Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 13
N
hư Thiên khựng lại. Chai nước biển còn khoảng ba phần tư, chắc không lâu nữa đâu. Cô đành ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn mông lung.
Bửu Ngọc kéo nhẹ tay áo Thế Đình như ra dấu. Anh hiểu ý bước đến bên giường, giọng nhẹ nhàng:
- Chắc công việc cô đang làm vất vả lắm, phải không Như Thiên? Nếu gặp khó khăn gì hay không hài lòng gì, cô cứ lên tiếng đi. Nhìn nhân viên của mình vì công việc mà ngã bệnh, tôi thấy áy náy lắm.
- Địa vị nào thì công việc nó như thế ấy. Có lẽ tôi chưa hòa hợp với môi trường công việc mới, nên cảm thấy hơi mệt thôi. Một thời gian sau sẽ quen, ông đừng quá quan trọng vấn đề.
Thế Đình vẫn không rời mắt khỏi Như Thiên:
- Tôi nghe Vũ Hùng nói, gần tháng nay, cô làm việc luôn cả ban đêm à?
- Thời gian rỗi, tôi về nhà không biết làm gì, nên ở lại tham khảo thêm công việc thôi. Với lại, từ đây đến ngày ra mắt người tiêu dùng mẫu mới đâu còn xa nữa. Tôi mượn văn phòng công ty để chuẩn bị kỹ hơn. Không vì thế mà ông trách tôi chứ?
Thế Đình lắc đầu:
- Trái lại nữa đằng khác. Nhân viên nào cũng siêng năng và có trách nhiệm như cô, thì tôi đỡ phải căng thẳng rồi. Nhưng cô làm việc như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Nếu người trợ lý giỏi của tôi ngã bệnh, tôi biết phải làm sao đây?
Như Thiên nghiêm mặt:
- Ông lo lắng cho tôi, hay lo lắng cho công việc vậy?
- Cả hai.
Thế Đình cười:
- Nói đùa với cô thôi. Dù sao sức khỏe của cô cũng quan trọng hơn.
- Cám ơn sự quan tâm của ngài giám đốc, tôi nào nỡ phụ lòng ông, phải không? Nhưng thành ý của ông, tôi ngại không dám nhận đâu.
- Tại sao?
Bửu Ngọc đột ngột chen vào:
- Tại vì Như Thiên sợ Nguyệt Hoa không được vui. Thế Đình! Anh phải hiểu chuyện đó chứ?
Thế Đình cau mày:
- Cô ấy không vui thì có liên quan gì đến Như Thiên chứ?
- Anh không hiểu hay thật sự không hiểu vậy? Đã là phụ nữ, khi yêu thì ai mà chẳng ghen.
- Em muốn nói Nguyệt Hoa ghen với Như Thiên à?
- Ừ.
Thế Đình nóng nảy:
- Cô ta lấy tư cách gì chứ?
- Người yêu của anh. Không phải với mọi người, Nguyệt Hoa ở vai trò đó sao? Anh Hai à! Như Thiên là bạn thân của em, em không muốn nó bị bất cứ tổn thương gì, và càng không muốn anh trêu đùa trên tình cảm của nó. Em nghĩ anh hãy nghiêm chỉnh ở vào tư cách của một ông chủ đi.
Bửu Ngọc nói một hơi, cô đâu hay Như Thiên đang trợn tròn mắt vì lời của cô.
Như Thiên lắp bắp:
- Hai người... hai người có quan hệ gì?
Bửu Ngọc giật mình bụm miệng. Chết rồi! Trong lúc đấu khẩu với Thế Đình, cô đã quên đi điều bí mật đã giấu bấy lâu nay.
Bửu Ngọc nhìn anh Hai, nhưng Thế Đình cũng chẳng biết phải làm sao. Giao kèo giữa hai người đã bị lộ hết rồi.
Làm việc chung không lâu, nhưng bản tính của Như Thiên không phải anh không biết. Cô rất nhiều tự ái, thêm lần này bị gạt nữa... không khéo anh không giữ nổi người trợ lý giỏi của mình.
Thế Đình chép miệng, phải tìm cách thôi. Lúc trước, anh có thể chẳng suy nghĩ, nhưng bây giờ thì khác. Anh không thể để Như Thiên ra đi, trong khi công ty rất cần cô và anh cũng rất cần cô nữa.
Như Thiên nhổm lên:
- Trả lời đi! Hai người quan hệ như thế nào? Có phải là anh em với nhau không?
