Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Chương 12
Đúng là cả một câu chuyện dài thật. Thị biết là ân oán giang hồ đôi khi như một mớ bòng bong nhưng không ngờ còn có những khúc ngoắt khó lường đến thế. Tân bảo với thị rằng, vì một thằng bé mà Tân phải ra tay với Hoàng. Thằng bé đó là đồng môn với Hoàng, tuy nhiên khi nó vào nhập môn thì Hoàng đã xuất môn rồi. Nói theo phim chưởng của Tàu thì Tân đã vì tiểu đệ tử mà ra tay lấy mạng đại đệ tử của mình.
- Nhưng Hoàng đã làm gì thằng bé để đến mức anh phải ra tay? - Thị thắc mắc.
vẫn theo thói quen thông thường, mắt nhìn vô định vào bức tường trước mặt, Tân vừa ngồi rít thuốc vừa kể cho thị nghe bằng thứ giọng lạnh tanh muôn thủa....Thằng bé ấy tên là Đạo. Nhà chỉ có một mẹ một con. Bố nó chết ở bên Camphuchia. Mẹ nó làm công nhân ở cảng. Khi nó đến võ đường xin học thì Tân Đạo đã đi vào giai đoạn kiệt quệ cả về danh tiếng lẫn thực lực. Nhưng Tân vẫn miễn một nửa học phí cho nó vì nó là con liệt sĩ. Thằng bé mười lăm tuổi, dáng dấp gày gò, thể tạng yếu ớt. Được cái mắt sáng, có tinh thần thượng võ, lại hiếu học và có ý chí hơn người. Lúc đầu nó học cũng chệch choạc. Kiểm tra kyu 10 và kyu 9 nó rất mờ nhạt. Tân biết nó vất vả hơn chúng bạn vì ngoài đi học ra còn phải giúp mẹ bán ốc luộc và ngô nướng ngoài cổng cảng vào buổi tối. Thiếu ngủ, thiếu ăn, thiếu sự chăm sóc của gia đình, nó dặt dẹo như một dẻ khoai. Đôi lúc Tân nghĩ chưa chắc nó đã theo học được đến tháng thứ sáu. Nhưng kiểm tra từ kyu 8 đến kyu 5 Tân nhận thấy nó ngày càng tiến bộ. Cùng với việc lấy đai xanh và đai nâu cơ thể nó cũng trưởng thành hơn, bộc lộ rõ tố chất võ thuật hơn. Nó thuộc lứa võ sinh cuối cùng của võ đường Tân Đạo. Tân giúp nó lấy được cái nhất đẳng huyền đai và đoạt giải nhất karate U 18 của thành phố xong thì chính thức đóng cửa võ đường. Tân giới thiệu nó sang học tiếp bên Cung văn hóa thể thao của Thành phố. Thày trò đành phải chia tay nhau. Tân ra vỉa hè bán hàng ăn cùng vợ thì nó vào đại học. Thỉnh thoảng thằng bé vẫn đến thăm Tân. Nó thường nhắc đến một mơ ước ấp ủ từ lâu, đó là một ngày kia sẽ giúp Tân mở lại võ đường. Tân yêu thằng bé như con trai mình. Nó là niềm tự hào của Tân, là biểu tượng thượng võ của một võ đường đã suy tàn.
Với việc các đệ tử của mình liên tục dính đến tiền án, tiền sự thì Tân cũng không tránh khỏi phiền phức. Hết chính quyền đe dọa rút phép lại đến các băng nhóm tìm cách gây sự. Có cả đơn kiện lên Phân đường trưởng và Hiệp hội karate toàn quốc. Tân lại là người không giỏi làm kinh tế. Những tháng cuối cùng trước khi võ đường vỡ, Tân không còn đồng nào để trả tiền thuê mặt bằng. Võ thuật chân chính cũng giống như nghệ thuật vậy. Nó không tự sống được nếu không gắn lấy thương mại hoặc tài trợ, dù là dưới hình thức nào. Tân đành phải ngậm ngùi chia tay với cái nghiệp võ dang dở của mình. Thằng Đạo là niềm an ủi cuối cùng cho cái nghề dạy võ của Tân. ít ra thì bạn bè trong giới cũng không đánh giá thấp chất lượng chuyên môn của võ đường Tân Đạo. ít ra thì đệ tử của Tân, ngoài những đứa lưu manh côn đồ, không nhập băng này thì cũng nhóm kia, không vào tù ra tội thì cũng tung hoành đâm chém..., còn có những đứa giỏi giang, lương thiện và đạt được thành tựu võ thuật như Đạo. Thằng bé còm nhom yếu ớt ngày nào giờ đã trở thành sinh viên thể thao năm thứ ba. Cơ thể nó phổng phao hẳn lên, bầu máu nóng trai trẻ chảy căng tràn trong huyết quản nó. Có cảm giác như nghe được trong tâm hồn nó lúc nào cũng rào rạt những thanh âm yêu đời, yêu người. Một tương lai sáng sủa đang chờ đợi nó. Cánh cửa cuộc đời đang rộng mở trước những bước đi thanh tân của nó. Một chàng trai đáng yêu như thế, một tài năng võ thuật trẻ như thế, một thằng bé trong sáng và thánh thiện như thế, có lý nào lại bị đời xử oan nghiệt thế?
Đợt nghỉ hè vừa rồi, Đạo hào hứng mang đến khoe với Tân một tiểu luận về Karate cho lần thi lên ngũ đẳng huyền đai sắp tới. Tân giữ nó ở lại ăn cơm tối nhưng nó bảo phải đi gặp một người bạn có chút việc riêng. Người bạn này có một cô bạn gái đang phục vụ trong quán cà phê Ánh Hồng. Theo như người bạn nó nói thì cô gái chỉ muốn đi làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình thôi. Nhưng sa chân lỡ bước vào đó rồi, không ra được nữa. Ánh Hồng là một quán mại dâm trá hình, cô gái bị ép tiếp khách và không sao thoát khỏi đám bảo kê lúc nào cũng túc trực quanh đó. Thế là dòng máu anh hùng trượng nghĩa của thằng bé nổi lên. Người học võ đâu đang tâm nhìn cảnh chèn ép bất công như thế. Hơn nữa đây lại là một cô gái bị bắt vào chốn lầu xanh. Giải nhất karate trẻ thành phố để làm gì? Tứ đẳng huyền đai với ngũ đẳng huyền đai cũng để làm gì, nếu không ra tay cứu giúp người thân cô thế cô đang rên xiết trong nhà thổ kia? Có cái gì đó chảy rần rật trong cơ thể Đạo. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Đạo bảo người bạn đưa đến quán Ánh Hồng. Và...
- Và vụ cướp gái xảy ra. Sau đó là cuộc loạn đả nổi tiếng cả giới giang hồ thành phố. Quán Ánh Hồng phải đóng cửa mất mấy tháng vì vụ cướp gái này. Tôi cứ nghĩ đó là trò quấy của Cộc "ba tai" muốn nhằm vào Lân "sói". Hóa ra...
Nghe thị nói vậy, Tân gật đầu xác nhận:
- Ai cũng nghĩ đó là một vụ cướp gái của dân giang hồ. Cuộc ấu đả đó khiến công an "sờ" đến quán Ánh Hồng làm thằng Hoàng mất ăn mất ngủ. Nó phải chạy chọt, xin xỏ mãi mới yên. Yên rồi thì nó tìm thằng Đạo để ra tay. Nhưng không ngờ nó lại ra tay tàn ác thế...
Thị nhớ rồi. Vụ này báo chí cũng từng rộ lên một hồi. Tùng "hê rô" còn bảo: "Thằng này chết phí quá". Đám tang của nó khiến cả thành phố rơi nước mắt. Mẹ nó một tay ôm ảnh chồng liệt sĩ, một tay ôm ảnh con đi trước quan tài. Trước sự chứng kiến của bao nhiêu phóng viên báo chí, người phụ nữ ấy cứ ngất lên ngất xuống. Dân tình được một phen xôn xao, ai cũng cho rằng cái chết của Đạo là do đám xã hội đen trả thù. Các báo liên tục giật tít: "Cái ác hoành hành đến bao giờ?", "Giang hồ Ngã ba sông lộng hành", "Chính quyền lép vế hay lòng tốt bị phỉ báng?", "Cái chết của một chàng trai trẻ hay sự lên ngôi của cái ác?"... Đám tang ấy gây áp lực lớn cho chính quyền. Thị nghĩ rằng nhất định công an sẽ dốc toàn lực làm cho ra vụ này. Trước sau gì họ cũng sẽ bắt được hung thủ. Vấn đề chỉ là thời gian thôi. Bây giờ qua Tân, thị mới hiểu cặn kẽ mọi điều.
Tân quả đáng sợ thật. Anh ta không phải là một nhân vật tầm thường. Anh ta như con ma xó của giới giang hồ thành phố này. Cũng may là Tân không có thù oán gì với băng nhóm của thị. Nếu phải đương đầu với một đối thủ như Tân, chả phải thị mà đến Tùng "hê rô" cũng ngán...
- Đó là buổi tối cuối cùng trước khi thằng bé trở lại trường sau kỳ nghỉ hè. Nó đạp xe ra cổng cảng để chở mẹ nó về. Thằng Hoàng đã chuẩn bị rất kỹ cho lần ra tay ấy. Nó biết rằng dùng một hạ một với người có võ tới tứ đẳng huyền đai như thằng Đạo thì không dễ chút nào. Còn lấy đông mà quây thì có giết được người cũng sẽ lộ tung tích, công an họ lần ra hết. Thế cho nên thằng Hoàng chọn cách mà thằng Đạo không ngờ nhất, để giết.
- Hồi ấy báo chí nói rằng có một người đàn ông ngồi ăn ngô nướng ở quán của mẹ thằng Đạo. Và chính người này đã giết thằng bé?
- Đúng vậy. Khi mẹ nó dọn hàng thì người đàn ông này ra ngồi lên chiếc xe máy ở rìa đường để ăn tiếp. Dọn hàng xong, mẹ nó ôm cái thúng đựng đầy những thứ linh tinh ra ngồi lên xe đạp để con trai đèo về. Khi xe đạp đi ngang qua chỗ người đàn ông kia thì người ấy gọi giật mẹ nó lại, bảo là chưa trả tiền thừa. Thằng Đạo vội loạng choạng dừng xe. Đúng lúc ấy người đàn ông rút thanh kiếm gài sẵn bên yên xe ra, bổ thẳng xuống đầu thằng Đạo. Thằng bé ngã xuống đất. Sát thủ còn bổ tiếp vài nhát nữa vào người nó rồi mới bỏ đi. Mẹ thằng Đạo cũng ngã theo chiều đổ của chiếc xe đạp. Đến khi bà ta lồm cồm bò được dậy thì tên sát thủ đã lên xe máy rú ga lao đi rồi. Mọi việc xảy ra quá nhanh, mẹ nó cũng không kịp nhận biết điều gì đã xảy ra. Đến khi ôm cái xác đầy máu me trên tay thì bà ta mới biết là thằng con trai mình bị lấy số rồi.
- Đấy là lý do anh đến quán Ánh Hồng để đòi thằng Hoàng phải "giết người đền mạng"?
- Đúng.
- Nhưng sao anh biết sát thủ là Hoàng "lợn"?
- Thì tôi đi điều tra. Nếu xét quan hệ trước đó của thằng Đạo thì nó chỉ có mâu thuẫn với quán Ánh Hồng. Nếu xét tính chất ra đòn thì hung khí là một loại dao dài hoặc kiếm. Vết thương ở đầu và vết rạch ở cổ làm tôi nghĩ ngay đến con dao quắm của thằng Hoàng. Nhân chứng duy nhất chứng kiến sự việc là mẹ thằng Đạo. Nhưng cái chết của thằng con đã làm bà ấy bị chấn động mạnh, gần như ngơ ngẩn, không còn nhớ được điều gì nữa.
- Thế thì ai dám chắc là thằng Hoàng đã ra tay?
- Công an.
- ô, tôi tưởng là anh chứ?
- Không, tôi chỉ ra tay nhanh hơn họ thôi.
- Anh được đọc hồ sơ điều tra của công an à?
- Không. Tôi biết là cán bộ điều tra sẽ bám lấy nhân chứng cuối cùng. Đó là chìa khóa của vụ án. Tôi cũng bám lấy. Và sau vài tháng thì mẹ thằng Đạo hồi phục dần. Chính tại nhà bà ta, tôi đã gặp Nhân.
