Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: lolila
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Nụ Hôn Dịu Dàng (Trong Mơ)
AO” Mắt nó chữ O miệng chữ A nhìn cái biển tên của cáiquán mà Phi dẫn nó đến. Phải nói là cực đỉnh. Tấm bản màu đen, treo lêncao sang trọng với ánh đền lấp lánh vàng và...qua lớp của kính trongsuôt có thấu vào bên trong gian phòng cực kì cực kì lọng lãnh thì nóđịnh dạng được đây là một shop thời trang có cái tên quá đỗi lịch sự:Queen.
-Cậu..._Môi nó lắp bắt,đưa mắt nhìn vào trong shop rồi nhìn cậu bạn đang đứng khoanh tay trước ngực vẻ xem xét gì đó.
Phi không để nó nói hết. Lôi tuột nó bước đi, cậu đẩy chiếccửa kính sang trọng mà không để ý đến sự kháng cự của nó.T^T
-Xin chào quý khách!_Giọng ngọt ngào của một chị nhân viên bước từquâyd thu ngân đi về phía nó và Phi rồi mỉn cười tươi rói.
Nó biết bước vào những quán như vậy thì phải biết phép lịch sự chứkhông thể tưng tửng cứ bố nháo lên như mấy cô trong phim tình cảm hànquốc được. Nhiều lúc nó thấy cảnh đó trong phim nào thì nó lại lẩm bẩm**** rủa...Nhưng bây giờ khi đã đứng vào trong trường hợp đó thì quảđúng là phải nhảy dựng lên thật. Một là: Nó đâu có dư dả tiền để vào mấy quán này. Hai là những bộ váy trong này quá quá đẹp (dù gì cùng là congái với nhau mà..thông cảm hém). Ba là bộ nào bộ nấy giá lên trờiấy...T^T vừa ngắm nghía cái “bản giá” nó lại cảm thấy da gà bắt đầu nổihết cả lên.
Nó quay sang véo vào tay cậu bạn đang chọn chọn mấy bộ váy bên cạnh. Ôi trời! đàn ông con trai gì mà đi chọn váy cho phụ nữ bao giờ. Nó nhìn cậu bạn bằng ánh măt kì lạ khi cậu ấy cố tỏ ra bình tĩnh trước cái véocủa nó, và quay mặt sát vào tai nó nói nhỏ.
-Chuyện gì!_Nhỏ nhưng giọng cậu ấy vẫn gắt lên bực tức. Chắc là muốn dữ thể diện đây haha...(=>Thật ra không phải giữ thể diện cho Phi mà giữ thể diện cho cái con nhỏ cứ trố mắt lên cầm xem cái bản giá hết cái này đến cái khác. Ruốc cuộc đi mua trang phục hay mua bản giá cả vậytrời) > Nó kéo tai Phi thấp xuống chút nữa rồi đáp giọng cố tỏ ra nhỏ nhẹ.Nó để ý từ lúc bước vào đây mấy cô gái trẻ từ khách hàng hay nhân viêntrong shop và nhất là cái cô đang đứng bên cạnh Phi nhìn nó trằm trằm có tia lửa. Nó đưa mắt bắt gặp ánh mắt ghen ghét của cô nhân viên thì bantặng miễn phí cho cô ta một nụ cười mê hồn rồi nói nhỏ vào tai Phi:
-Đây làm gì?_Nó cố nói nhỏ nhưng rành rọt từng chữ. Trên môi cố nặng nụ cười.
-Thì mua quần áo!_Phi nhìn nó với ánh mắt như thể nó là sinh vật lạtừ hành tinh nào rới xuống. Sau cậu quay đầu tiếp tục chọn chọn lựa lựatrong đám bảy sắc màu đó.
-Nhưng...Tớ không có tiền_Nó lại kéo tai Phi xuống nhẹ nhàng rồilại nói nhỏ. Cái kéo tai lần này làm cho nó cảm thấy sát khí xung quanhnó càng dày đặc hơn.
-Tớ trả nợ mà!_Phi mím môi che dấu nụ cười rồi ra vẻ bình tĩnh nói vào tai nó.
-Nhưng!_Nó ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu. Dù gì cũng không thể được. Với lại chuyện này lại liên quan đến tiền bạc đấy.
-Ngốc!_Phi cố tránh ánh mắt của nó đưa tay cốc vào đầu nó một cái rồi nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng lại nói tiếp, cố to hơn:
-Anh nói thì em phải nghe chứ! Không biết nghe lời gì cả.
Nó bất ngờ vì cái cóc đầu củ Phi còn câu nói của cậu. Không nhữngnó mà mấy cô gái đang rìn mò xung quanh cũng đưa mắt huớng về phía nó.Không khí càng trở nên đầy sát khí.
-Sao lại cốc tớ!_Nó đưa tay lên xoa xoa lấy chỗ bị Phi cốc lúc nãy. Nhìn cậu trừng trừng tức giận.
-Vì em bướng bỉnh quá!_Phi lại có lạnh lùng nhìn nó rồi rướm cao âm điệu của mình lên.
Nó cảm thấy ánh mắt của mọi người trong shop như bắn vào nó. Khó chịu. Cái cậu đáng ghét này. Đang muốn làm gì đây...T^T!!
-Cậu..._đang định nói thì bàn tay to có mùi sửa tắm quen thuộc củaPhi đã túm chặt lấy rồi léo nó đi về phía phòng thử đồ. Trên tay kia cậu cầm một chiếc váy màu trắng. Lôi đi nhanh quá, nhìn chiếc váy không rõ nên không thể nói cho các bạn biết được.
Còn cái cô nhân viên đi dằng sau cố tỏ ra mỉm cười trên tay là hai ba bộ váy màu sắc khác nhau. Y^Y
-Làm gì vậy?_Khi đã đứng thăng bằng lại một chỗ cố định nó mới đưa mắt sang nhìn Phi vẻ tức giận.
-Đứng trước phòng thử đồ không thử dồ thì làm gì?_Giọng Phi lạnh băng nói với nó.
Nó cảm thấy mấy cô gái xung quanh sau đó nhìn nó vẻ chế diễu. Thật là..tức..tức..quá...quá....aaaaaaaaaaaaa!!! ~O~!!
Phi nhét vào tay nó chiếc đầm cậu cầm tay bên kia nãy giờ va cúiđầu nói với nó khi nhận ra nó đang tức giận cực độ nhưng vẫ cố kìm nén.
Phi cười hihi đang ghét:
-Dỡn chút!
Đúng là đồ thằng con trai đáng ghét. Dỡn gì mà dỡn chứ. Bây giờ nónhư con rối cho cậu ta dặc giây ý! Chết tiệt. Đồ Quái quỷ.
Nó ngước lên nhìn phi vẻ muốn nói: “Cứ đợi đấy rồi biết”
Phi như hiểu được ánh mắt của nó đưa tay đẩy đẩy sau lưng nó vào phòng thay đồ vừa nói:
-Biết rồi! Về nhà rồi cho cậu làm gì cũng được._Giọng Phi càng to lên khi nói càng về sau.
Bây giờ thì xem như nó đang chìm nhỉm trong ánh mắt của cái đám mêtrai giàu sang kia. Cậu ta có biết nói vậy dễ gây hiểu lầm không nhỉ.Hay lại cố ý chơi sỏ mình đây. Nó ném cho Phi cái nhìn tức giận rồi bước vào phòng thay đồ.
*******
Nó tức giận bước ra từ phòng thử. Trên người nó bây giờ đang là mộtchiếc váy không thể ngắn hơn được nữa. Nó có bao giờ mặc vậy đâu. Bâygiờ tự dưng cái cậu chàng ngốc nghếch này lại lôi đâu ra một chiếc váy“không thể ngắn hơn” được nữa.
Nó đưa tay kéo keo chân váy ren xuống. Cầu mông nó có thể che lạicái đầu gối đang lộ cả ra của nó. Mặc dù chân nó trắng thật nhưng khôngthể ăn mặc không thoải mái như vậy được.
Ngước mặt lên nhìn cậu bạn đang đứng ngãi giờ ở trước mặt nó màkhống lên tiếng. Cậu đang đứng sững nhìn nó với ánh mắt kì lạ. Một lúcsau cậu mới mỉm cười ma mãnh nhìn nó, nụ cười muôn thủa và phán cho nómột câu ngon ơ!
-Ok!_Phi đến trước mặt nó, rất gần. Tay cậu chạm nhẹ vào bờ vai trần của nó. Tay cậu Hơi lạnh nên làm nó cảm thấy lạnh theo. Cậu xuay ngườinó đối mặt với chiếc gương lớn bên cạnh.
Cái cô gái xinh đẹp trong gương là nó sao... “Ồ! Không thể tinhđược. Mình lại có vẻ đẹp tiềm ẩn đấy” hahahaha. >0
Nhưng nói gì thì nói chiếc váy trên người nó rất hoàn mĩ, lại nhãnhặn. Chiếc áo đa phần là màu trắng sữa mà nó yêu thích, phần ngực trêncó khoét ở giưũa nhưng không sâu lắm thể hiện sự trẻ trung và năng động.Lộ rõ phần trên làn da trắng mịn khi phần ngực đước đính các hạt đá màu đen rất bắt mắt. Chiếc váy được chíp eo nơi phần ngực nên phần chân váy xoè ra. Xếp thành nhiều tầng vải voan rồi sau đó là một lớp vải ren mềm mại uyển chuyển gấo thành từng đoạn sóng một bên trên có đính vô số các hạt đá đen như phần ngực nhưng được sắp xếp không theo trạch tự mà mỗichỗ một hạt nhỏ. Chiếc váy kéo dài chỉ vọn vẹn đến ngang đầu gối nhưngtrong cực kì dễ thương giống búo bê vậy. Và chủ yêu nó có kèm theo chiếc nơ xinh xắn thắt một bên phần eo màu đen hình như được làm bằng lụa.:))
-Thế nào!_Phi nhìn nó trong gương, nu cười ma mãnh chắc thắng rồi nói.
-Tạm ổn_haix đúng là nói dối bản thân thật rất rất đau lòng như vìcái anh chàng đang đứng sau lưng nó cười đắc ý nên thôi vậy.
-Vậy là được rồi!_Phi lại tiếp tục cười ma mãnh roò đẩy nó lại vào phòng thay đồ. Sau cậu nói tiếp:-Vậy bộ này là Ok rồi!
Nó không biết cậu ta định làm gì quay người đi tới quầy thu ngân nói nhỏ gì đó với cô gái đang đứng đỏ mặt ở quầy chinh. Con mấy cô gái khác lại thể hiện sự ghen tị nơi ánh mắt.
*******
Haix...Bây giờ nó chỉ muốn nằm lăn ra giữa sàn nhà mà ngủ cho đã đời thôi.
Vừa mở cửa nó đã chạy áo vào trong phòng khách và bật Ti vi lên xem tập phim được chiếu vào giờ đặt biệt mà nó thích nhất. Bây giờ chươngtrình tivi vẫn phát mục quảng cáo.
“Đi tắm cái đã” nó vừa nghĩ vừa nhảy hí ha hí hửng vào trong nhàtắm. tắm gội sạch sẽ xong nó thay ngay bộ đồ pít mát mẻ màu xanh datrời. Bước ra khỏi phòng tắm, như nhớ ra điều gì đó. Nó lại chạy áo vàophòng lôi ra chiếc chăn và hai chiếc gối ôm lớn...Vừa đi nó vừa ngẫmnghĩ “Ủa mà sao lại là hai chiếc gối ôm nhỉ”. Xong thấy thừa nhưng quayvào thì mệt nên nó lại trở ra.
Vừa đi đến phòng khách nó đã thấy cái dáng cao gầy ngồi sừng sững ởtrên chiếc ghế mắt chănm chú nhìn vào màng hình tivi như không để ý cóngười đến.
Nó đặt hai chiếc gối ôm xuống đất rồi ném luôn cả chiếc chăn to ềnhxuống. “Nặng chết được” Nó tự nhủ rồi lại ngồi bịch xuống đất. keo chănlên quấn ngang vai rồi nhìn chăm chú vào màng hình tivi đang phát bộphim hành động của mĩ “Vượt ngục” cực cực hay...haix không cần nói chắccác bạn cũng biết...hihi ><
Tự dưng có cái gì đó ngồi xuống bên cạnh nó, kéo chiếc gối ôm đangnằm chổng chơ một phía. Nó quay người nhìn cậu bạn bên cạnh. Thì cái nãy cũng quen rồi...nhưng nhớ lại “Tội lỗi” tối hôm đó nó lại hoảng cả lên. Để tránh áp cho cái sự rối rắm của mình nó vội nhìn Phi rồi cất tiếngnoi:
-Cảm ơn cậu nhe!
-Hử?..._Phi đang chăm chú xem trên màng hình nghe nó lí nhí nói gìđó thì quay sang hỏi. Hình như cậu không nghe thếy gì cả. Cũng tốt. Lỗinày do cậu ấy gây ra mà.
-Không có gì. Xem phim đi._Nó chỉ lên màng hình ti vi rồi cười ngốc nghếch.
-..._Phi nhìn nó với ánh mắt kì lạ song quay đầu tiếp tục với bộ phim.
-Nè! Đắp đi chứ!_Nó kéo phần chăn còn thừa về phía cậu bạn đang run lẩy bẩy bên cạnh.
-Được không?_Phi nhìn nó vẻ dò hỏi. Hừ cậu làm như nó là ác ma không bằng ý.
-Chẳng nhẽ sợ tớ làm gì cậu à!_Nó chu chu môi lên nhìn cậu ban.
-Có thể!_Phi lại nở nụ cười ma mãnh.
-Thế thì thôi vậy!_Nó tức giận quay đi. Nhưng bàn ta của cậu đã đưaqua kéo một phần chăn và sít sát vào người nó. Cái mùi Quyến rũ lại sọcthẳng vào mũi nó, đâm vào các giác quan cảm súc.
-không! Lần này lạnh thật! hihi_Phi quay sang nhìn nó cười cười rồi lại tiếp tục xem phim.
Không lâu sau Phi quay đầu sang nhìn nó vẻ dò hỏi:
-Này! Mà con nhỏ mà cậu ghét nhất là như thế nào?
-Hỏi làm gì!_Nó dường như sắp gắt lên khi nghe Phi nhắc đến cái con nhot chết bầm đó.
-Thì sắp vào chiến trường rồi. Cũng phải biết quân địch sao chứ?_Cũng có lí.
-ỪM! Chuyện kể ra dài lắm...Nhưng cũng không cần biết!
-Trời ơi! Lỡ ngày mai cô ta chơi vố gì cậu mà tớ không biết chuyệnrồi lại đứng im re nhìn “Người yêu” của mình chịu trận mà không nói được lời nào à!
-Cũng đúng! chuyện sảy ra khi tớ vào học Sơ Trung năm nhất.
“Nói chung là tớ rất rất giõi luôn ý! Cái gì cũng suất sắc cả đấy!....”_Nó kể kể và kể...kể về những trò chơi khăm mà con nhỏ xấu xa đóchơi nó...đến cái biệt danh mà chúng nó đặt cho con nhỏ...Rồi đến cáingày mà nó bị đuổi ra khỏi đội khịch không thương tiếc ở năm cuối. Kểtất cả...Kể bằng những sự phẫn nộ bị kìm nén, lòng tự trọng khi khôngthể giả thích lời nào khi bị buộc tội, và những trò chơi khăm có chủ ýcủa con nhỏ “Hắc Ngọc tiểu thư”...vân vân và vân vân...(=> Bên trênlà chứng minh cho sự giả doi của con nhỏ xấu xa. Vì vậy không kêt nhiềunũa. Ở cháp 12 ý)
Nó kể rồi không biết chìm vào giấc mơ nào đó. Chàng hoàn tử giấu mặt lại hôn nó, dịu dàng nó đáp lại và rồi cả thân hình nó được nhấc bổngbên cao, có bàn tay ấm áp xoa vào vành trán của nó và tiếng nói như gióthoảng phả qua má nó mang theo mùi oải hương quen thuộc.
-Ngốc._Rồi nó được đặt xuống nơi thân quen, cảm giác trong giấc mơrất thật. Nó vậy chứ đã hai lần rồi đấy. hêhê...dù gì nó cũng là congái..nên mơ mộng cũng là chuyện thường
Ruộc cuộc trong giấc mơ của nó hoàng tư của nó là ai vậy nhỉ...khakhaha
Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối! - lolila