Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 13: Lòng Xuân Muốn Ngỏ, Lời Ấp Úng
T
ô Do Liên yên lặng nhìn y, ánh mắt liên tục biến đổi. Lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp. Lúc thì trong sáng ngây thơ, lúc thì già dặn bi thương. Lúc thì thích thú, lúc thì hững hờ. Thân thể vừa tái sinh run nhẹ trong gió, yếu ớt vô cùng. Trái tim cô cũng vậy, hệt như chén lưu li vỡ, vốn dĩ tan tác trong không trung, nhưng được người ta cố công gắn lại. Sự chắp vá đã tước hết mọi vững chãi của nó, biến nó thành lỏng lẻo, dù chỉ một hạt bụi nhẹ cũng có thể lọt vào nơi sâu kín nhất trong lòng nó, mang theo nỗi đau đớn gặm nhấm đến tận xương tuỷ.
Ký ức tựa muôn vàn sợi tơ đan kết, liên tục quẫy động trong trái tim Tô Do Liên. Quá nhiều ký ức.
Một tuyết yêu, chân trần đứng trên hoang nguyên tuyết. Một thiên hồ, bay lượn trên dinh Cấm Thiên diễm lệ và bí ẩn.
Gặp phải muôn vàn giày vò, mà vẫn lẳng lặng ngóng vọng về đốm lửa nhân gian. Ngồi một mình trong cung điện nguy nga, mà vẫn cảm nhận được nỗi thê lương vì ly biệt tình nhân.
Cô đã yêu, được yêu, đã gây tổn thương, và bị tổn thương. Cách nhau bởi hồng trần muôn trượng, xa nhau bởi sinh tử luân hồi.
Ngoài kia, lửa trận cháy phừng phừng, xối mạnh vào Thiên Địa đại trận của mười vạn quỷ binh. Trong trận là một nàng công chúa có số được yêu thương, đang lặng lẽ chờ đợi người anh hùng đến giải cứu.
Tô Do Liên không dám nhìn, bởi vì mỗi ánh nhìn đều gây ra vết thương sâu hoắm. Mỗi lần lửa trận phụt lên, Cửu Linh Ngự Ma kính trong tim cô lại chuyển động, lại gây nên cơn đau đớn đến đứt gan đứt ruột. Người bị thương là cô, nhưng người được bảo vệ lại là người khác. Cuối cùng vẫn là sự sống của người khác, giai thoại của người khác, tam sinh của người khác.
Cô đã làm bản thân tổn thương, không thể nào nguyên vẹn được nữa. Cô không nhìn, vì thế cô cũng không biết là có những giọt lệ đang bị đốt cháy trong vòng lửa dày đặc. Cô chỉ biết rằng, chinh con người kia, con người yêu cô nhất trần đời kia, lúc này chỉ luôn mồm gọi “Công chúa”. Gã đã dùng đôi cánh cô tặng để bay tới với công chúa của gã, và sẽ không bao giờ chia ly cô ta. Không gì có thể ngăn cản bọn họ, bởi vì trái tim bọn họ đều rỗng không, thừa sức đón nhận một mối tình. Cô không phải là công chúa trong tình yêu của gã. Con người nằm im lìm giữa Thiên Địa đại trận kia không phải là cô.
Trái tim cô cũng đã mẻ một miếng rất lớn. Đó là vết mẻ còn lại sau khi Cửu Linh Ngự Ma kính rơi mất. Ai sẽ lấp đẩy chỗ mé ấy đấy? Ai sẽ đến cứu cô đây? Cô bị ruồng bỏ rồi, bị quăng di như rác trên đất bắc cực lạnh giá. Bị vứt đi trong khi người ta lo viết cho tròn giai thoại của mình. Bị vứt vào lúc cô cần gã nhất.
Quyết liệt thế, vô tình thế, mặc cô chết đi không thèm ngó ngàng.
Đây là sự bội phản lần thứ một ngàn lẻ một rồi.
Trong khi cô yêu gã thiết tha như vậy. Thiết tha, thiết tha như vậy.
Thạch Tinh Ngự tùm tim nhìn cô, nước mắt đóng cặn trên áo.
Tô Do Liên thì như một khối băng, toả ra những tia sáng xa lạ. Cô đã mất tất cả rồi.
Thạch Tinh Ngự ôm cô vào lòng, không để cô cách xa y nữa.
- Nàng là Cửu Linh của ta - Y nói, êm ái mà kiên định. Câu nói ngắn ngủi mà làm động đến vết thương, khiến máu trào ra khỏi khóe miệng y, nhớ tí tách xuống miệng Tô Do Liên.
Tô Do Liên chợt thấy môi mình khô đi.
Cửu Linh.
Hai chữ đó như nước trong, chảy vào trái tim hao cạn từ lâu của cô, nhưng rồi mau chóng biến thành gai nhọn đâm sâu vào linh hồn cô, không thể nào nhổ ra được. Tô Do Liên nhẹ nhàng giơ tay, ngần ngừ chốc lát rồi chạm đầu ngón tay vào vùng ngực chi chít vết thương của Thạch Tinh Ngự. Một sức mạnh quen thuộc lập tức thấm vào thân thể Tô Do Liên, mang lại cho cô hơi ấm, nước mắt bỗng hoen ướt hàng mi.
Tô Do Liên từ từ trượt tay lên cố Thạch Tinh Ngự. Ở đây, cô cảm nhận được sức mạnh tương tự. Cô liền ôm choàng lấy y, dán sát người vào mình y.
- Có biết thiếp không? Thiếp là ai? - Cô mỉm cười, bật ra câu hỏi đầu tiên tù khi sống lại.
Cô đã tùng đưa ra câu hỏi ấy một lần, vào khoảnh khắc lâm chung. Câu hỏi rất có ý nghĩa với cô, gói ghém nỗi ao ước ba sinh, chứa đựng hồi ức cuối cùng trước khi chết, gửi gắm hy vọng yếu ớt từ lúc sống lại.
Lần trước, cái người mồm năm miệng mười bảo yêu cô, đã không trả lời.
Lần này, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sao mà mê man, tựa hồ y còn chưa nhìn rõ cô. Nhưng cô kiên nhẫn đợi y hồi đáp, đợi số mệnh đích thân bù đắp cho tổn thất lớn nhất trong kiếp sống trước của cô. Cô chờ đợi, nếu vẫn phải nhận câu nói lạnh lùng kia, cô thà là rơi ngay trở lại địa ngục chết chóc.
Song lần này, người đàn ông đang âu yếm ôm cô lập tức trả lời, không mảy may ngần ngừ:
- Cửu Linh. Nàng là Cửu Linh của ta.
Vào khoảnh khắc ấy, tất cả sụp đổ. Đúng, tuyết yêu đã chết, Cửu Linh hồi sinh. Cô nên vẫy cánh, bay lên khoảng trời mà đôi bờ vai này vừa tạo dựng cho cô. Bởi vì ở đó ngập tràn tình yêu dành riêng cho cô tận hướng. Cô đã từng trải qua ba kiếp, nghe qua bao lời hứa hẹn.
Cô mỉm cười, cười rất quyến rũ, rất yêu mị. Cười mà nước mắt tuôn rơi.
Thì ra, ta là Cửu Linh.
o O o
Lửa trận dội mạnh vào Thiên Địa đại trận. Tiếng sát phạt kinh thiên động địa vang lên.
Trong ánh lửa rực trời, lấp loáng hiện ra muôn vàn dũng sĩ vùng Tây Vực, đan xen với cờ chiến, gió lốc, cát vàng và kèn hiệu, ùn ùn xông đến Thiên Địa đại trận. Gió sấm nước lửa trong Thiên Địa đại trận cùng bùng dậy, tám loại trận pháp hỗ trợ nhau, hợp thành một hình thái cực khổng lồ, tựa hồ thâu tóm được cả vạn vật trên thế gian. Các bóng đèn vàng kim bay lượn, tướng sĩ mang giáo vàng hệt như thiên tướng giáng trần, uy mãnh và linh hoạt vô cùng.
Lửa trận cùng với sấm sét chỉ tích tắc đã quấn lấy nhau, hùng hổ giao chiến trên nền trông trận trầm hùng mà dữ dội. Hai mắt Lý Huyền đỏ ngầu, gã đã bị lửa trận khống chế hoàn toàn. Định Viễn đao kéo theo sóng máu lao vào Thiên Địa đại trận. Uy thế hung hân đó nhất thời áp đảo đại trận, cục diện trong trận bắt đầu rối tung.
Cũng là do, tám phần mười uy năng của trận pháp này đã bị Diệp Pháp Thiện đùng phép kín rút tỉa để đối phó với Long hoàng, hai phần mười còn lại đương nhiên không dù để chống cự ý chí dũng mãnh xuyên thấu ba sinh của Định Viễn hầu.
Thái tử khiếp sợ nhìn ngọn lửa trận, nhất thời quên bẵng ra lệnh cho Giản Bích Trân và Diệp Pháp Thiện. Hắn thét lên:
- Nó phát bệnh gì thế? - Hắn trỏ Lý Huyền, giọng ngập tràn tức giận - Nó phát bệnh gì thế?
Dược sư thở dài lắc đầu, không nói không rằng. Mặt thái tử trở nên hung ác:
- Ta phải giết ngươi!
Hắn nắm chặt tay trái. Lý Huyền liền rú lên thảm thiết, từ trên không rớt thịch xuống đất. Hạt quế vốn đã đâm rễ trong ruột gã, bọc lấy Thanh Lương dược, luồn đi khắp các kinh mạch. Nay một cú siết tay hờ của thái tử đủ làm tim gan Lý Huyền vặn xoắn, sức lực bị ách tắc hết lại. Gã rơi bịch xuống đất, hình bóng Định Viễn hầu quanh mình gã tan loãng, gã ngất lịm di.
Thái tử bật cười nham hiểm, năm ngón tay co lại lần nữa. Dược sư nhắc nhở:
- Thái tử cẩn thận!
Thái tử biến sắc, lập tức giật lùi một mạch ba thước, rồi đứng khựng lại.
o O o
Thạch Tinh Ngự đã đứng dậy.
Nhưng Thạch Tinh Ngự này không phải là Long hoàng ngạo thị thiên hạ nữa, mà giống một người vừa lang bạt suốt một ngàn năm, trải qua mọi thê lương của thế gian, chịu đựng hết những cực hình tàn khõc dưới vòm trời. Y như nhà tu hành thời xa xưa, kiên nhẫn dùng sự khổ tu để khẩn cầu sự từ bi của trời cao. Khi năm tháng phai làn, nếm trải những nỗi thống khổ lẽ ra không thế nào chịu đụng nổi, hai tay y cuối cùng cũng vốc đầy quà tặng thần linh ban cho.
Lúc này, toàn thân y chi chít thương tích. Vết nứt, vết máu, bụi đất… cùng phủ kín người y. Tấm thân vốn kiêu hãnh như rồng của y, giờ đây máu me bê bết. Nhưng khuôn mặt y lại rạng lên nụ cười ấm áp, tay nhẹ nhàng ẵm Tô Do Liên. Y bế cô, một tay vuốt tóc mai cô, vén gọn những lợn tóc bị gió thổi rối tung. Cử động của y rất dịu dàng, bởi sợ hơi dùng sức thôi cũng đủ làm đau cô.
Tô Do Liên dựa vào lồng ngực vững chãi của Thạch Tinh Ngự, bài hoải như một mảng tuyết. Cô khép mắt, tận hường không gian bé nhỏ mà y tạo ra cho cô. Đây chính là hạnh phúc mà cô ao ước chờ mong suốt một nghìn năm nay đấy ư? Niểm hạnh phúc vì được yêu, được chờ che, được cưng nựng, cuối cùng cùng đến với cô, dù nhẩm địa chỉ, dù phải mượn danh nghĩa một người con gái khác.
Tô Do Liên mở mắt, ánh nhìn của sự hồi sinh có hơi mơ màng. Xuyên qua mái tóc dài tung bay của Thạch Tinh Ngự, ánh mắt cô lướt qua bầu trcri, mặt đất và những đám mây vừa lạ vừa quen, cuối cùng lại một lần nữa hướng về Thiên Địa đại trận đương sôi sục.
Trông thấy Long Vi, lòng cô bỗng trào lên chưa xót.
Thừa Hương, Long Vi. Tam sinh luần hồi cùng không xoá đi được vận mệnh của cô, vận mệnh ban cho cô phúc phận làm công chúa được yêu thương cưng chiểu.
Kiếp trước, Định Viễn hầu vì cô mà múa đao đánh Tây Vực, quyết chiến trên cát vàng. Kiếp sau, Tạ Vân Thạch, Giản Bích Trân… người thì dùng sự phong lưu nghiêng ngả thiên hạ, người thì dùng sức mạnh đỉnh cao một thời để che mưa chắn hào quang của Thất tinh kiếm.
Máu văng ra, nhuộm đỏ cả nền trời. Long hoàng tấn công không ngơi tay, dần dần, cả ánh kiếm cũng bị nhuộm đỏ. Tiếng xung kích càng lúc càng vang lừng, át cả tiếng trông trận long trời lở đất.
Diệp Pháp Thiện cảm thấy đau đến tận xương tuỷ. Cờ, kiểm, mây đen vẫn bảo vệ hắn, nhưng trái tim hắn thì như bị móc ra treo trơ trọi giữa không trung, mỗi cú târi công của Thạch Tinh Ngự đều gây nên những vết thương chí mạng. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim hắn, một ý nghĩ giống như gai nhọn đâm vào tim hắn, không thế nào xua đi được, không thể nào không bật ra: “Hắn nhất định sẽ xông vào đây, nhất định sẽ!” Bị ý nghĩ đó giày vò, tinh thần Diệp Pháp Thiện gần như suy sụp. Cuối cùng, hắn không nhịn được rú lên:
- Không…
Đúng lúc ấy, một cái chân rồng đầm đìa máu thò vào vòng bình phong. Chưa ai kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra, thì cái chân đã bóp lấy cổ Diệp Pháp Thiện, vặn đút đầu hắn xuống.
Tiếng gào thảm khốc tắt lịm, Diệp Pháp Thiện trợn mắt trợn mày, khuôn mặt đổi ra méo mó, hơi thở nặng nhọc vẫn đùn lên nơi cổ họng tạo thành âm thanh òng ọc quái gở. Thiên Địa đại trận rung chuyển dữ dội. Ai nấy cùng loạng choạng, gần như khuỵu ngã.
Ánh lam xông vọt lên trời, Thanh Lương nguyệt cung vốn dĩ có thể phong ấn tất cả kết giới linh lực chỉ tích tắc đã sụp đổ. Một con rồng xanh lam cuốn theo sấm chớp dông gió xuyên thẳng qua vết nứt, xoáy tròn lên trên. Cái đầu vẫn còn rần rật của Diệp Pháp Thiện bị con rồng giữ chặt giữa móng vuốt, cũng bay lông lõc lên trời, bắn ra một vòi máu khủng khiếp giữa không trung. Con rồng gầm rít, bay ngược chiều mây đen, lao lên vòm trời đang vỡ tan từng mảnh.
Giữa lưng chừng không, thiên lôi không trụ được nữa, tan ra thành những đốm lửa bay lung tung, bắn đùng đùng vào con rồng một cách bản năng, làm bùng lên những luồng sáng vàng chói mắt. Vảy rồng văng tung tóe, máu hắt tơi bời, nhưng con rồng không hề lùi bước, mục tiêu của nó chính là lá cờ màu vàng khắc bảy ngôi sao kia.
Tinh tú trên lá cờ cũng rực lên những tia hốt hoảng. Đó là vẻ rực rỡ sau cuối trước khi bị huỷ diệt, vô cùng chói chang, vô cùng mỹ lệ, khiến người ta không khỏi ngậm ngùi.
Đúng khoảnh khắc ấy, đất trời bỗng im lìm như một khối lưu li lớn, hoàn toàn lặng gió. Nhưng chỉ thoáng chốc, giữa đất trời lại trỗi lên những tiếng ùng ùng, tiếng nào tiếng nấy xé rách màng nhĩ người ta.
Con rồng bay lên, móng vuốt vươn ra, chộp lia lịa vào vòm trời. Bảy vì sao bị đánh nát hết. Tinh quang tít trên cao cũng ảm đạm theo, thế giới chìm vào tăm tối. Bảy ngôi sao vỡ rụng xao xác như mưa dưới nền trời rách nát, trông thật là u ám.
Lá cờ tượng trung cho uy nghiêm của bảy vì sao cũng bị con rồng bẻ gãy.
Đâu đâu cũng là âm thanh nhức óc. Cây quế vốn hỗ trợ lá cờ từ xa, lúc này đổ gục xuống như một cán cờ bị chém đứt. Trời đất run lên hoảng hốt, phát ra những tràng rền rĩ thê lương.
Con rồng bay xoay, càng lúc càng lên cao, mọi vật dọc đường đều bị nó quất thành tro bụi. Nó hú hét băng qua cây quế đang sụn xuống tùng tấc một, rồi bay thốc tới tận đỉnh trời mà vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục bay xoay đến nơi cao nhất gió cho cô.
Đương nhiên còn Lý Huyền nữa.
Nàng công chúa được định mệnh ban cho phúc phận ấy… Vì sao lại không phải là ta? Vì sao trời cao luôn tàn nhẫn đến độ tước đoạt hạnh phúc của đông đào chúng sinh rồi đem dồn cả vào một số ít người?
Trên đỉnh Giáng Vân, cô từng nói với Long Mục, la không phải là công chúa. Câu nói đã làm Long Mục cay đắng, và cũng khiến chính cô cay đắng. Đúng, cô không phải là công chúa. Cô chẳng qua chỉ là một tuyết yêu bị số mệnh tước đoạt mất hạnh phúc, sống trơ trọi trên đồng hoang, xa rời loài người. Một ngàn năm nay, cũng từng có người, ma, tiên linh đến đống tuyết của cô, họ dòm ngó thân thể và nguyên đan của cô, hết lần này đến lần khác lừa phỉnh, làm tổn thương, nhẫn tâm phá huỷ những giấc mơ của cô.
Nhưng không ai coi Tô Do Liên như công chúa hết.
Trong trái tim của những cô gái đang yêu trên thế gian này, công chúa không phải là một tước hiệu hay một quyền lực, mà là tình yêu của chàng kỵ sĩ sẵn sàng quỳ xuống chân nàng, là sự nâng niu êm đẽm của chàng hoàng tử dành cho nàng.
Tô Do Liên không phải là công chúa, mà chỉ là một tuyết yêu nhỏ nhoi. Nhưng ai lại không mong muốn trở thành công chúa? Ai lại không muốn trong những năm tháng tươi trẻ được ăn ngon mặc đẹp, được sung sướng trong bóng râm quyền thế của phụ vương, được dân chúng ngưỡng mộ, được hoàng tử yêu thương?
Trời xanh xa vời, tiếng nói của số mệnh cũng vang lên ở một nơi xa xôi không xác định được. Số mệnh vốn dĩ nghiêm nghị đến tàn nhẫn, lần đầu tiên cũng chịu hé lộ sự nhân từ:
“Tuyết yêu trước đây chết rồi, ngươi là Cửu Linh. Ở bên hắn, ngươi sẽ được hướng thụ tình yêu của con người hùng mạnh nhất trần đời, nhận được vinh quang còn cao quý hơn tất cả các công chúa. Bằng cách đó, ta bù đắp những món ta từng nợ ngươi”.
Tuyên thị của số mệnh, không ai có thể nghi ngờ, nhưng Tô Do Liên không cầm được nước mắt. Số mệnh ơi, bao nhiêu lần ngươi tàn nhẫn tước đi mọi thứ của ta, lần này lại lấy tình yêu thượng vốn thuộc về người khác nhét vào tay ta. Sự đền bù này quá khốc liệt!
Thạch Tinh Ngự lẳng lặng nhìn cô, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau trong tim cô. Y giơ tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói:
- Ta sẽ không để nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa. Không bao giờ.
Khí lạnh toả ra từ lưng y, mau chóng loang rộng khắp không gian. Vòng ôm của y thì vẫn ấm áp, nhưng hàn khí rờn rợn thì chỉ tích tắc đã đố đẩy Đại Ma quốc.
Băng hà từ từ ngưng kết giữa hư vô, hiện ra dưới chân y, trôi dần thành một ngọn núi trong suốt khổng lồ, nâng hai người lên cao. Cao tới tận trời, với mặt trăng màu vàng kim làm nền. Ngọn Cấm Thiên, lại một lần nữa mọc trên lãnh địa Đại Ma quốc.
Tô Do Liên nhắm mắt, cô có thề cảm nhận được, những khối băng lớn kêu lách cách đang xây dựng một thánh điện mới màu xanh lam. Những tấm màn trướng lay động, che kín quanh cô.
Thạch Tinh Ngự nhẹ nhàng buông tay, đặt Tô Do Liên lên một khối băng khổng lồ. Màn trướng buông rủ, che khuất tầm nhìn của cô.
Thạch Tinh Ngự phủ tâm chăn nhưng êm ái nhất lên mình cô, lại gượng nhẹ dém góc chăn, để làn gió nhẹ nhất cũng không thể chạm vào thân thể cô. Đây là thế giới nhỏ bé mà y tạo ra để ngăn cách cô với bên ngoài. Trong thế giới này chỉ có tình cảm êm đềm, không ai quấy nhiễu làm phiền.
Tô Do Liên run lẩy bẩy. Thế giới này có thể duy tri được bao lầu? Cô biết, sức mạnh của Long hoàng đã tụt xuống mức thấp nhất rồi. Việc cứu chữa vết thương để níu kéo sự sống cho cô đã tước đi của y gần hết sinh lực. Và việc dựng lại ngọn núi cùng thánh điện đã gặm nhấm luôn cả phần sinh lực còn lại.
Y muốn cô làm công chúa, có núi non của mình, thành trì của mình, cung điện của mình.
Cô không dám nhìn y. Cô sợ trông thấy sự bi thương.
Giọng Thạch Tinh Ngự êm ái vang lên:
- Đợi ta nhé!
Tô Do Liên ngạc nhiên ngẩng đầu. Nụ cười của Thạch Tinh Ngự vô cùng ấm áp, chứa đựng cả vẻ trong xanh, bao la, cao xa của vòm trời. Tưởng chừng chỉ cần đậy vòm trời ấy lên đầu, cô không còn phải lo lắng gì nữa.
Tô Do Liên chưa kịp nói gì, Thạch Tinh Ngự đã nắm lấy tay trái cô. Y nhẹ nhàng nâng bàn tay gầy guộc lên môi, nhưng không hôn, mà yên lặng hồi lâu, tựa hồ đang dùng trái tim để cảm nhận từng chút hơi ấm lan ra từ những kẽ tay. Những khớp ngón tay trắng bệch của Tô Do Liên chạm vào hơi thở của y, cô không kìm được run rẩy.
Thạch Tinh Ngự ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam hướng về chiến trận sục sôi đằng xa, ánh nhìn trở nên lạnh lùng sâu thẳm. Song giọng y vẫn rất nhẹ nhàng, như thế thủ thi thê nguyện:
- Xem ta nhé! Vì nàng, ta sẽ chém tướng, đoạt cờ.
Y đặt bàn tay cô trở vào trong chăn, nhẹ nhàng đắp lại, như đang chăm chút cho một bông hoa dễ nát.
Tô Do Liên se lòng. Người đàn ông trước mắt cô đây thật giống võ sĩ trong truyền thuyết, vào cái đêm trước hôm gia nhập thiên quân vạn mã, chàng không màng thiên hạ, không lo lắng về cường địch, chỉ bận lòng yêu và chân thành từ giã cô công chúa của chàng. Sau đó, chàng sẽ tưới máu khắp mặt đất, phá thành nhổ trại, múa kiếm chém rơi thủ cấp tướng địch, đem dâng lên công chúa của mình trước ánh mắt khiếp sợ của bao người.
Thật giống một giấc mơ! Giấc mơ mà mỗi thiếu nữ muốn trở thành công chúa đều từng mơ. Giấc mơ này đã từng bị gió lạnh thổi thành băng đông trên đông tuyết hoang vắng, nay bắt đầu rả rích tan chảy nhờ ánh nắng không hiểu từ nơi nào rọi tới.
Tô Do Liên không kìm được nước mắt, hàng mi hoen ướt.
Thật giống một giấc mơ!
Có lẽ, lúc nãy ta đã chết rồi, giờ đã ngủ sâu trong băng tuyết rồi, còn tất cả mọi sự hiện thời chẳng qua chỉ là một ảo ảnh cuối cùng của tử vong chăng? Sâu trong lòng cô, một nỗi sợ hãi nhen nhóm, sợ mình sẽ choàng tỉnh vào một lúc bất ngờ nào đó.
Lúc ấy, vẻ trong xanh của bầu trời, hơi mát lành của ngọn gió, sự ấm áp của vòng tay đều sẽ lạnh lùng rời xa cô, đẩy cô vào tăm tối vô cùng vô tận.
Tấm thân vừa mới hồi sinh lại run lên, Tô Do Liên cảm nhận được Long hoàng đang chậm rãi đi ra khỏi thánh điện. Sức lực của y lúc mạnh lúc yếu, như ánh sáng chập chờn của con đom đóm trong đêm. Cô cảm nhận được, y ra đứng trên đỉnh Cấm Thiên, cúi nhìn thiên binh vạn mã. Người đàn ông yêu cô sắp bước vào chiến trận, tung hoành vì cô, chém tướng vì cô, đoạt cờ chiến vì cô.
Thật là một giai thoại khiến trái tim người ta tan nát. Song, giai thoại ấy, tựa hồ đã vỡ vụn ngay khi bắt đầu.
Trận chiến dưới chân núi Cấm Thiên kia là trận chiến thế nào? Có trận pháp trừ ma, mười vạn quỷ binh, Thanh Lương nguyệt cung, Huyền Phượng Vũ kiếm, thiên lôi, hoả tai…
Tô Do Liên không kìm được, khóc nức lên. Long hoàng kiêu hãnh cao ngạo, định lấy gì ra để đối phó với những sức mạnh ấy đây?