Bửu Ngọc ngập ngừng:
- Như Thiên à! Mày nghe tao nói đi. Thật ra, tao không định giấu mày, nhưng nếu để mày biết giám đốc công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" là anh của tao, thì mày sẽ không nộp hồ sơ vào công ty. Cho nên...
- Mày dối gạt tao.
- Không phải như thế... tao chỉ muốn giúp đỡ mày.
Như Thiên giơ tay:
- Đừng nói nữa. Nhờ mày làm như vậy, nên bây giờ người ta có cơ hội mỉa mai tao: Có người chống lưng nên mới được người ta nể trọng. Ha... ha... ha...
Như Thiên cười trong cay đắng, cô cảm thấy mình đã bị bạn bè coi thường.
Thế Đình nhỏ nhẹ:
- Cô trách Bửu Ngọc cũng không đúng. Cô ấy làm vậy là thương cô thôi.
- Thương tôi?
Như Thiên quay nhìn Thế Đình:
- Nếu như tôi không được Bửu Ngọc, em gái của ông giới thiệu, thì ông có xem hồ sơ của tôi không?
- Đương nhiên là có. Tôi tuyển chọn người cho công việc của mình rất là kỹ. Nếu cô không có năng lực, thì tôi chọn cô làm gì.
- Ông không nhận bất cứ lời gửi gắm nào chứ?
- Không.
- Cám ơn ông.
Như Thiên tự động rút kim truyền dịch ra khỏi tay mình. Bửu Ngọc hốt hoảng:
- Mày làm gì vậy?
- Đi về.
- Nhưng mày chưa khỏi hẳn mà.
- Tao không cần mày quan tâm tới tao, nhất là theo những cách mày đã làm.
- Như Thiên…
Đi ngang qua mặt Thế Đình, Như Thiên nói:
- Có tiếp tục công việc hay không, hãy để tôi suy nghĩ lại.
Bửu Ngọc chạy theo, nhưng bị Thế Đình nắm lại:
- Hãy để cho cô ấy về đi.
-Nhưng…
- Bây giờ em có theo cũng chẳng làm gì được. Vài ngày sau, Như Thiên bớt giận, đến lúc đó em hãy gặp. Anh tin cô ấy không cố cháp đâu.
Bửu Ngọc ỉu xìu:
- Vậy anh đi theo Như Thiên giùm em đi. Em sợ…
Thế Đình xoa đầu em gái:
- Em lo lắng cho anh của em như thế thì hay quá. Thôi được rồi, anh sẽ canh Như Thiên. Còn em, mau giải quyết phí bệnh viện đi.
Trước khi quay đi, Thế Đình còn đùa:
- Em thương Như Thiên như vậy, thôi thì để cô ấy làm chị dâu em đi. Hai người sẽ được ở chung một nhà.
- Được thế thì tốt rồi. Em sợ Như Thiên chê anh, với lại em còn hổng có tin tưởng anh nói chi…
Thế Đình cốc lên đầu em gái:
- Bêu xấu như thế đủ rồi đấy.
- Anh có gì tốt đâu.
Bửu Ngọc bất ngờ la lên:
- Ơ! Như Thiên đi đâu mất tiêu rồi.
Thế Đình nhìn ra cổng bệnh viện:
- Tại em tất cả.
Rồi anh cũng hấp tấp bỏ đi
Bửu Ngọc nhìn theo bóng anh Hai mà lòng không bớt lo lắng, bởi cô quá rành bản tính của Như Thiên. Nết giận của nhỏ không tầm thường.
0o0
Trời đã sáng từ lâu và mặt trời cũng đã lên cao, thế nhưng Như Thiên vẫn không buồn ngồi dậy. Cô nằm đấy để ngẫm nghĩ những sự việc đã qua.
Thì ra cô chỉ là con rối của mọi người mà thôi. Bửu Ngọc được cô xem là người bạn thân nhát cũng lừa dối cô.
Nếu như hôm qua cô không bị ngất để vào bệnh viện, thì có lẽ cô chưa biết được sự thật đâu.
An Thế Đình, An Bửu Ngọc. Cô đang là con dối của hai người đó.
Như Thiên cay đắng cho chính mình. Ai bảo cô nghèo chi, không có điều kiện để đến nỗi phải dựa dẫm vào người khác.
Chắc chắn An Thế Đình được dịp cười cô, bởi Hàn Như Thiên không bản lĩnh như anh ta nghĩ.