- Cái gì? Anh nói sao? Gặp Nhân? Có phải Nhân hình sự của thành phố?
- Phải. Anh ta đã chờ nhân chứng thoát khỏi cơn sốc mất con để đưa ra hai tấm ảnh, một là ảnh chiếc xe máy win 100 màu đỏ, hai là ảnh thằng Hoàng. Người đàn bà bất hạnh kia đã gật đầu xác nhận cả hai.
ừ, thế thì Tân cáo già thật. Với tư cách là thầy dạy võ của Đạo, Tân đã luôn ở bên nhân chứng duy nhất của vụ án để nghe ngóng mọi động tĩnh từ phía cơ quan điều tra. Nhân đã không để ý đến con người bí hiểm này lúc đến gặp nhân chứng. Khi Nhân xong việc với mẹ Đạo và rút đi thì Tân hiểu rằng cơ quan điều tra sẽ chỉ còn xác minh thời điểm xảy ra vụ án Hoàng đi đâu và làm gì nữa thôi. Họ đã đủ niềm tin nội tâm để khẳng định Hoàng là hung thủ rồi. Chiếc xe win 100 kia chắc chắn cũng đã được xác minh là có mối liên hệ nào đó với Hoàng. Và chỉ cần một cái lệnh bắt mang đến quán cà phê Ánh Hồng vào sáng mai, trưa mai hoặc chiều mai nữa, thế là xong. Pháp luật đã bủa lưới xuống đầu Hoàng.
Nhưng Tân nhanh tay hơn pháp luật.
Tấm thân nhẹ như mèo của Tân vừa mới lọt vào phòng Hoàng, chưa kịp nói với nhau một câu thì lưỡi dao quắm đã bổ xuống người Tân rồi. Bằng một thế võ quen thuộc, Tân tránh được lưỡi dao nhưng rơi vào thế giằng co với Hoàng. "Tôi biết là anh sẽ đến, nhưng anh không hại được tôi đâu. Anh đến giết tôi thì tôi phải giết anh", Hoàng nói câu đó sau khi chuyển thế dùng lưỡi quắm móc được một vạch dài trên bụng Tân. Tân nén đau, lựa thế cướp được con dao quắm trên tay Hoàng, và cú bổ thượng định mệnh tiếp theo đã hạ gục Hoàng đổ gập xuống sàn nhà. Trả giá ngang bằng mà chỉ một lưỡi quắm ngập đỉnh đầu thì vẫn chưa đủ. Tân kê lưỡi dao vào cổ Hoàng, ngay chỗ yết hầu, giật mạnh. Không cần kiểm tra xem Hoàng đã chết chưa, Tân vứt con dao xuống người Hoàng, vội vã chạy vào giường tháo vỏ gối lấy ruột bông ép chặt vào bụng. Rồi Tân xé mành cửa quấn quanh người. Xong đâu đấy Tân đi ra góc cầu thang, giật cầu dao điện. Quán Ánh Hồng chìm trong bóng tối. Trong khi đám nhân viên nháo nhào đi tìm nến, mấy thằng quản lý chạy ra cửa nhìn ngang nhìn dọc xem có phải mất điện chung cả dãy phố không, thì Tân nhẹ nhàng lẻn ra ngoài, êm ru như kết thúc một bài quyền.
Tân bắt xe ôm ra bờ sông, ở đó Tân giấu một cái túi vải. Tân lấy quần áo và đôi giày để sẵn trong đó ra. Tân thay đồ. vết thương đau xé phần bụng dưới. Ruột bắt đầu xổ ra. Bộ quần áo cũ dính máu, đôi găng tay, đôi giày cũ, hàm răng giả, chiếc mũ vải chùm đầu, tất cả được Tân nhét vào túi vải cùng với một tảng đá to. Chiếc túi được quẳng xuống sông, toàn bộ dấu tích của một sát thủ đã được phi tang. Thực ra Tân còn giữ lại một con dao găm dát ở bắp chân. Đấy là đồ phòng thân của Tân. Cần thiết Tân sẽ dùng nó để hạ thủ Hoàng. Nhưng Tân đã không phải dùng đến nó.
