Số lần đọc/download: 2643 / 178
Cập nhật: 2015-07-09 06:10:16 +0700
Phần 11
T
hứ Ba, ngáy 13 tháng 6, 1944
Lại đến ngày sinh nhật của mình, giờ mình đã 15 tuổi. Mình được một ít quà, một quyển sách lịc sử, một món đồ lót, một khăn tay, một hủ mứt, hai cái bánh mật nhỏ, một quyển sách về thực vật do Bố Mẹ cho, kẹo của chị Miep, và vài đóa hoa đáng yêu của Peter.
Chiến tranh tiếp tục diễn biến tốt, mặc dù thời tiết khắc nghiệt - mưa to, gió mạnh và biển động.
Peter càng yêu mình hơn, nhưng có cái gì đó giữ chúng mình lại và mình không biết đó là gì. Đôi khi mình tự hỏi mình có muốn anh nhiều hay không; mình nghĩ có lẽ điều đó không đúng. Nhưng sau đó nếu mình không lên phòng anh một hay hai ngày, mình lại thèm gặp anh ấy khủng khiếp. Peter tử tế và tốt, nhưng bằng một cách nào đó, mình không vui vì anh chưa phải là một người lớn. Chẳng hạn, anh không nghĩ nhiều về Chúa và mình không thích cách anh ấy nói về thức ăn. Và tại sao anh ấy không để mình gần giũ bên anh, thật sự gần gũi sâu bên trong con người anh. Giờ đây mình không được ở bên ngoài lâu để thấy mọi vật trong thế giới tự nhiên, chúng có vẻ tuyệt diệu đối với mình. Mình nhớ có một thời mình không nhận thấy bầu trời xanh, những đoá hoa hay nghe tiếng chim hót. Tất cả những cái đó đều thay đổi. Khi nào có thể, mình đều tìm cách ngắm mặt trăng và các vì sao, mình cảm thấy thật sự yên tĩnh và hy vọng. Đó là phương thuốc tốt nhất và mình khoẻ mạnh ngay sau đó.
Bất hạnh thay, mình thường phải cố nhìn qua những bức màn bụi bặm và những cánh cửa sổ dơ bẩn.
Thứ Ba, ngày 27 tháng 6, 1944
Tình thế đã biến chuyển, và mọi việc bên ngoài đang tiến triển tốt. Đồng Minh đã chiến thắng ở Cherbourg, Vitebsk và Zhlobin. Trong vòng ba tuần lễ kể từ ngày D, trời có mưa và giông bão mỗi ngày, nhưng người Anh và người Mỹ đã chiến đấu quyết liệt.
Đến 27 tháng 7, bạn nghĩ xem mặt trận còn cách chúng tôi bao xa?
Thứ Bảy, ngày 15 tháng 7, 1944
Mình biết mình đã được Peter như là một người bạn, không có cách nào khác.Mình là người đã cố gắng làm thế. Mình đã dựng lên hình ảnh của anh trong tâm trí của mình như là một chàng trai dịu dàng, bình lặng.Anh lại rất cần một người bạn yêu thương. Mình cần một người bạn để trao đổi, để nói ra tất cả những gì trong lòng mình. Mình cũng cần một người bạn giúp đỡ mình tìm ra cho mình một đường đi. Mình đã thành công, chậm chạp, chắc chắn, anh đã đến bên mình. Sau cùng, chúng tôi trở thành bạn, nhưng lại thân thiết quá. Giờ đây mình nhận thấy thật khó mà tin rằng chúng tôi quá thân thiết như thế. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện riêng tư nhưng không bao giờ nói điều sâu thẳm trong lònh mình. Và mình vẫn không thể hiểu Peter. Anh ấy có thực sự e ngại hay có cái gì sâu thẳm trong anh. Nhưng mình đã phạm một sai lầm lớn. Mình đã muốn anh ấy thân thiết với mình và giờ đây chúng tôi không thể là bạn theo nghĩa bạn thường. Anh đang giữ chặt lấy mình. Giờ mình không thể biết có cách nào thay đổi được đây!.
Thứ Sáu, ngày 21 tháng 7, 1944
Sau cùng, mọi việc tiến triển tốt! Tin tức hấp dẫn! có người cố giết Hitler và vừa qua một sĩ quan quân đội Đức cố gắng làm điều đó. Sự việc chứng tỏ nhiều người lính Đức cũng thấy chán chiến tranh và muốn chấm dứt.
Thứ Tư, ngày 1 tháng 8, 1944
Trong mình có hai con người - thật vậy - như mình thường nói với bạn. Một con người vui vẻ và nồng nhiệt, thích thú với một cái hôn hay một câu đùa thô thiển. Đó là cô Anne mọi người đều biết, cô Anne sẽ làm cho họ vui vui một buổi tối nhưng sau đó sẽ làm cho họ chán ngấy suốt cả tháng! Không một ai biết con người kia của Anne, con người tốt đẹp hơn. Con người này sâu lắng hơn, tinh tế hơn!. Nhưng cô Anne thứ nhất luôn xuất hiện, không cho cô Anne thứ hai lộ diện.Ấy bỏi vì mình sợ - sợ người ta cười mình. Giờ thiên hạ đã cười mình - mình cũng đã quen - nhưng họ cười Anne vui tính "nhẹ dạ". Cô ta không quan tâm nhưng sâu thẳm Anne rất thấm thía về điều đó. Nếu mình cho cô Anne tốt lộ diện chỉ trong mười lăm phút, cô ta sẽ không nói và cho cô Anne kia nói. Và trước khi mình biết được, cô nàng biến mất.
Do vậy cô Anne dễ thương không bao giờ xuất hiện trước mọi người, nhưng cô luôn ở đây khi mình chỉ có mình.Mình muốn thay đổi, mình cố gắng thật nhiều nhưng thật là khó khăn. Nếu mình im lặng và nghiêm nghị, gia đình mình sẽ nghĩ là mình bệnh! Nhưng mình vẫn cố gắng trở thành người mà mình mong muốn, con người thật của mình nếu như..nếu như không ai khác trên thế giới.
Quyển nhật ký chấm dứt tại đây.