Càng nghĩ, Như Thiên càng thấy tức ình và càng giận Bửu Ngọc. Tại sao cô không nhìn thấy được mối quan hệ không bình thường của họ chứ?
Như Thiên nhắm mắt. Cô muốn xua đi mọi thứl ung tung trong đầu. Không thể được, tất cả lảng vảng bên cô.
Tại sao lúc này đây, khuôn mặt và nụ cười của Thế Đình lại ẩn hiện? Anh nghiêm khắc nhưng cũng rất nhiệt tình. Trong công việc, cô chưa bao giờ làm phật lòng anh và anh cũng thế. Có điều… khi đối diện ngoài đời, cô chưa bao giờ chịu thua anh, nhất là những lúc bên anh có mặt Nguyệt Hoa.
Lắm lúc Như Thiên không hiểu nổi mình. Phải chăng con người cô đã bắt đầu có cảm tình? Thế thì…
- Như Thiên! Con thức chưa?
Tiếng gõ cửa phòng kèm theo tiếng gọi của mẹ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Thiên. Co nhăn mày rồi trả lời:
- Con thức rồi mẹ ạ.
- Thế thì sao vấn chưa ra khỏi phòng? Hôm nay con không đi làm sao?
Đi làm? Câu nhắc nhở của mẹ không làm cho Như Thiên có một cử chỉ nào cả. Bởi hôm nay, cô đâu có ý định đi làm.
Có trở lại “Thế Kỷ” làm hay không, cô cần phải suy nghĩ lại.
Tuy hiện tại cô đang rất cần việc làm, nhưng cô không thể đạp lên lòng tự trọng của mình, để cho người khác có dịp cười cợt và mỉa mai. Không làm ở “Thế Kỷ” thì cô vẫn có thể tìm việc ở một công ty khác vậy. Nghĩ như vậy, Như Thiên không thấy lòng mình nặng nề.
- Như Thiên! Con không sao chứ?
Giọng có vẻ lo lắng của mẹ lại kéo Như Thiên rời khỏi suy nghĩ của mình. Cô ngồi dậy:
- Con không sao. Con ra ngay đây.
Cửa phòng được mở, bà Như Mai chăm chú nhìn con gái:
- Con thật sự không sao đấy chứ?
- Dạ.
- Nếu không sao thì tốt rồi. Mẹ đã chuẩn bị điểm tâm, con mau làm vệ sinh để còn đến công ty nữa.
- Con không đi làm.
- Tại sao? Được nghỉ phép à?
- không có.
- Thế…
- Con không muốn làm ở “Thế Kỷ” nữa. Con đang chuẩn bị xin chỗ khác.
Bà Như Mai nhíu mày:
- Mẹ thấy con làm ở “Thế Kỷ” cũng tốt lắm mà. Có bạn trợ giúp nhau.
- Giúp con hay để cười con.
- Con noí gì thế Như Thiên? Giữa con và Bửu Ngọc xảy ra chuyện gì à?
Như Thiên lắc đầu hờ hững:
- Cũng không có gì quan trọng.
- Con có nói dối mẹ không? Tối qua Bửu Ngọc gọi điện đến, hỏi con về nhà chưa là sao?
- Hôm qua Bửu Ngọc đi chung với con, nhưng cuối cùng con về trước. Giữa bọn con có chút vấn đề thật, nhưng là trong công việc. Mẹ đừng quan tâm.
- Sao không bận tâm cho được khi con là con của mẹ, còn Bửu Ngọc, mẹ cũng xem như con gái. Có vấn đề gì thì hãy cùng mổ xẻ để làm sáng tỏ đi. Hai đứa là bạn thân, đừng quá đặt tự ái lên trên hết ma làm mất đi tình bạn. Mẹ thấy Bửu Ngọc hiền hơn con nhiều lắm.
Như Thiên nhếch môi:
- Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa một con người lắm mẹ ạ. Con chưa thể tha thứ cho việc Bửu Ngọc dối gạt con.
- Nhưng mà dối gạt điều gì?
Đúng lúc chuông điện thoại reo, bà Như Mai quay lưng nhấc ống nghe.
- Alô..
- Bác gái! Là cháu đây.
- Bửu Ngọc! Có chuyện gì không cháu?
- Dạ… cháu muốn biết Như Thiên đã đi làm chưa ạ?
Bà Như Mai nhìn về hướng cửa phòng con gái. Không thấy Như Thiên ở đó, bà nói:
- Nghe nói hôm nay, Như Thiên không đến công ty.