệu đáp lại. Hay là hắn đang bận suy nghĩ điều gì đó nên không trả lời nhỉ? Thử lại một lần nữa coi…
« Này! Anh tóc vàng! Anh tóc vàng! Có nghe tôi nói gì không??? »
Vẫn chẳng có giọng nói nào vang lên trong đầu tôi cả. Sao thế này??? Hay là tôi mất khả năng đó rồi??? Biết làm sao bây giờ!!!
- Chị làm gì mà thẫn thờ thế? Chơi với em nào! – con nhỏ sau một hồi ngắm nhìn tôi thì đột ngột hét lên làm tôi chới với.
- Chơi…chơi…ư??? – cứ nghe đến từ « chơi » của nó là tôi lại run cầm cập. Phước Nguyên ơi! Anh đâu rồi??? Mau về cứu tôi!!!