Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 13
B
ungalow bất thình lình tối rất nhanh. Tức là phải khoảng 16 giờ 30. Mặt trời lặn trong tháng 11 vào thời gian đó. Vì thế nên tôi trở vào phòng có lò sưởi và lấy một cái bật lửa để dùng nó rọi sáng một ít trong hành lang. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, tôi thấy mình đã bỏ qua một căn phòng ở cuối hành lang. Tôi nghĩ đó là một buồng kho”.
Hay là phòng của Josy.
“Tôi vừa muốn khám xét nó thì bất chợt nghe có tiếng người nói”.
“Tiếng người nói như thế nào?”
“Thật ra thì chỉ là tiếng của một người. Và cũng không nói gì cả. Tôi nghe tiếng một người đàn ông đang khóc. Nhỏ. Không phải khóc thổn thức. Thút thít nhiều hơn. Và nó xuất phát từ căn phòng ở cuối hành lang”.
“Sao cô biết được?”
“Vì nó càng to khi tôi đến càng gần”.
“Cô không sợ sao?”
“Có chứ. Nhưng tôi chỉ thật sự hoảng lên khi Charlotte bất thình lình hét lên ở bên ngoài”.
“Tại sao em ấy lại hét lên?”
Viktor đưa tay lên cổ họng hiện giờ đang đau không thể chịu được trong lúc nói.
“Em ấy muốn cảnh báo tôi. ‘Ông ấy đến’, em gào lên. ‘Ông ấy đến’.”
“Ai?”
“Tôi không biết. Nhưng rồi tôi nhận thấy tiếng thút thít đã ngưng lại. Thay vào đó, tay nắm cửa đang chuyển động dần dần xuống phía dưới ngay trước mắt tôi. Và khi ngọn lửa của cái bật lửa bị làn gió do cánh cửa đang mở ra thổi tắt đi thì nhận thức làm cho tôi tê cứng”.
“Nhận thức nào?”
“Cái mà Charlotte ở bên ngoài đang muốn cảnh báo tôi đã ở ngay bên cạnh tôi”.
Chuông điện thoại reo lên, phá hỏng cố gắng đặt thêm một câu hỏi của Viktor. Ông quyết định nghe điện thoại qua chiếc máy thứ nhì trong nhà bếp. Isabell nhất định muốn có ít nhất là một cái điện thoại phím hiện đại trong ngôi nhà nghĩ hè trên Parkum.
“Larenz”.
“Tôi không biết là có tin tốt hay tin xấu cho anh”. Kai nói không chào hỏi khách sáo và đi thẳng vào vấn đề.
“Cứ đơn giản nói cho tôi biết không cần phải quanh co”, Viktor thì thào nói, không muốn để cho Anna biết được điều gì từ cuộc nói chuyện.
“Tôi đã giao nhiệm vụ cho một trong số các nhân viên tốt nhất của văn phòng và tất nhiên là cũng tự mình đi điều tra. Có thể khẳng định chắc chắn được hai điều: Điểm một: có một tai nạn ô-tô đâm nhau vào ngày hôm đấy trên đường Uhland”.
Trái tim của Viktor ngưng đập một giây, để rồi chuyển sang nhịp nhanh hơn.
“Điểm hai: Có thể loại trừ khả năng tai nạn này có liên quan đến vụ bắt cóc”.
“Tôi không hiểu tại sao các anh lại chắc chắn được đến như thế?”
“Vì lúc đấy có một người say rượu vấp ngã trên đường và suýt tí nữa thì đã bị ô-tô cán phải. Nhiều lời khai nhân chứng xác nhận điều đấy. Và chắc chắn là không có đứa bé nào trong vụ việc này cả”.
“Tức là...”
“... bệnh nhân của anh có thể mắc bệnh, nhưng bảo đảm không hề có liên quan gì đến trường hợp của chúng ta cả”.
“Josy không phải là một trường hợp!”
“Xin lỗi anh. Tất nhiên rồi. Tôi thật là ngớ ngẩn”.
“Thôi được rồi. Tôi cũng lấy làm tiếc. Tôi không muốn mắng anh. Chỉ là, tôi nghĩ rằng cuối cùng thì cũng tìm được một manh mối”.
“Tôi hiểu”.
Không. Anh không hiểu được đâu, Viktor nghĩ thầm. Và tôi cũng chẳng hề trách anh về điều này. Vì anh không trải qua cái mà tôi đã phải trải qua. Và anh cũng chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức nhìn mỗi một cọng rơm thành một thân cây.
“Thật ra thì người ta có tìm được người đàn ông đấy không?”
“Ai?”
“Người say rượu. Có bắt được ông ta không?”
“Không. Nhưng điều này không thay đổi được việc lúc đấy người ta không nhìn thấy một người phụ nữ nào và cũng không nhìn thấy một đứa bé nào cả. Các nhân chứng đều khai giống nhau trong biên bản, người đàn ông đã đi loạng choạng vào nhà đỗ xe của Kudamm-Karree. Rồi người ta không tìm thấy ông ấy ở trong đó nữa. Có lẽ ông ta đã chạy thoát trong đám đông người ở chợ bán đồ điện tử. Tôi chẳng biết...”
“Tốt, Kai. Cảm ơn anh vì thông tin này. Bây giờ tôi phải gác máy đây”.
“Cô ta đang ở chỗ anh à?”
“Vâng. Trong lúc này cô ấy đang ngồi ở phòng kế bên và đang chờ tôi”.
“Và theo như tôi biết anh thì anh đã hỏi thêm”.
“Đúng vậy”.
“Được rồi, tha cho tôi đi, đừng kể chi tiết nhé. Chắc anh lại có một nhiệm vụ mới cho tôi. Khám phá ra một tương đồng mới, có phải không?”
“Hừm”.
“Nghe tôi nói đây này. Tôi có một lời khuyến khôn ngoan cho anh đây: Bất kỳ người đàn bà đó là ai, cô ta không tốt cho anh đâu. Đuổi cô ta đi đi! Anh muốn một mình ở trên đảo cơ mà. Và đúng là anh nên làm điều đấy. Có nhiều bác sĩ tâm thần khác có thể tiếp tục giúp cô ta”.
“Tôi không thể đơn giản đuổi cô ấy đi được. Chúng tôi đang mắc kẹt. Vì thời tiết xấu nên không có phà nào hoạt động cả”.
“Thì ít nhất là đừng có gặp cô ta nữa”.
Viktor biết rằng Kai có lý. Ổng muốn có được một khoảng cách nhất định trên Parkum và thay vì vậy, ý nghĩ của ông bây giờ chỉ còn xoay quanh Josy. Cả hôm nay, trong lúc nói chuyện trị liệu, ông cũng lại chỉ tìm ra những chi tiết mà ông thích. Và bỏ qua những chi tiết ông cho là không đúng. Rằng Charlotte chín tuổi chứ không phải mười hai. Rằng con ông sẽ không bao giờ bỏ nhà trốn đi và phải biết chiếc chìa khóa vào nhà nghỉ hè nằm ở đâu.
“Thế nào?”
Viktor không nghe Kai đã nói điều gì với mình.
“Thế nào là thế nào?”
“Anh đã hứa với tôi là sẽ chấm dứt vĩnh viễn cuộc tìm kiếm khi tôi làm xong công việc cuối cùng này cho anh. Ngay sau khi tôi kiểm tra lại vụ tai nạn thì anh không muốn chọc vào các vết thương cũ nữa”.
“Vâng, tôi biết. Nhưng mà...”
“Không. Không có nhưng mà gì cả”.
nhưng tôi phải nói rõ một điều”, Viktor tiếp tục nói không nao núng.
“Cái gì?
“Không có vết thương cũ đâu. Chúng còn mới. Từ bốn năm nay”.