There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
âu đài nào?” Tess nín thở.
“Lâu đài Blanchefort. Ở Languedoc. Dòng chữ vẫn còn rành rành ở đó, khắc trên vòm cổng phía trên lối vào lâu đài. Veritas vos liberabit – Sự thật sẽ giải phóng cho ngươi.” Dường như cái cụm từ đó làm dâng trào trong Clive cả một dòng ký ức.
Tess cau mày. Có cái gì đó làm nàng thấy khó chịu. “Không phải các Hiệp sĩ Đền Thánh đã bị tiêu diệt…,” nhưng ngay sau đó, Tess thấy áy náy vì cách dùng chữ có phần quá đáng của mình, “bị giải tán vào những năm một ngàn ba trăm rồi sao?”
“Năm 1314.”
“Như vậy l không khớp rồi. Bản danh mục cho biết cái máy mã hóa có từ thế kỷ mười sáu.”
Clive trầm ngâm. “Chà, có thể người ta ghi sai thời điểm. Thế kỷ muời bốn không phải không phải là giai đoạn đáng tự hào nhất của Vatican. Trái lại là khác. Năm 1305, Giáo hoàng, hồi ấy là Clement V, chỉ là bù nhìn của vua Pháp Philip IV, phải chịu cảnh nhục nhã buộc phải rời khỏi Vatican và dời Tòa Thánh về Avignon[30] - ở đó ông ta còn bị kiểm soát gắt gao hơn nữa, nhất là lúc phải giúp vua Pháp triệt hạ các Hiệp sĩ Đền Thánh. Thực ra ngôi vị Giáo Hoàng hoàn toàn bị người Pháp chi phối trong bảy mươi năm – giai đoạn đó bị xem như là Thời kỳ Chiếm đóng của người Babylon[31]. Thời kỳ này kéo dài cho đến khi Giáo hoàng Gregory XI có đủ can đảm để cắt đứt mối quan hệ đó và được thánh nữ Catherina de Siena đưa trở về La Mã – nhưng đó lại là chuyện khác. Điều tôi muốn nói là nếu cái máy mã hóa của cô có từ thế kỷ mười bốn…”
“…điều kỳ quặc là nó còn không xuất xứ từ La Mã nữa cơ,” Tess cắt ngang. “Nhất là nếu nó là của các Hiệp sĩ Đền Thánh.”
Cilve mỉm cười. “Chính xác.”
Tess lưỡng lự. “Anh có nghĩ là tôi có cơ sở về vụ việc này hay chỉ suy nghĩ vớ vẩn này nọ?”
“Không. Tôi tin dứt khoát phải có điều gì đó trong chuyện này. Nhưng… chuyện về các Hiệp sĩ Đền Thánh không nằm trong phạm vi chuyên môn của cô, đúng không?”
“Chỉ có khoảng hai ngàn năm và cách nhau có một lục địa chứ bao nhiêu,” nàng cười. Chuyên môn của Tess là về lịch sử Assyria. Đối với nàng, chuyện các Hiệp sỹ Đền Thánh là “hoàn toàn nằm ngoài vùng phủ sóng.”
“Cô cần phải nói chuyện với một chuyên gia về dòng Đền Thánh. Những người mà tôi biết có đủ kiến thức hữu ích đối với cô là Mary Falkner, William Vance và Jeb Simmons. Năm nay bà Falkner hẳn đã ngoài tám mươi và có thể có cả khối chuyện cô có thể moi được. Còn Vance thì lâu nay tôi không gặp, nhưng tôi biết Simmons ở gần đâu đây…”
“Bill Vance à?”
“Đúng. Cô biết anh ta à?”
William Vance từng ghé đến một trong những địa điểm khai quật khảo cổ do cha Tess đảm trách trong lúc nàng có mặt ở đó. Đâu chúng khoảng mười nă trước, nàng nhớ như vậy. Lúc đó Tess đang làm việc với cha nàng tại vùng Đông Bắc Thổ Nhĩ Kỳ, trong phạm vi gần hết mức có thể với núi Ararat theo sự cho phép của bên quân đội. Tess nhớ lại, cha nàng, ông Oliver Chaykin, đã đối xử với Vance như người ngang vai phải lứa, hiếm khi ông làm vậy. Tess có thể hình dung lại Vance rõ ràng. Một anh chàng cao lớn, đẹp trai, có lẽ hơn nàng mười lăm tuổi.
Vance là một người cuốn hút, rất nhiệt tình giúp đỡ và khuyến khích nàng. Đối với Tess, đó là khoảng thời gian nặng nề u ám. Những điều kiện làm việc tồi tệ ở hiện trường. Đang mệt nhọc vì mang thai. Và tuy không biết nhiều về Tess, Vance có vẻ cảm nhận được sự bất hạnh và nỗi buồn của nàng, nên đã cư xử với nàng rất tử tế, làm Tess cảm thấy dễ chịu mỗi khi buồn khổ, và cảm thấy bản thân vẫn còn hấp dẫn vào những lúc nàng biết rằng trông mình thật thảm hại. Và anh ta không hề có ý định dù nhỏ nhất nào là anh ta có tình ý với nàng. Giờ đây, Tess cảm thấy xấu hổ một chút khi nhớ lại hồi đó nàng khá thất vọng về cái tình cảm thuần khiết của Vance dành cho nàng, bởi rõ ràng Tess khá là thích Vance. Và cho đến cuối thời gian làm việc ngắn ngủi của Vance tại trại, Tess cảm thấy có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh ta đã bắt đầu cảm thấy như thế với nàng, nhưng làm sao một phụ nữ đang mang thai bảy tháng mà vẫn còn sức hấp dẫn, theo cô nghĩ, quả là điều rất đáng ngờ.
“Tôi đã gặp anh ta một lần, cùng với ba tôi.” Tess ngừng lại. “Nhưng tôi nghĩ chuyên môn của anh ta là lịch sử vùng Phoenicia[32] chứ?”
“Đúng vậy, nhưng cô cũng biết những chuyện liên quan đến Hiệp sĩ Đền Thánh như thế nào rồi đấy. Nó cũng giống như sự khiêu dâm về mặt khảo cổ học, dính líu vào chúng cũng gần như là một sự tự sát về mặt học thuật. Nó đã đến cái độ mà chẳng ai muốn người khác đã biết mình nghiên cứu vấn đề này một cách nghiêm túc. Có quá nhiều kẻ lập dị bị ám ảnh bởi đủ thứ học thuyết âm mưu này nọ về lịch sử của bọn họ. Cô biết Umberto Eco[33] đã nói gì chứ?”
“Không.”
“Dấu hiệu chắc chắn của một kẻ điên rồ là không sớm thì muộn sẽ xới lên các câu chuyện về các Hiệp sĩ Đền Thánh.”
“Trong trường hợp này, tôi đang cố gắng xem đó là một lời khen tặng.”
“Nghe này, trong chuyện này tôi đứng về phe cô. Chúng rất đáng giá cho một cuộc nghiên cứu mang tính học thuật,” Clive nhún vai. “Nhưng như tôi đã nói, đã nhiều năm nay tôi không nghe tin tức gì về Vance. in mới nhất mà tôi biết là anh ta ở Columbia, nhưng nếu ở địa vị cô tôi sẽ tìm gặp Simmons, tôi có thể giúp cô liên lạc với ông ấy dễ dàng.”
“Ồ, vậy thì còn gì bằng.” Tess mỉm cười.
Một cô y tá thò đầu vào cửa. “Làm xét nghiệm. Năm phút.”
“Tuyệt vời,” Clive rên rỉ.
“Anh sẽ cho tôi biết chứ?” Tess hỏi.
“Yên chí. Và khi ra khỏi đây, tôi sẽ mời cô đi ăn và cô có thể cho tôi biết kết quả như thế nào, được chứ?”
Tess nhớ lại lần ăn tối gần đây nhất với Clive. Ở Ai Cập, sau khi họ cùng lặn xuống xác một chiếc tàu đắm của người Phoenicia ngoài khơi Alexandria. Anh ta say rượu chà là, ngập ngừng muốn hôn nàng nhưng Tess đã nhẹ nhàng đẩy anh ta ra. Clive gục xuống ngay, ngủ thiếp đi trong nhà hàng.
“Chắc chắn rồi,” Tess nói, nghĩ rằng mình hẳn có nhiều thời gian để tìm lời thoái thác, và rồi cảm thấy có lỗi vì cái ý nghĩ không mấy tử tế đó.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa