When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Lão Cung.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 13: Lão cung.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Bác khỏe chứ, bí thư Lý. Cháu là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác được thị trấn Lâm Tuyền phái tới thường trú ở thôn đập Thiên Thủy, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đánh đập một đứa trẻ như vậy chẳng lẽ ở đây không có luật pháp nữa sao, ai! Đứa trẻ này thật đáng thương.
Diệp Phàm nhìn đứa trẻ kia một cái, trong lòng thầm chua xót, thầm nghĩ ông già này chắc không đơn giản, đoán chừng là có lai lịch. Biết đâu là cao nhân lánh đời, nếu không thì Lý Đức Quý thấy ông lại như chuột nhắt thấy mèo già vậy.
- Ai! Nó gọi là Nhị Nha Tử, tên thật là Ngô Hoành, không cha không mẹ, trong nhà còn có một anh trai là Ngô Đồng. Năm kia tốt nghiệp trung học rồi nhập ngũ, từ đó mỗi tháng đều gửi về mười mấy tệ cho Nhị Nha Tử chi dùng.
Ở đập Thiên Thủy của chúng ta thì có sáu mươi tệ một tháng cũng đã là rất nhiều rồi. Ai ngờ chín tháng qua, anh trai Ngô Đồng của nó đến một tệ cũng không gửi về, khó hiểu hơn là cả một phong thư cũng không nhìn thấy.
Không có tiền sinh hoạt, cuộc sống của Nhị Nha Tử rất khó khăn, tuy nhiên đứa bé này rất bướng bỉnh. Một số bà con có gọi nó sang cho ăn nhưng nó kiên quyết không đi, đều dựa vào đôi tay của mình bòn mót vài thứ trên đồng.
Thỉnh thoảng lại lên núi hái vài thứ rau dại để đối phó, cuộc sống trôi qua cực khổ a! Buổi sáng hôm nay đi trên núi nhặt được một con thỏ núi chừng mười cân, đang lúc đem đi rửa sạch thì mới biết là do Đức Quý hôm qua dùng bẫy thú bắt được. Thằng Đức Quý này cũng hàm hồ cho rằng đứa bé này ăn trộm thỏ của nó, cho nên......
Lý Kinh Đống kể lại với vẻ bất đắc dĩ.
- Ông nói sai rồi, cháu không trộm con thỏ núi của Đức Qúy, con thỏ này là do cháu bắt được.
Ngô Hoành đột nhiên đứng dậy nói lớn.
- Mày bắt được, mày dùng cái gì bắt được? Cái bẫy thú này trị giá mấy chục đồng, mày có tiền sao? Dù là có tiền cũng dám mua sao, thật là buồn cười.
Lý Đức Quý trừng mắt.
- Rống gì! Xem mày lớn xác như vậy còn đi so đo với một đứa trẻ, lấy lại thỏ là được sao còn phải đánh nó.
Lý Kinh Đống cũng trợn mắt nhìn Đức Quý.
- Cháu không có trộm, cháu thật không có trộm! Các người đổ oan cho cháu rồi, các người là người xấu.
- Lúc này kia Nhị Nha Tử Ngô Hoành gào to rồi rẽ đám người chạy ra, mấy vết thương trên lưng theo đó nứt toác làm máu tươi chảy ra nhưng nó cũng không để ý, một loáng đã chạy mất hút.
- Ai! Đứa bé này, vẫn còn cứng miệng không chịu nhận lỗi!
Lý Kinh Đống thở dài nói tiếp:
- Tổ trưởng Diệp, để tôi dẫn anh đi tới trụ sở đảng ủy thôn.
- Chẳng lẽ con thỏ hoang chết này đúng là Nhị Nha Tử tự mình bắt được hay sao? Nếu nói không chính xác thì chẳng phải là đổ oan cho nó rồi.
Diệp Phàm nghĩ thầm rồi cùng mấy người đi tới đại đội bộ.
Đi chưa được bao lâu thì thấy một ngôi nhà gỗ ba tầng cũ rất lớn, trước cửa có tấm biển đề mấy chữ “Trụ sở ủy ban thôn đập Thiên Thủy”.
- Két!
Đẩy cánh cửa lớn dày cộp ra thì nhìn thấy đầu tiên là một chiếc giếng trời môt bậc, trên đó còn có cả sân khấu kịch. Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, cảm thấy chỗ này hết sức quái dị, giống như đang đi vào một cung điện vậy.
- Ha ha! Tổ trưởng Diệp, có phải cậu cảm thấy trụ sở đảng ủy thôn này hơi giống một chiếc miếu hay cung điện không?
Lý Kinh Đống cười nói:
- Không sai! Nơi này vốn chính là một cung điện cũ của thôn đập Thiên Thủy, sau đó người trong thôn quyên góp tiền xây cung mới, nên dùng cung cũ làm trụ sở ủy ban. Có mấy pho tượng Bồ Tát đã mang đi vào tháng một năm nay rồi, còn lại một pho tượng thần tài nặng nhất bằng đá thì không có cách nào mang đi nên bố trí che lại. Trước kia, mấy cán bộ trong thị trấn xuống đây lúc nhàn rỗi còn vui vẻ đến trước mặt Bồ Tát tiện tay thắp mấy nén hương, bốc vài thẻ xăm, ha ha......
Lý Kinh Đống giải thích.
- A! Che đi làm gì? Để vậy cho mọi người chiêm ngưỡng có phải hơn không.
Lưu Trì nói giỡn.
- Ừ! Chúng ta xem một chút đi.
Diệp Phàm cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, sau này nếu như làm việc trong này, sau lưng có một thần tài ủng hộ cũng rất hay chứ sao.
Vì thế cả ba hợp lực cùng nhau vén một tấm vải bố màu xanh lên, bên dưới là một pho tượng thần tài cao gần ba thước, trên đầu đội mũ quan, tay trái cầm bàn tính màu vàng, tay phải cầm một quả cầu màu xanh Đại nguyên bảo, đang cười híp mắt.
- Diệp tổ trưởng, có thần tài làm chỗ dựa, nói không chừng chúng ta phất to đấy.
Lưu Trì lại trêu chọc.
- Ha ha......
Mọi người cùng phá ra cười vui vẻ.
Trên tầng hai còn rất nhiều phòng, hơn nữa đều làm bằng gỗ, đến cả cửa sổ cũng vậy, làm cho Diệp Phàm có một cảm giác đang ở vào thời xưa. Ba người chọn phòng riêng của mình, liền đó có một phụ nữ vẻ chất phác đi vào giúp bọn họ dọn dẹp, Diệp Phàm vội vàng từ chối nói là để tự mình làm.
- Tổ trưởng Diệp không cần khách khí, cô này là nhân viên tài vụ của ủy ban, tên là Diệp Kim Liên, cũng là họ Diệp. Mọi chuyện thường ngày cũng đều do cô ấy sắp xếp, sau này các cậu có việc gì cứ tìm là được. Tôi nghĩ việc cơm nước của cả ba người sau này sẽ do cô ấy đảm nhiệm nhé.
Lý Kinh Đống cười nói.
- Cám ơn cô Kim Liên nhiều a.
Diệp Phàm vội vàng cám ơn rồi quay lại nói với Lý Kinh Đống:
- Bí thư Lý, cháu mới tới nên cái gì cũng không biết, sau này còn phải nhờ chú chỉ bảo nhiều. Tối nay cháu định mở một cuộc họp hội ý, chú có thể thông báo giúp cho các thành phần của ủy ban và các tiểu đội trưởng tới giùm cháu nhé.
- Được! Các cô cậu cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi, tối nay sẽ họp ở đây lúc bảy giờ nhé.
Lý Kinh Đống ra vẻ rất hợp tác.
Sau khi cơm nước xong, cả ba người về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.. Vào lúc ba giờ, Diệp Phàm đang suy nghĩ triển khai công tác thế nào thì nghe một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, vừa mở cửa đã thấy Lưu Trì lén lén lút lút chui vào.
- Người anh em, hì hì......
Vẻ mặt của Lưu Trì rất quỷ dị.
- Sao thế, cười khan thế kia có phải là chạm được vào người tiểu Phương rồi không.
Diệp Phàm lập tức liền nghĩ đến chuyện kia, nhìn vẻ mặt ám muội kia thì bất cứ tên con trai nào cũng nghĩ vậy.
- Hì hì,...... quả là người anh em không tệ a, tôi cũng nghi ngờ không biết cậu có phải là con sâu trong bụng tôi không nữa.
Lưu Trì cười khan hai tiếng:
- Cô tài vụ Diệp Kim Liên có một con gái nghe nói tên là Diệp Nhược Mộng, tuyệt đối là một đóa hoa xinh đẹp, không tin cậu cứ thử ra ngoài xem đi. Hai mẹ con đều là cực phẩm a, mỗi người mỗi vẻ. Nghe nói Diệp Nhược Mộng là cô giáo tiểu học ở đập nước Thiên Thủy này, cùng tuổi với cậu, tuy nhiên hình như mới chỉ tốt nghiệp trung học nên không phải là chính thức, chắc là giáo viên hợp đồng. Ai! Đáng tiếc.
Lưu Trì lộ ra vẻ mặt tiếc nuối
- Đồ quỷ này, kêu tôi cũng nằm mơ như anh à?
Diệp Phàm khẽ hừ nhẹ một tiếng.
- Bây giờ nói chuyện nghiêm túc, hiệu trưởng tìm anh có việc đang ở ngoài chờ tổ trưởng đại nhân đấy.- Lưu Trì nghiêm nghị.
- Đi xem một chút nào.
Diệp Phàm nói xong đi xuống dưới lầu, trong sảnh có hai người đang ngồi. Một người nam trung niên gầy gò, một người khác đoán chừng chính là con gái của cô tài vụ Diệp Kim Liên, Diệp Nhược Mộng. Đúng như lời của Lưu Trì nói, cô gái này hết sức xinh đẹp,mũi cao mày cong, bộ ngực đủ lớn nhưng vòng eo lại cực thon. Cô mặc một chiếc áo xanh ngắn tay càng tôn thêm vẻ thoát tục, thật ứng với câu nói “Chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ”.
“Không ngờ ở xó xỉnh hẻo lánh này lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy, đúng là nơi non xanh nước biếc thế nào cũng có mỹ nhân a!
Diệp Phàm có chút động lòng.
- Anh, anh chính là tổ trưởng Diệp.
Người nam trung niên kia vội vàng đứng lên, khom người cúi xuống chào rồi móc ra một bao Vân Yên, rút ra một điếu rồi đưa tới mời, tuy nhiên vẻ mặt hơi ngần ngừ, có lẽ vì cảm thấy Diệp Phàm còn quá trẻ.
- Ừ! Anh là......
Diệp Phàm rít một hơi rồi hỏi.
- A! Thật xin lỗi, tôi là Trương Gia Lâm, hiệu trưởng trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy này. Tổ trưởng Diệp, ai!
Vẻ mặt Trương Gia Lâm trông hết sức ngượng nghịu.
- Có chuyện gì xin hiệu trưởng Trương cứ nói.
Diệp Phàm nói.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử