Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 12:Chọn Cậu!
V
ì không muốn làm kỳ đà cản mũi, lúc Hàn Đông trở về, Lý Thượng nhanh chóng chuồn đi. Đi lang thang bên ngoài đến tối mới trở về, vừa ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy ‘động tĩnh’ dị thường.
“Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.” Giọng của Hàn Đông.
Nam Trinh nhiệt tình hỏi: “Như vậy được chưa?”
Lý Thượng cúi đầu xem đồng hồ, hơn tám giờ rồi, cũng thật cuồng nhiệt đi! Hắn nhón chân đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, hai mắt láo liên đột nhiên đình chỉ.
Đậu mẹ!
Lý Thượng đẩy toẹt cửa ra, trước mắt là cảnh tượng Nam Trinh đang ngồi bím tóc cho Hàn Đông. Hơn nữa còn thắt tóc con rết, lít nha lít nhít bò từ trên đầu Hàn Đông bò xuống, càng làm nổi bật loại tính cách vừa tà ác vừa biến thái của hắn.
Nam Trinh cười, ân cần thăm hỏi Lý Thượng: “Anh về rồi à?”
Lý Thượng ngại ngùng, trong lòng có chút buồn bực nhưng cũng đáp một tiếng: “Tôi chỉ về lấy chút đồ, bây giờ đi.”
“Đã trễ thế này cậu còn đi đâu?” Hàn Đông hỏi.
“Qua phòng đối diện.”
Người anh em phòng đối diện tên là Diệp Thành Lâm, vào trọ cùng lúc với Hàn Đông, hai người làm hàng xóm đã ba năm. Bình thường, Diệp Thành Lâm thường xuyên chạy qua chỗ Hàn Đông chơi, nên cũng khá thân với Lý Thượng.
“Xem ra bạn gái anh ta không có ý định đi rồi, tối nay cho tôi chen chúc một đêm với anh nha.” Lý Thượng nói.
“Đông Tử sẽ không giữ cô ấy ở qua đêm.”
“Làm sao anh biết?” Lý Thượng buồn bực.
Diệp Thành Lâm cười một tiếng, “Không tin cậu chờ xem.”
Hai giờ sau, Lý Thượng và Diệp Thành Lâm ra khỏi phòng, Nam Trinh quả nhiên đã đi rồi, để lại Hàn Đông tịch mịch ngồi một mình trong phòng với kiểu tóc kỳ quái.
“Sao anh không giữ cô ấy lại?”
“Tôi phải dậy sớm!” Hàn Đông hai mắt tỏa sáng: “Có một tin nho nhỏ, ngày mai có một đoàn phim lớn đến đây tuyển người!”
Lý Thượng khinh bỉ nhìn hắn: “Anh nghiện diễn đến vậy sao? Ngay cả bạn gái cũng chẳng quan tâm.”
“Không phải nghiện diễn.” Hàn Đông thở dài: “Tôi đây một gã đàn ông sao có thể để con gái nhà người ta ngủ trên nệm hơi chứ? Nếu là mấy nhỏ trước kia thì ngủ, nhưng Nam Trinh không giống mấy nhỏ đó. Tôi sẽ cố gắng trong sự nghiệp vì một tương lai tươi sáng cùng với Nam Trinh.”
Lý Thượng lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Đông mang vẻ mặt bất kham, trên trán còn đính lên hai chữ ‘trách nhiệm’ một cách thẳng thắn và cương nghị. Cố gắng ra vẻ cảm động một chút, vỗ vai Hàn Đông nói: “Cô ấy quả thật không tệ, nỗ lực lên!”
Năm giờ rưỡi sáng thứ hai, cửa trường quay Bắc Ảnh đã sắp kín người hết chỗ.
“Xem ra hôm nay thực sự có đoàn phim tới, nhiều người như vậy…” Lý Thượng cảm thán.
Hàn Đông không nói gì, hai mắt như hai cái móc câu dính lên người một mỹ nữ bên cạnh.
Lý Thượng chọt hắn một cái: “Tự giác chút đi! Anh quên mình vì ai mà đến sao?”
“Tôi chỉ đang dùng ánh mắt phê bình cô ta, ăn mặc hớ hênh như vậy, thật vô liêm sỉ!”
Lý Thượng: “…”
Cửa lớn trường quay Bắc Ảnh đột nhiên mở ra, một đám người vọt vào, Lý Thượng cũng vọt tới, Hàn Đông không nhanh không chậm theo sát phía sau.
“Tránh ra cho tôi! Còn chen chúc nữa thì cút hết đi! Xếp thành hàng, cách nhau một sải tay!”
Hàn Đông đã lăn lộn ở đây năm năm, quản lý ở chỗ này hắn đều biết, mà đám người trước mặt lại lạ hoắc, hẳn là người chuyên môn được đoàn phim phái tới, xem ra muốn tìm ‘đầu bài’.
Sàng lọc một hồi giữa mấy người diễn viên quần chúng nhưng cũng không thấy ai vừa ý. Cuối cùng, ánh mắt quản lý dừng lại trên người Lý Thượng, lùi ba bước cẩn thận đánh giá. Nhìn một hồi hai mắt lại lệch, lệch đến Hàn Đông đang đứng phía sau, sau đó không thấy dời đi nữa.
“Chọn cậu!”