Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 12
T
rường học không nên yên ắng như vậy. Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Decker khi anh đi dọc hành lang bên cạnh Lancaster. Suy nghĩ thứ hai: Đây là nơi ảm đạm nhất mà anh từng có mặt.
Anh đi lướt qua những bức ảnh treo tường, chụp các vị hiệu trưởng trường Mansfield từ hồi xưa, có cả người lèo lái ngôi trường này thuở anh còn tới lớp. Anh liếc nhìn từng căn phòng mà anh đã ngồi học, lúc thì nghe giảng, lúc thì ghi chép, có lúc thì ngủ trong khi giả vờ lắng nghe và ghi bài.
Cẳng chân phải hiện ra ở ngã giao giữa hai hành lang khiến anh đột nhiên quên hết luồng kí ức thời xưa. Chỉ cần nhìn bắp chân trần thôi, Decker cũng đoán được thi thể nằm đó chắc chắn là nữ.
Hai người vừa rẽ vào hành lang, suy đoán của anh đã được xác nhận. Decker vẫn bước đều, nhìn cô gái nằm sõng soài trên tấm vải sơn lót nền nhà trông cũ kĩ như thể có từ thời anh mới đặt chân vào ngôi trường.
Ảnh cũng đã chụp, việc đo đạc cũng đã xong, đội khám nghiệm đã thu lượm gần như tất cả, Lancaster nói với anh. Cô gái ấy như được tạo dáng, một tay vươn ra như thể đang vẫy chào bạn mình thì đột nhiên có kẻ xuất hiện, tàn bạo cướp lấy sinh mạng cô.
“Debbie Watson,” Lancaster nói khi Decker nhìn cô gái chăm chú. “Năm cuối. Vừa mới mười tám tuổi. Bố mẹ cô bé đã được báo tin.”
Decker nhìn ngó xung quanh. Anh đã làm việc tại hiện trường vụ án gần hai mươi năm với tư cách là cảnh sát hiện trường và sau đó là Thanh tra. Đáng nhẽ ra anh nên cảm thấy hoàn toàn tự nhiên khi nhìn thấy những cảnh tượng mà trước đây anh đã nhìn đến cả nghìn lần chứ. Ấy thế mà anh chẳng cảm thấy tự nhiên chút nào. Anh thấy mình như kẻ ngoài cuộc. Anh cảm thấy không khí trong ngôi trường này bin rút cạn khỏi chỗ anh đứng.
Anh cố đè nén cảm xúc hỗn loạn bên trong và nói, “Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy con phải không?”
Chị lắc đầu. “Anh biết quy tắc mà. Hiện trường vụ án. Không ai được phép bước vào, kể cả cha mẹ nạn nhân. Hơn nữa, sao họ lại muốn nhìn cô bé... trong bộ dạng này chứ?”
Decker đã đi thêm bao nhựa giày và đeo găng tay mà Lancaster đã đưa cho anh. Anh quỳ gối xuống bên cạnh Debbie Watson. Vừa mới hạ thấp người xuống thôi, đầu óc anh đã bắt đầu thấy quay cuồng. Anh hắng giọng và tập trung quan sát thi thể của cô học sinh.
Cô gái hứng trọn một băng súng đạn chì chuyên để săn thú lên trên mặt. Kết quả là cô bé không còn mặt nữa. Anh liếc nhìn bức tường phía sau cô bé. Vài phần khuôn mặt bị bắn lên đó. Sách giáo khoa nằm bên cạnh, một quyển vở viết nằm ướt sũng trong vũng máu. Anh cúi xuống nhìn một trang giấy bi rơi ra khỏi sách. Nếu đây là nét vẽ nguệch ngoạc đầy nghệ thuật của cô gái ấy thì Decker nghĩ cô là họa sĩ giỏi.
“Chị đã có thứ tự các phát súng chưa?” anh hỏi.
“Theo mọi thứ thu thập lại đến hiện tại, có vẻ như cô bé này là nạn nhân đầu tiên bị bắn chết.”
“Hướng vào của kẻ xả súng ở đâu?”
“Lối này.”
Lancaster dẫn anh đi thêm một đoạn hành lang nữa, anh nhận ra nơi đó nằm ở phía sau trường. Chị chỉ về phía cửa. “Chúng bị khóa suốt trong giờ học.” Chị chỉ tiếp lên chiếc máy quay được gắn ở góc tường phía trên. “Góc máy quay này cho chúng ta một cái nhìn toàn thể rõ ràng về lối vào.”
“Trông hắn thế nào?”
“Tôi đã tải sẵn hình ảnh tải về máy tính cá nhân ở hệ thống máy trung tâm chỉ huy được cài đặt trong thư viện. Nhưng mà gã đô con này mặc đồ ngụy trang từ đầu đến chân. Đeo khiên che mặt giấu kín mặt mũi.”
“Cẩn tắc vô áy náy,” Decker nhận xét. “Vô cùng thận trọng.”
Lancaster nói tiếp, “Chúng tôi tin hắn ta đã bước vào từ lối này, rẽ vào góc hành lang, chạm mặt Debbie Watson và bắn em ấy.”
“Không có những học sinh khác ở hành lang sao?”
“Vào thời điểm đó buổi sáng, mọi người đều đang ở trong lớp.”
“Thế sao Debbie lại không vào lớp?”
“Cô bé đến phòng y tế. Cô bé bị đau bụng. Theo lời của giáo viên kể lại, cô bé được phép rời khỏi lớp học.”
Decker lại nhìn ngó xung quanh. “Ai ai cũng ở trong lớp. Vậy là hoặc tên xả súng gặp may hoặc là hắn biết rõ thời gian hoạt động thường ngày của ngôi trường này.”
“Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó.”
“Thế sao khi Debbie gục xuống thì sao?”
“Hắn ta đi tới phòng thể chất, giết Joe Kramer, giáo viên thể dục, rồi đánh một vòng ngược lại, đi qua thi thể của Debbie, hướng thẳng đến phía trước của ngôi trường. Cho đến lúc ấy, tiếng súng đã báo động cho tất cả học sinh và giáo viên, nhưng ít nhiều thì mọi người đều bị mắc kẹt ở trong lớp học. Hắn bước vào lớp thứ hai và tự do bóp cò. Thêm một người chết và một người bị thương - là giáo viên.”
“Andy Jackson? Dạy tiếng Anh? Tôi nghe trên thời sự.”
“Đúng rồi. Sau đó hắn ta đi về phía hành lang đối diện và vào một lớp học khác. Thêm một người chết. Tiếp tục vào một lớp học khác ở hành lang đó, người thứ sáu bị bắn chết. Hắn ta di chuyển tiếp đến văn phòng trường, bắn chết Trợ lý hiệu trưởng. Sau đó hắn bắn chết thêm một học sinh nữa ở lớp khác. Tất cả có tám người chết. Và Jackson đang trong tình trạng nguy kịch, vì vậy con số tử vong có thể có thêm một người nữa.”
“Vậy là sáu học sinh và hai người lớn?”
“Đúng. Và một người bị thương nghiêm trọng.”
“Chị nói kẻ bắn súng mặc đồ ngụy trang, đeo khiên che mặt kín mít?”
“Phải.”
“Còn gì nữa không? Hắn mang giày dép gì?”
“Đoạn ghi hình chỉ quay từ phần thắt lưng trở lên. Chúng tôi chưa phỏng vấn được ai nhìn thấy giày dép mà hắn đi. Hắn còn đeo cả găng tay nữa. Vũ khí là một khẩu súng hoa cải và một khẩu súng lục. Đội nghiên cứu đạn đạo vẫn đang tìm kiếm và lập tờ trình số liệu. Nhiều đầu đạn vẫn nằm trong cơ thể các nạn nhân. Khi hắn ta sử dụng súng lục, hắn đã nã nhiều băng đạn lên người nạn nhân.”
“Để đảm bảo rằng họ đã chết,” Decker tiếp lời. “Dùng súng hoa cải thì không phải lo về chuyện đó.”
“Không cần lo.”
“Vậy là đội mũ kín, thêm khiên che mặt?”
Chị gật đầu.
“Việc che chắn kĩ rất quan trọng với hắn. Chắc hắn sợ có người nhận ra mình. Chị nói gã to con nhỉ? To lớn đến mức nào?”
Chị lôi quyển sổ ghi chép ra. “Trong đoạn ghi hình chụp lại hắn lúc đứng cạnh bức áp phích dán trên tường. Chúng tôi đã tiến hình đo đạc. Trước mắt ta có một gã cao ít nhất một mét tám bảy, bờ vai rộng. Giống như anh. Khỏe mạnh. Chắc chắn là đàn ông. Nặng hơn chín mươi cân.”
“Thế hắn ra đi lại khắp trường như vậy mà ta chỉ có một mẫu ghi hình vậy thôi sao?”
“Có thể hắn biết vị trí cụ thể của từng chiếc máy quay và tránh chúng,” Lancaster nói tiếp. “Có thể hắn đã xuất hiện ở đây, nghiên cứu đo đạc kĩ càng trước khi thực hiện màn thảm sát.”
“Nhưng có một đoạn hắn không tránh né máy quay,” Decker nói.
“Anh nghĩ tại sao lại thế? Do chủ quan? Hay là do sơ suất?”
“Còn quá sớm để kết luận, nhưng nếu là tính toán có chủ đích thì chúng ta cần tìm lí do tại sao.”
Lancaster ghi ghi chép chép.
“Chị nói hắn ta bước hẳn vào lớp học à?”
Chị gật đầu.
“Nhưng ở mỗi lớp học chỉ giết một học sinh trước khi tiếp tục sang phòng khác?”
“Đúng vậy. Ngoại trừ hắn đã làm bị thương một giáo viên trong lớp.”
“Những người đó có bất cứ điểm chung gì không?”
“Anh nghĩ hắn có thể chủ đích nhắm đến các nạn nhân đó ư?”
“Vẫn chưa thể loại trừ khả năng đó.”
“Nếu vậy hắn sẽ phải biết đích xác những người đó đang trong lớp nào vào một giờ nhất định trong buổi sáng.”
“Có thể bằng cách nào đó hắn đã tìm ra được thông tin đó.”
“Tôi sẽ kiểm tra sâu thêm chi tiết này,” Lancaster bồi thêm. “Nhưng tôi vẫn ngờ là hắn có thể nhắm bắn đúng bấy nhiêu người đã định trước trong cảnh hỗn loạn khi ấy.”
“Có thể với những người khác là hỗn loạn. Nhưng không phải với hắn. Hắn là người cầm súng.”
“Nhưng vẫn hỗn loạn lắm, Amos,” chị hồ nghi nói.
“Thế còn lối thoát?” anh hỏi tiếp, làm vẻ không nghe thấy lời nói vừa rồi của chị.
“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra được.”
Anh chăm chú nhìn chị. “Bao nhiêu thời gian trôi qua khi gã vừa xả súng xong?”
“Khung thời gian sơ bộ mà chúng tôi tập hợp lại là khoảng mười phút, có thể lâu hơn một chút.”
Decker liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt tiền của ngôi trường nằm cách xa khỏi đường chính, lọt thỏm trong khu đất riêng. Phía bên kia đường là nhà cửa dân cư.
“Không có ai ở đây nghe thấy âm thanh gì sao? Tiếng súng, tiếng la hét?”
“Vẫn đang thăm dò. Có thể hắn ta đã sử dụng ống giảm thanh.”
“Súng hoa cải thì không gắn thứ đó được. Tuy nhiên, ý của tôi là làm sao một gã mặc đồ ngụy trang, đội mũ kín, đeo khiên che mặt cùng với ít nhất hai loại súng khác nhau, mà trong đó có một khẩu súng nòng dài như thế, bước đi tự do ngoài kia mà không có ai trợn mắt nhìn hắn cho được? Cũng là thắc mắc đó, vào sao hắn vào được đây mà không ai trông thấy?”
Không khí bắt đầu ngột ngạt trở lại. Mồ hôi ứa ra ướt đẫm trán anh. Một tay đeo găng của anh chống lên tường. Nếu Lancaster nhận ra tình cảnh quằn quại của anh thì chị đã không nói tiếp.
“Đoạn băng ghi hình cho thấy hắn ta bước vào từ phía sau trường. Thực sự không có gì ở phía sau, trừ khu căn cứ quân sự cũ. Có thể hắn đã lẻn vào mà không có ai trông thấy. Có thể hắn đã trốn trong thùng rác đằng sau và nhảy bổ ra.”
Decker xoa xoa bụng.
“Anh ổn chứ, Amos?”
“Ăn trúng cái gì đó thôi. Chị đã kiểm tra thùng rác chưa?”
“Chúng tôi đã lục tung mọi thứ nhưng vẫn không tìm thấy gì. Thậm chí chúng tôi còn kiểm tra hàng rào xung quanh khu căn cứ. Không có gì bị làm náo động cả. Cây cỏ mọc cao lắm, nếu có người di chuyển theo hướng đó sẽ để lại vài dấu vết ngay.”
“Vậy là hắn đi vào từ phía sau trường rồi vừa nổ súng vừa tiến đến trước trường. Có thể đoán rằng hắn ta trốn thoát bằng lối trước luôn. Thế thì sao không ai thấy hắn? Phía bên kia đường có nhà ở. Còn xe cộ đi lại tấp nập trên đường.”
“Thì những ngôi nhà nằm chính diện bên kia đường đều không có ai ở bởi vì đều bị tịch thu để thế nợ. Đó là khu dân cư ở tầng lớp lao động. Có thể là do không có nhiều người ở nhà vào khoảng thời gian buổi sáng đó. Ngoài ra, trường học nằm khá xa, thụt về phía trong, nên những âm thanh như tiếng súng tiếng hét không thể vang xa được.”
“Nhưng còn dòng xe cộ đi lại trên đường nữa mà. Và bọn trẻ và giáo viên ở gần khu cửa sổ chắc chắn sẽ la hét rầm trời. Điện thoại nhấn gọi đầu dây 911 đến cháy máy. Xe tuần tra lao đến. Khi đám cảnh sát bắt đầu tràn ra đường, tôi đang ở khu nhiệm sở hai. Từ chỗ đó mà phóng xe ô tô đến ngôi trường này mất bao lâu? Mười lăm phút?”
“Ừ, khoảng đó.”
“Kể cả nếu không có ai phía ngoài trường trông thấy hắn ta rời đi thì phải có nhiều đôi mắt theo dõi ở khu vực cửa sổ trường học chứ. Bọn trẻ sẽ sử dụng điện thoại làm máy quay. Theo những gì tôi nhớ, không có một lối thoát nào trong tòa nhà này mà không nhìn thấy được từ cửa sổ lớp học.”
“Anh biết điều này vì bởi anh, thế nào nhỉ, lẩn ra ngoài rất nhiều?”
“Thành thần luôn.”
“Chà, thế thì anh hơn tôi rồi. Tôi học trung học ở hạt khác cơ. Đây là địa bàn của anh, không phải của tôi.”
“Nhưng thế vẫn chưa lí giải được “lối vào” của hắn. Làm sao hắn ta bước vào trong trường mà không có ai nhìn thấy? Kể cả là vào từ đằng sau đi chăng nữa. Còn có bao nhiêu cửa sổ hướng ra phía sau.”
“Ừ, nhưng tầng hai và tầng ba đều không được sử dụng.”
“Nhưng tầng một có cửa sổ hướng ra phía sau trường.”
Lancaster chỉ có thể lắc đầu.
“Đã tìm kiếm khắp trường chưa?”
“Đang được lục soát rồi.”
“Thế còn giáo viên, bộ phận hành chính và học sinh thì sao?”
“Đã được sơ tán đến nơi an toàn.”
“Đến nơi an toàn?” Decker hỏi tiếp, anh phớt lờ đi những cơn đau đang âm ỉ trong đầu và trong bụng.
“Chúng tôi vẫn chưa chắc chắn liệu gã xả súng còn ở đây hay không, Amos. Ưu tiên hàng đầu trong hoàn cảnh này là đưa những người vô tội đến một nơi an toàn và phong tỏa khu vực.”
“Nói đến điều hiển nhiên, nếu không ai nhìn thấy hắn rời đi, làm sao chị biết mình cũng không sơ tán cả gã bắn súng đến nơi an toàn?”
“Không ai được phép rời khu vực này cho đến khi chúng tôi có được đặc điểm nhận dạng của gã xả súng. Toàn bộ nữ giới rõ ràng đều nằm ngoài danh sách nghi ngờ. Tất cả nhân chứng đều nói đó là đàn ồn. Và không có một người đàn ông nào trong tòa nhà này khớp với mô tả của hắn cả.”
“Kể cả học sinh? Bây giờ bọn trẻ lớn nhanh lắm nhé.”
“Tất cả học sinh nam có chiều cao cân nặng giống như hắn đều có người làm chứng. Hầu hết chúng thuộc đội bóng bầu dục và khá nổi tiếng. Bọn chúng đều ở trong lớp học, cùng với ba mươi đứa trẻ khác. Chúng không thể nào là gã xả súng được. Có bốn học sinh nam vắng mặt vì nhiều lí do. Không có đứa nào cao hơn một mét bảy lăm và nặng hơn bảy mươi cân cả. Tất cả nhân chứng đều nói gã xả súng nhẹ nhất cũng phải hơn chín mươi cân cùng với chiều cao như thế. Và vạm vỡ rắn chắc, như vận động viên.”
“Thế còn những người vắng mặt ở trường hôm nay thì sao?”
“Vẫn đang kiểm tra. Có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó. Thế nhưng linh tính mách bảo tôi đây là người lạ.”
“Không có giáo viên thể dục nam nào có cùng kích thước như thế à?”
“Có giáo viên thế đó. Nhưng anh ta chết rồi. Cả trợ lý hiệu trưởng cũng có kích thước tương tự. Anh ta cũng chết rồi. Tất cả những người còn lại đều thấp dưới mét tám và không nặng hơn bảy mươi bảy cân. Và chẳng có ai trong số họ có bờ vai rộng cả. Giáo viên duy nhất còn sống tiệm cận với số cân nặng ấy là ông thầy dạy Hóa học, nhưng ông ta chỉ cao có một mét bảy, còn có cả một cơn đau tim chực chờ ấy chứ.”
“Cái gã này đã đi đâu? Hắn ta có lái xe đến đây không?”
Lancaster lắc đầu. “Không nghĩ vậy. Không có ai nhìn thấy phương tiện nào đến hoặc đi vào thời gian đó cả.”
“Theo chị, không có ai nhìn thấy bất cứ ai đến hoặc đi vào những khoảng thời gian đó cả, chị Mary nhỉ.”
“Khó giải quyết, tôi biết,” chị thừa nhận. “Nghe này, nếu gã đó vẫn đang lẩn trốn trong tòa nhà này, chúng ta sẽ bắt hắn. Khu vực này đã bị cảnh sát bao vây. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
“Chị nói đã tiến hành lục soát rồi nhỉ?”
“Chúng tôi đang lục tung từng centimet một trong ngôi trường này cho đến khi chúng tôi quét sạch sẽ tòa nhà này. Không ai có thể thoát ra ngoài mà không bị trông thấy, Amos.”
“Câu chuyện sau tiếp là chị sẽ bước vào mê cung không lối thoát.”
Chị hếch mặt lên và nhai kẹo cao su. “Giải thích xem?”
“Nếu nơi này không có người, không ai nhìn thấy gã rời đi, thế thì gã phải là một người ở trong trường. Giáo viên hoặc học sinh hoặc cán bộ hàn chính. Bao gồm cả nhân viên vệ sinh?”
Chị gật đầu. “Họ đều lớn tuổi hơn hoặc có gan lớn hơn. Nhưng tôi hiểu ý của anh.”
“Tôi có thể xem đoạn băng ghi hình hắn được không?”
Anh theo chị vào trong thư viện. Sau khi họ đi qua cánh cửa gỗ, Decker có thể nhận ra không khí bên trong thư viện này đã trở nên trái ngược với dãy hành lang yên ắng kia. FBI ngồi một góc, cảnh sát bang, Lancaster và đội của chị được phân cho một xó xa phía sau, bên trái của thư viện.
Lancaster bắt đầu bước đến phía các đồng nghiệp đang làm việc, nhưng Decker vẫn chỉ đứng ở lối vào thư viện. Anh mới xa rời thế giới này một thời gian ngắn thôi nhưng đột nhiên cảm thấy như thể đã lâu lắm rồi. Anh không thích đám đông. Anh không buồn quan tâm bước vào và tham gia với một nhóm lớn các điều tra viên dù cho tất cả họ đều có chung một mục đích. Một phần trong anh muốn lẩn về khu Residence Inn, đóng cửa lại, nhắm nghiền mắt và để cho những sắc màu bao trùm lấy mình. Hơn nữa anh cũng có tài cán gì? Anh không tài nào tìm ra được những kẻ đã giết gia đình anh. Làm sao anh có thể tìm ra kẻ xả súng? Mắt anh hướng về cánh cửa. Anh vẫn có thể lỉnh đi.
“Amos!”
Anh nhìn về phía tiếng gọi và quan sát trong lặng lẽ khi Đội trưởng Miller đi về phía anh. Tối hôm nay, ông ấy mặc cảnh phục. Ông ấy chìa một tay ra, Decker nắm lấy và bắt tay đầy miễn cưỡng.
“Cám ơn cậu hỗ trợ chúng tôi, Amos,” Miller nói. “Có thêm người giúp thật tốt.”
Decker đưa mắt nhìn cả một lực lượng đang có mặt trong thư viện. “Trông như anh đã có đủ người rồi.”
Anh cố rút tay ra, nhưng Miller tiếp tục nắm chặt lấy, ánh mắt vẫn dán vào vị cựu Thanh tra từng dưới quyền mình.
“Nhiều lúc trông vậy mà lại không phải vậy. Và tôi muốn cậu tham gia. Cậu nhìn thấy nhiều thứ. Ý tôi là cậu thực sự nhìn ra nhiều thứ. Chúng tôi phải bắt được gã này. Chúng tôi phải làm cho đúng. Chúng ta phải khép lại vụ này.” Anh ấy tiếp tục dán mắt nhìn lên gương mặt Decker cho đến khi anh ngước lên nhìn anh ấy. “Amos, chúng ta cần khép lại vụ này. Cậu hiểu chứ. Tôi biết cậu hiểu ý tôi mà.”
“Tôi hiểu,” Decker đáp lại. “Tôi hiểu, chẳng qua là do tôi chưa bao giờ được khép lại vụ của mình.”
Miller buông tay anh ra. “Tại sao cậu không qua bên kia và nhập hội với “cộng sự” đi? Thật vui khi thấy hai người lại cùng làm việc với nhau.”
Decker lặng thinh. Anh chỉ quay người và bước đến chỗ Lancaster đang đứng chờ anh.
Cơ hội bỏ trốn của anh giờ đã tan thành mây khói. Phần lớn trong thâm tâm anh tin rằng Miller biết chính xác anh đang suy tư điều gì khi anh đang đứng ở ngưỡng cửa thư viện. Vị đội trưởng cảnh sát này đã chặt đứt đường thoái lui của anh một cách kiên quyết.
Decker khệ nệ len thân hình quá khổ của mình bên cạnh Lancaster ở cái bàn nằm giữa hệ thống máy trung tâm của cảnh sát khu vực. Các loại máy tính đã được lắp đặt thành hàng trên cả chiếc bàn. Vô số các loại ổ điện đa cổng nằm rải rác trên sàn nhà, chúng được kết nối với những loại dây điện nối dài, được gắn vào các dây nối này là các loại máy tính, máy in và máy quét hình ảnh. Mọi người đi đi lại lại xung quanh với tập hồ sơ, các loại giấy tờ, máy tính bảng điện tử trong tay, tất cả đều có chung một vẻ tuyệt vọng thầm lặng, Decker nhận thấy. Anh cũng biết rằng nhiều cảnh sát có con theo học trường này. Không cần khích lệ gì thêm họ cũng đã quyết tâm để tóm được gã xả súng.
Sau khi Miller gọi to tên anh, một vài người mặc âu phục và người mặc cảnh phục đã nhận ra Decker, họ gật đầu chào anh hoặc nhìn anh đầy khắc nghiệt, nhưng không một ai nói một tiếng nào với anh. Anh đã rời khỏi phòng cảnh sát trong hoàn cảnh không phải hay ho gì cho lắm, nhưng anh nghĩ khó có người thực sự vẫn còn để bụng khó chouj với anh.
Nhưng giờ anh đã có mặt ở đây rồi, và có lẽ anh nên bắt tay vào việc.
Anh nhìn Lancaster. “Đoạn ghi hình đâu?”
Lancaster gõ dãy mã khóa theo yêu cầu, một vài giây sau, Decker nhìn chăm chú đoạn băng ghi hiện trường vừa nhiễu vừa sạn.
“Thằng khốn đây,” Lancaster lên tiếng.
Anh liếc nhìn vào mốc thời gian. “8 giờ 41 phút. Các lớp học bắt đầu lúc mấy giờ?”
“Đúng 8:30. Đến giờ đó, mọi người cần có mặt trong lớp rồi.”
“Chị nói hắn ta tiến vào từ cửa sau nhỉ? Đó là nơi thu được hình ảnh này, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Không phải các cửa thoát hiểm phía sau đều được khóa sao?”
“Bình thường là vậy. Nhưng chúng cũng đâu có được khóa chặt đến mức phải dùng xà beng nạy ra.”
“Thế thì chị có tìm thấy dấu hiệu phá cửa không?”
“Những cánh cửa đó vẫn chưa được thay mới từ những năm bảy mươi, Amos. Chúng mòn rục rồi. Thực sự không có cách nào để biết xem có dấu hiệu bị phá hay không.”
Chị gõ thêm mấy phím nữa và phóng to hình ảnh ở trên hành lang. “Hiện tại chúng ta đã xác định được đây - dãy hành lang đẫm máu này...” Chị bỗng ấp úng. “Xin lỗi, tôi dùng từ không phải phép cho lắm. Hành lang này thông với lối mà chúng ta đã xác định hắn dùng để ra vào. Hắn đã đi vòng ở hướng này, chính chỗ này hắn chạm mặt Debbie Watson, có thể nói là một phút sau.”
“Thế là phát súng đầu tiên xảy ra ở 8:42 hoặc tầm đó, tính là một phút từ mốc thời gian trên đoạn ghi hình và hắn chạm mặt Watson?”
“Gần như thế. Tiếng súng hoa cải nổ, mọi người đều nhớ. Thực tế, có một nhóm người xem giờ khi họ nghe thấy tiếng. Vì vậy 8:42 là mốc giờ chuẩn cho phát súng đầu tiên.”
“Được rồi.” Decker suy nghĩ nội dung của câu hỏi tiếp theo. Đáng lẽ câu hỏi phải nảy ra một cách tự nhiên, nhưng anh không nghĩ ra được gì. Năng lực của anh chắc chắn đã sa sút. Anh nhìn tất cả những điều tra viên đang cặm cụi xung quanh. Anh đã từng giống như bọn họ. Sự thật là, anh đã xin rút khỏi công việc ngay khi anh phát hiện ra gia đình mình đã chết. Anh phải thừa nhận, thực ra anh giống chướng ngại vật hơn là người trợ giúp.
Anh cúi xuống nhìn Lancaster, người đang ngước lên nhìn anh chăm chú, vẻ thương cảm toát lên gương mặt.
“Đơn giản như đi xe đạp thôi mà, Amos,” chị nói nhưng rõ ràng đang đọc thấy cảm giác nghi ngờ bản thân trên khuôn mặt anh.
“Có thể không đơn giản như vậy, Mary. Tôi nghĩ rồi sẽ biết tôi có làm được hay không. Nhưng nếu tôi còn không làm tròn được phần mình, tôi không nên ở đây.”
Chị quay lại nhìn màn hình. “Được rồi, máy ghi hình ở đây đều không có tiếng, nên anh sẽ không nghe thấy gì. Ở phía hành lang bên kia thì không có máy quay.”
“Tại sao lại không có?”
“Còn tại sao nữa? Không còn tiền ngân sách. Chúng ta may mắn khi vẫn có máy quay hoạt động được đó.”
Anh trầm tư một hồi. “Nhưng họ vẫn để chúng đó làm vật răn đe à.”
“Đúng vậy. Người ta không biết máy quay không hoạt động.”
“Nhưng gã chúng ta đang theo đuổi tránh tất cả các máy quay trừ cái này.”
“Hắn có tránh được hay không thực sự không thành vấn đề. Hắn ta hoàn toàn trùm kín mít, Amos. Không có cách để nhận ra bất cứ đặc điểm nào.”
Decker gật gù, một lần nữa cảm thấy trí óc lại trì trệ và chậm chạp.
Anh quay lại nhìn hình ảnh hiện trên màn hình. Đội mũ trùm đầu và đeo khiên che mặt. Chiếc máy quay phản chiếu ánh sáng trên tấm khiên che mặt đó. Anh dịch người mình gần hơn vào với màn hình, như một con chó săn đang đánh hơi dấu vết con mồi.
“Không có góc máy quay nào chiếu thẳng lên gương mặt có mũ che của hắn cả. Hắn biết chỗ nào có máy quay để tránh đi, mặc dù hắn đã ngụy trang kín người.”
“Anh nghĩ điểm này quan trọng ư?” chị hỏi.
“Đến thời điểm điều tra này, không có điểm gì là không quan trọng cả.”
Lancaster gật đầu. “Tôi nghĩ đó là quy tắc thứ hai mà anh từng dạy tôi.”
“Quy tắc đầu tiên là nghi ngờ tất cả mọi người.” Decker lơ đãng tiếp lời, mắt anh vẫn đau đáu nhìn hình ảnh kẻ xả súng.
Chị không nói gì, cuối cùng anh cũng quay lại nhìn chị.
“Đơn giản như việc đạp xe đạp thôi mà, Amos. Anh là người giỏi nhất mà tôi từng gặp. Tôi nghĩ anh vẫn có thể là người giỏi nhất.”
Anh quay mặt đi, tâm trạng không cảm thấy khá hơn trước lời khen của chị, bởi trí não bị biến đổi của anh đã không còn có phản ứng với những lời như thế nữa rồi. “Chị có thể cho chạy một lượt đoạn ghi hình cho đến lúc hắn rẽ vào góc kia không?”
Lancaster làm theo lời yêu cầu của Decker, sau đó là thêm ba lần nữa.
Cuối cùng anh cũng ngồi xuống, mơ màng chìm trong suy nghĩ, mắt vẫn dán vào màn hình.
Chị quay ra nhìn anh. “Anh có thấy điểm bất thường gì đập vào mắt không?”
“Tôi thấy rất nhiều thứ đập vào mắt. Nhưng không có gì ngoài một gã ăn mặc như thế, mang theo vũ khí, có thể tự dưng biến mất như thể đã độn thổ kia.”
“Tôi không tin vào ma quỷ hay phép thuật.”
“Tôi cũng không tin, Mary. Nhưng tôi chắc chắn biết một điều.”
“Điều gì?”
“Gã này sẽ không thoát được.”
Chị vẫn cứ chăm chú nhìn anh như thế, biểu cảm trên gương mặt biến thành lo âu. “Anh chắc chắn mình không đang nói về Leopold đó chứ?”
Anh nhún vai, ánh mắt dường như đang nhìn vào đâu đó cách đây hàng triệu dặm. “Xét theo mọi phương diện, thì mấy thằng như thằng này cũng không khác gì Leopold.”