Tân ngồi nghỉ một lúc lâu rồi mới đứng dậy. Gió sông thổi lên người Tân mát rượi, vết thương nơi ổ bụng như dịu đi. Tân men theo con đê, ngược lên cầu, rồi chầm chậm bước về nhà. Tới đầu phố nhà mình Tân còn tạt vào quán trà, gọi liền hai cốc trà đá. Chắc máu ra nhiều nên khát nước. Hơi nhạt miệng. Tân cầm chiếc điếu cày lên, nhồi một mồi thuốc vào rồi châm lửa rít. Chưa kịp phà hết khói thì nghe có tiếng xì xầm từ phía cuối phố. Rồi có tiếng bán tán về sự chết chóc ghê rợn nào đó. Như có linh cảm chẳng lành, Tân vội đi như chạy về nhà mình, cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt Tân. Bà con hàng xóm đứng chật trong nhà. Đứa con gái lao ra ôm chặt lấy Tân, không khóc nổi thành tiếng, mặt tái mét, người ngợm run bắn. Thân thể vợ Tân nằm vắt ngay cửa ra vào, đầy máu, sờ vẫn còn ấm. Đúng lúc đó thì công an đến. Có ở lại bên vợ lúc này thì cũng không cứu sống được cái xác đang lạnh dần kia. Với lại, bọn sát thủ chắc vẫn đang quanh quẩn đâu đây đòi lấy số Tân. Tân bị dồn đuổi đến bước đường cùng rồi. Phải cứu lấy đứa con gái. Mặc công an tiến hành làm các thủ tục khám nghiệm cho vợ, Tân thu dọn một ít đồ cho vào cái túi da rồi dắt đứa con gái đến nhà hàng Sóng Biển tìm thị.
Tôi vẫn không hiểu là tại sao công an ranh ma thế mà không buộc tội được anh nhỉ? Thị xổ thẳng ý nghĩ của mình ra với Tân. Tân bảo, có gì khó hiểu đâu, họ cho tôi đối chất với mấy nhân viên của quán Ánh Hồng. Không đứa nào dám khẳng định tôi chính là người đàn ông đến tìm Hoàng vào buổi tối xảy ra án mạng. Vậy là tôi vô can. Còn thời điểm vợ tôi bị giết thì tôi đang ngồi quán nước đầu phố. Khi công an tiến hành khám nghiệm tử thi, tôi không chịu được cảnh ấy, ra đầu phố đứng, và tại đây tôi bị một sát thủ bịt mặt phi xe máy ngang qua dùng dao chém ngang người. Tôi tránh được nên chỉ bị một vết rạch vào bụng. Tôi hiểu là có người đang cố tình muốn giết cả nhà tôi. Tôi không còn biết tin vào ai nữa. Có báo chính quyền thì cũng chả ai hơi đâu mà bảo vệ tôi cả. Tôi phải tự tìm chỗ mà ẩn náu thôi. Tôi dắt con gái đến gặp Hương "Ga", em gái một đệ tử cũ của tôi để xin trú ngụ. Tại đây tôi được cô ấy giúp đỡ, gọi người cho khâu lại vết thương, mấy ngày sau, vết thương tạm ổn thì tôi về làm tang vợ. Đấy, Diệu thấy tôi khai có hở chỗ nào không? Họ cứ việc đến quán nước trà đầu phố và nhà hàng Sóng Biển mà xác minh? Sự thực đúng là như thế mà.
Sự thực đúng là như thế. Vào những ngày Tân bị tạm giam, công an đến hỏi thị và thị đã khai đúng như vậy, dù không hề bàn bạc trước.
Bây giờ anh định sống như thế nào? Thị hỏi Tân.
Tân hỏi lại: "Diệu có muốn thuê tôi không?"
Thị bảo, anh ở lại đây bảo vệ nhà hàng này cho tôi. Tôi trả lương gấp ba lần vợ anh trả lương phục vụ bán bánh đa cua hàng sáng. Con gái anh tôi nuôi. Đứa nào động vào nó là động vào tôi. Anh nhận lời không?
Tân gật đầu.
Thế là từ đó Tân thuộc về thị. Nhà hàng Sóng Biển chính thức có một võ sư phụ trách việc bảo vệ. Ong ve khắp nơi lại có ý quay về dưới trướng thị.