If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
rong căn phòng không một bóng người, tạo một khoảng trống vừa đủ, Bất Diệpquyết định lần đầu tiên sử dụng “quà tặng” của nữ tử bạch y, mắt xích quan trọng nhấtchính là thứ này. Hit vào,thở ra một hơi, Bất Diệp giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn Ruby lên, chầm chậm nhấn vào mặt đá màu đỏ ở trên nhẫn, đồng thời nói:“đàn dương cầm”.
Quả nhiên, mặt nhẫn lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt và sau đó nhanh chóng biến mất.
Trước mặt Bất Diệp lúc này là một chiếc đàn dương cầm màu đen sang trọng, sáng bóng,trên bề mặt không hề có một hạt bụi, nhìn qua cũng biết là đàn loại thượng hạng.
Bất Diệp lấy tay dụi dụi mắt, không hề tin vào sự thật hiện ra trước mắt, bắp bắp:
“là…là thật”. Cô ngay lập tức tiến tới bên chiếc đàn, ngón tay run run lướt qua những phím bấm đen trắng quen thuộc, khẽ nhấn một ngón tay xuống, một âm điệu đầymàu sắc vang lên. Thứ âm thanh này không thể có cách nào tìm thấy ở đây. “Ha, ha, không ngờ sau khi đã xuyên không, mình vẫn có thể nghe thấy âm thanh này”
Bất Diệp bật cười đầy sung sướng, nhưng trong đó lẫn cả một chút chua xót cho quá khứ ởhiện tại của mình. Hồi còn nhỏ mẹ thường chơi đàn cho cô nghe, khi cô lớn hơn một chút, vì muốn để dành bất ngờ ẹ, cô đã tự học đánh đàn từ những bài đơn giảnnhất cho đến những bài có độ khó cao. Tuy cô không phải là thiên tài âm nhạc, nhưngkhông hề khoác lác khi nói rằng tiếng đàn của cô có khí chất riêng biệt, khác hẳn với những người khác.
Tạm thời phủ một tấm vải rộng lên chiếc đàn, Bất Diệp quyết định đợi thêm vài ngày nữa cho đến khi Phong Lữ thật sự thành thạo các bản nhạc, lúc đómới triển khai kế hoạch chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau 1 tháng rưỡi xuyên không đến đây, Bất Diệp chưa một lần bước ra khỏi cửa phủ Phong gia. Nếu là các nhân vật nữ chính xuyên không khác có lẽ đã chạy ra náo loạn 80 lần rồi. Do đó để không lạc hậu và bắt kịp với thời đại, Bất Diệpđợi trong phòng mình cho đến khi hoàng hôn buông xuống,mới sửa soạn một ít quần áo bộ hành để dạo phố. Cô chọn ình một bộ y phục màu tím rất đẹp,chất vải nhẹnhàng,mềm mại, gợi lên vẻ đẹp quyến rũ vốn có của cô. Liếc một cái vào hình ảnh củamình qua chiếc gương đặt bên cạnh, Bất Diệp cảm thấy không ổn, tuy cô không muốnche đi dung mạo của mình, nhưng không làm vậy thì sẽ phiền lắm. Cho nên Bất Diệp tìm một cái mũ cổ trang có màn che ở trước, đội vào, rồi khẽ mở cửa, nhón chân đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa đi được mấy bước, phía sau đã có tiếng người nói, “Muội đi đâu vậy”.
Vỗn dĩ trong tình huống bình thường, Bất Diệp sẽ không giật mình, ấy vậy mà cô lạichọn đúng vào lúc màn đêm buông xuống, gió mát trăng thanh để đi du ngoạn, cho nênbị giọng nói ấy làm cho giật bắn cả mình:“Á,ai vậy?”. Cô vội vàng quay người ra phíasau, đồng thời giơ hai tay lên phía trước thủ thế.
Người kia nghe vậy liền gõ nhẹ tay lên trán Bất Diệp: “ Ngoài ta ra thì còn ai vào đây hả muội muội”. Vậy ra người đó là Phong Lữ.Thực ra,Phong Lữ đang muốn đến hỏi Bất Diệp về một số các dấu đặc biệt trong bản nhạc thì bắt gặp muội muội của mình đang nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, trông bộ dáng có vẻ rất khả nghi. Do đó cô mới lên tiếng hỏi, không ngờ muội muội lại giật bắn mình lên như vậy.
“Phù, thì ra là tỷ, muội cứ tưởng ma cơ chứ, tỷ đến tìm muội có việc gì vậy” Bất Diệp vừa vuốt ngực vừa thở phào nói. Phong Lữ lắc đầu chỉ mỉm cười mà không đáp lại. Cô đưa mấy quyển sách mà Bất Diệp nói là bài tập về nhà ra, nói: “Tỷ chỉ muốn hỏi muội mấy cái dấu này sử dụng thế nào thôi mà, muội làm gì mà giật mình thế, hình như muội đang muốn đi đâu thì phải”. Bất Diệp lúng túng “Muội…muội muốn đi ra ngoài dạo phố một chút”. Phong Lữ sau khi nghe câu trả lời của Bất Diệp thì bậtcười: “Muội đi ra ngoài thường hay mặc thế này sao”Bất Diệp mặt không biến sắc“Kệ muội, đây là sở thích đặc biệt của muội”. Ngừng một lát, bỗng Bất Diệp cười một cách bí hiểm,ánh mắt lóe lên sự gian xảo,vội vơ lấy quyển sách trên tay Phong Lữ ném sang một bên, không đợi Phong Lữ kịp phản ứng đã kéo tay cô chạy ra khỏi cửa lớn Phong gia,vừa chạy vừa nói: “Mấy thứ đó để sau đi, tỷ phải dẫn muội dạo phố một lần chứ”.Phong Lữ kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn Bất Diệp, không hiểu vị muội muội này sẽ dẫn mình đến đâu đây.
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng