Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 13
Tiffany thấy bắt buộc phải nói lời cảm ơn. Nàng đã đợi cho đến khi đi gần đến cửa mới nói và chạy luôn vào nhà để Degan không kịp đáp lại. Nhưng nàng chưa kịp bước vào trong thì ông Zachary cười phá lên làm nàng chú ý.
“Quỷ tha ma bắt, cô gái, ta thật sự không nghĩ cô có thể thắng lũ trai đó. Nếu cô có thể biến gã chăn bò thành người hầu phòng, thì ta cá là cô có thể làm bất cứ chuyện gì. Ta sẽ báo để Mary không phải lo lắng về những bữa tiệc sang trọng của bà ấy nữa.”
Spoiler
Tiffany không nghĩ mình lại cảm thấy dễ chịu đến thế chỉ vì một lời khen từ Zachary Callahan. Cảm thấy hơi xấu hổ, nàng hỏi ông, “Tôi có thể tìm chổi giẻ lau nhà ở đâu thưa ông?”
“Phòng kho cạnh bếp. Chắc chổi với chậu được cất trong đó.”
Nàng bước vào trong, phân công việc và chia đồ nghề cho mọi người trước rồi mới bắt tay vào làm việc. Nàng cũng đã muốn họ cọ cả tường nữa, nhưng như thế thì hơi quá đáng. Mà nàng cũng không thể nhờ họ cọ sàn. Cô hầu gái sẽ phải làm việc đó khi cô ta quay lại làm. Những người làm này chịu giúp là đã quá tử tế rồi, nàng không muốn lạm dụng lòng tốt của họ. Và nàng cũng đã bị bồ hóng bám khắp người. Giờ thì nàng đã nhận ra. Khi đã nhúng tay vào rồi, làm sao nàng có thể không làm những việc nàng đã nhờ những người chăn bò giúp? Dọn dẹp nhà cửa là một nhiệm vụ lạ lẫm và ghê tởm đối với họ, và với cả nàng nữa.
“Nhờ anh mang giúp toàn bộ thảm ra ngoài, dùng chổi đập cho hết sạch bụi nhé. Tôi nghĩ anh nên vắt nó lên bao lơn ngoài hiên để đập cho dễ, nhưng ở phía đầu kia hàng hiên ấy, đối diện với chỗ ông chủ ngồi. Chúng ta không nên làm phiền ông ấy nếu không cần thiết.”
Anh anh chăn gia súc cười lớn. “Ông ta sẽ để cô làm bất kỳ cái gì cô muốn, cô gái, nên không phải dặn tôi chuyện làm phiền ông ấy.”
Nàng đưa chổi, giẻ lau và xô nước cho người đứng cạnh anh ta và nói: “Nhờ anh giúp toàn bộ sàn nhà dưới. Quét và lau sàn. Tôi cần thêm một người tình nguyện để lau lò sưởi và ống khói, thực ra đây là phần việc khó nhất.” Đề nghị của nàng rơi tõm vào im lặng. “Ý các anh sao?”
“Để tôi,” một anh anh chăn bò gầy nhẳng lên tiếng. “Mẹ tôi bắt tôi lau ống khói từ khi tôi bằng từng này, nên tôi biết làm.”
Anh anh giơ tay xuống ngang đầu gối để chỉ chiều cao của anh ta lúc đó, rõ ràng là làm quá lên nhưng cũng khiến những người khác bật cười. Đến cả Tiffany cũng phải nhoẻn miệng cười khi phân công việc cho ba người đàn ông còn lại, họ cần khiêng đồ đạc ra ngoài để cọ rửa và đánh bóng bàn bằng sáp ong.
Khi tất cả những người chăn bò đã có việc để làm, nàng quyết định đã đến lúc nàng chiến đấu với cái bếp. Họ thật sai lầm vì mong chờ nàng làm việc ở đây. Nàng phải đếm đến mười rồi mới xốc lại tinh thần để tóm lấy cái đĩa bẩn đầu tiên.
“Chắc cô cần phải đổ nước đầy bồn rửa trước đấy,” một giọng nói trầm sâu cất lên phía sau nàng.
Nàng quay người đi về phía cửa nhưng Degan đã đang bước vòng qua nàng để đi vào bếp. Nàng vẫn còn cảm thấy lúng túng. Anh ta nói sẽ giúp, nhưng dù sao nàng cũng không nghĩ anh ta có ý như thế thật, nên nàng không dám chia việc gì cho anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng đã giúp nàng kêu gọi sự giúp đỡ của đám đàn ông để làm những việc nặng rồi.
Anh đã bắt đầu đổ nước vào bồn, rồi quẳng một nắm xà phòng từ hộp phía trên cửa sổ bồn rửa vào.
“Ngâm qua xà phòng một lúc thì rửa sẽ dễ hơn đấy.”
Đĩa bẩn chất cao thành đống trên bàn bếp ở giữa phòng. Nàng rùng mình khi nghĩ đến chuyện phải sờ vào chúng nên không trả lời lại. Dù nàng có hàng tá thắc mắc nhưng vẫn không có đủ can đảm để hỏi anh ta. Tất cả những gì nàng có thể làm lúc này là tưởng tượng cảnh anh ta cướp tàu hoặc cướp xe, hoặc thậm chí cướp ngân hàng. Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật có tháo vát như thế này không?
Degan cởi áo khoác và mũ rồi vắt lên cái móc phía sau cửa, xắn tay áo lên. Người đàn ông này trông nổi bật hẳn trong căn bếp với đôi vai rộng, cánh tay trần cơ bắp và khẩu súng đeo bên hông. Anh bắt đầu trút đống đồ ăn thừa trên đĩa vào một cái bô to và trượt đống đĩa vào bồn nước đầy bọt. Anh ta có vẻ bớt dữ dằn hơn khi làm những công việc tầm thường trong nhà bếp, và điều đó làm nàng có can đảm hơn một chút.
“Anh Degan—“
“Tên tôi là Degan Grant.”
“Anh Grant—“
“Degan là được rồi.”
“Xin đừng cười tôi. Tôi không thể từ bỏ những lễ nghi đã học suốt cả đời trong một sớm một chiều được. Anh Grant, tôi biết câu hỏi này là may rủi, nhưng liệu anh nấu ăn chút nào không?”
Anh gần như mỉm cười, nàng có thể thề là anh sắp cười, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không. “Tôi biết khi nước sôi thì cô có thể nấu được cái gì đó với nó. Tôi biết làm bánh mỳ thì phải có bột nở, nhưng ngoài ra thì chẳng biết gì hơn nữa.”
“Tôi cũng không,” nàng thở dài. “Khi tôi nói với ông Zachary Callahan là tôi không nấu ăn, tôi không chỉ làm rõ là đó không phải là công việc của tôi đâu, mà tôi thực sự có ý đó. Tôi không chắc ông ta không nghe hay cố tình không nghe thấy, có vẻ như là vế sau thì đúng hơn.”
Nàng nhận ra anh ta không thực sự muốn nói chuyện, vì anh ta đã đổ đầy một xô nước khác và đặt nó trên mặt bàn rộng cạnh bồn rửa, rồi nói với nàng, “Cô rửa và tráng bát đĩa đi, tôi sẽ lau khô.”
Nàng xắn tay áo lên cao nhất có thể, nhưng cũng chỉ được một ít vì ống áo khá bó. Chiếc váy vàng của nàng sắp bị hỏng rồi. Nàng đã biết trước là sẽ như thế.
Nếu Rose thấy nàng bây giờ, bà hẳn sẽ nghĩ Tiffany đã mất trí rồi. Nàng phải làm thân trâu ngựa thế này chỉ để kín đáo tìm hiểu Hunter thôi sao? Có đáng không? Có thể không, nhưng để không cần phải gặp người đàn ông đã khiến nàng tốn bao nhiêu nước mắt vô ích hàng năm trời thì cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm. Hai tháng. Chỉ hai tháng thôi, rồi nàng sẽ trở về nhà mà không cần gặp cha nàng.
Nghiến răng lại khi nghĩ đến việc sắp phải làm, nàng bước đến cầm lấy chiếc giẻ Degan chìa ra cho nàng. Qua khóe mắt nàng liếc thấy một chiếc khuôn gỗ làm bánh mỳ nằm trên bàn trong góc bếp. Và nàng tìm thấy lời giải cho bài toán nấu ăn của nàng. “Bánh mỳ! Có một tiệm bánh trong thị trấn. Mình có thể đặt họ chuyển bánh đến!”
Nàng không nhận ra mình đã nói thành tiếng cho đến khi Degan đáp lại, “Tôi khá nghi ngờ nhà Callahan sẽ mua cái mà họ nghĩ cô có thể làm được. Hơn nữa, cô không thể chỉ cho họ ăn mình bánh mỳ được.”
Xấu hổ với anh ta, nàng sục tay vào bồn rửa tóm lấy một cái đĩa để rửa trước khi đáp lại: “Ngày mai tôi sẽ tìm mua một cuốn sách dạy nấu ăn trong thị trấn.”
“Chúc cô may mắn.”
Nàng không nghĩ anh ta lại có thái độ châm biếm đến thế. Nàng liếc anh ta để kiểm tra, chỉ để thấy anh ta đang đứng rất gần nàng. Nàng muốn giữ khoảng cách với anh ta nhưng lại sợ anh ta phát hiện ra và cảm thấy bị xúc phạm. Chúa không cho phép nàng xúc phạm một kẻ ngoài vòng pháp luật!
Nhưng lúc này anh ta trông không giống một kẻ sống ngoài vòng pháp luật cho lắm. Thực tế anh ta chỉ có vẻ hơi bí hiểm. Khi anh ta nhấc cái đĩa trong tay nàng để lau khô, nàng gần như đã bật cười vì bối rối. Anh ta đã nói gì nhỉ? À phải, có vẻ như nàng sẽ không thể tìm thấy một cuốn sách dạy nấu ăn trong thị trấn. Anna cũng đã nói rằng cửa hàng tạp hóa có thể chỉ có những đồ dùng cần thiết thôi. Vậy thì nàng phải làm gì với việc đó đây cơ chứ?
Nàng tuyệt vọng hỏi, “Người đàn ông tên Jakes đó không thể nấu ăn cho nhà Callahans được sao?”
“Anh ta đã từng được đề nghị nhưng cũng đã từ chối rồi. Anh ta chỉ nấu cho người làm trong nhà ngang thôi. Hơn nữa, đồ ăn của anh ta chỉ để chống đói được thôi chứ nói chung là chẳng ngon lành gì cả.”
Nàng gần như đã hết cách để nấu ăn cho những người này khi mà không có ai hướng dẫn nàng.
Nàng đưa cho anh ta một cái đĩa khác. Vai họ đụng vào nhau. Bụng nàng thót lại vì sợ hãi. Nhưng có vẻ như anh ta không hề để ý thấy. Tuy nhiên nàng vẫn nhích ra một chút để không đụng vào anh ta nữa.
Cọ mạnh cái đĩa, nàng nói, “Tôi sẽ viết thư cho mẹ ngày mai để nhờ mẹ chuyển đến một cuốn sách nấu ăn.”
“Vậy trong lúc chờ cuốn sách đến thì sao?”
Từng lời nói của Degan như đẩy nàng dần ra phía cửa. Sự gần gũi của anh ta lại càng ép nàng về phía đó nhiều hơn. Đi thôi, nàng tự bảo mình, thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này – cả vấn đề nấu ăn nữa.
Rồi nàng bám lấy cái phao cuối cùng nảy ra trong đầu. “Tôi sẽ nói chuyện với Bà Callahan. Phu nhân hẳn phải biết một vài công thức nấu ăn truyền thống của gia đình. Tôi sẽ giải thích cho bà hiểu sự vô lý của chồng bà ấy.”
“Phụ nữ thường có xu hướng bảo vệ chồng mình. Cô không muốn bình luận cái gì đó như là vô lý về chồng của bà ấy đâu.”
Đúng vậy. Nàng thật sự không muốn hỏi ý kiến bà Mary Callahan. Có lẽ bà sẽ kết thúc mọi chuyện khi kể lại với chồng mình, và Zachary sẽ nhận ra ông đã trả Tiffany gấp đôi mà chẳng được gì. Nhà ông không thiếu một người làm công việc quản gia. Một đầu bếp mới là người ông cần. Và nếu không thể làm được công việc đó, nàng chắc chắn sẽ bị sa thải. Nàng thất kinh. Nàng chưa từng nghĩ đến tình huống này kể từ khi lên kế hoạch này.
Nguy cơ thất bại làm nàng cảm thấy lo lắng, nhưng không làm nàng từ bỏ. Có lẽ ngày mai nàng sẽ dành nhiều thời gian hơn dự kiến trong thị trấn. Ai đó ở đó có thể giúp được nàng.
“Tôi sẽ tìm ra cách.”
“Chứ không rời đi sao?”
Nàng liếc anh ta lần nữa. Lần này anh ta nhìn thẳng vào nàng, làm nàng hơi bối rối một chút, nhưng thật lạ là không làm nàng mảy may sợ hãi. Người đàn ông này rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng đau lòng ở chỗ anh ta thật sự đẹp trai, theo kiểu đen tối.
Nàng đỏ mặt với chính suy nghĩ của mình và đưa cho anh ta cái đĩa cuối cùng. “Phải, đó không phải là một lựa chọn.” Nàng bước đến bàn để nhấc hai cái nồi cho vào bồn. Hai cái xoong sứt sẹo lồi lõm, làm nàng phải hỏi: “Sao phòng bếp lại lộn xộn đến thế này? Có người nhà Callahan thử nấu nướng trong này à?”
Hình ảnh Hunter đứng quấy bếp vụt hiện trong đầu nàng làm môi nàng khẽ cong lên cười ngớ ngẩn. Degan không để ý vì đang mải xếp đĩa sạch lên chạn bát.
“Không, Ed đã giận dữ bỏ đi. Gã đã làm một bữa ăn ngon tuyệt hơn thường ngày để xoa dịu thông tin sẽ nghỉ việc. Nhưng thực ra nó lại có tác dụng ngược lại. Gã thông báo ngay trong bữa ăn. Zach nổi điên. Họ to tiếng với nhau. Tối đó Ed đi luôn mà không thèm dọn rửa gì hết.”
“Lẽ ra ông Callahan nên kiềm chế bớt cái tính nóng nảy của mình đi,” nàng lẩm bẩm.
Degan quay lại đúng lúc để lấy cái xoong đầu tiên nàng rửa xong. Cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng nói, “Có phiền không nếu tôi hỏi, anh làm gì ở đây, anh Grant?”
“Tôi không phải là người chăn gia súc.”
Rồi anh ta không nói gì thêm nữa. Bất chợt anh ta lại có vẻ nguy hiểm. Lẽ ra nàng không nên hỏi. Nàng nghĩ gì thế không biết. Nàng cọ mạnh cái xoong hậm hực. Nàng không nhìn lên cho đến lúc nàng nghe thấy có ai đó nói phía sau, “Cậu đang đùa đấy à!”