Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Chương 13
C
húng tôi nhìn nhau cũng phải được hơn nửa tiếng. Trong đầu tôi hiện ra vô vàn giọng nói của hắn. Toàn là những lời kinh ngạc và thắc mắc. Tôi đoán là những suy nghĩ hiện tại trong đầu tôi cũng bị hắn đọc hết rồi.
" Dừng lại đi! Anh nói quá nhiều làm tôi nổ não rồi này! "
" Cô cũng thế! Nói nhiều mà lại quá nhanh nữa! "
" Anh im đi! Nên nhớ nếu không nhờ tiếng hét hồi nãy của tôi thì anh về chầu trời từ lâu rồi! "
" Hồi nãy là tiếng của cô à??? "
" Chứ còn ai nữa! "
" Hèn gì lúc đang hát thì tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét dựng lên trong đầu và bắt tôi tránh ra. Cũng may là tránh kịp! »
« Đó! Thấy chưa! Mạng anh là do tôi cứu đó! »
Tin được không nhỉ??? Chúng tôi đang nói chuyện với nhau bằng suy nghĩ đó!!! Cứ đà này thì tôi phải nhập viện vì bị chấn động tâm lý mất thôi. Nhưng mà…nếu thực sự tôi và hắn có khả năng như thế thật thì vụ tên tóc vàng bị fan cuồng đâm dao hôm bữa, nếu tôi hét lên như hôm nay thì có lẽ hắn đã tránh được. Hơ hơ!!! Sao tôi lại có cảm giác có lỗi như vậy chứ??? Tôi không biết mà…
Chúng tôi tiếp tục đứng nhìn nhau như thế cho đến khi…
- Anh Ryo, anh Ryo! Chúng em yêu anh! Chúng em yêu anh!!!
Không biết từ đâu hàng trăm người đổ xô tới phía chúng tôi, đúng hơn là phía tên tóc vàng đang đứng bằng tất cả sự ngưỡng mộ đến cuồng nhiệt.
Chậc! Tôi quên mất hắn là một ca sĩ nổi tiếng…Và hình như chín hắn cũng quên điều đó…
Phước Nguyên có vẻ cực kì bối rối trước sự có mặt của các fan. Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó và cử chỉ thì lúng túng như gà mắc tóc. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người đi đường cũng xúm lại xem tình hình.
Nhìn ngắm một hồi, tôi tính bỏ mặc hắn ta với đống fan cuồng nhiệt kia nhưng như thế có vẻ hơi…ác thì phải!!!
« Này anh! »
Không có tín hiệu.
« Này anh!!! »
Quái lạ! Sao tôi gọi mà không thấy tên Phước Nguyên trả lời nhỉ??? Hay là tôi mất khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ rồi??? Hay là vốn dĩ khả năng đó chỉ là tưởng tượng??? Nhức đầu thật!!!
« Cô không thấy tôi đang gặp rắc rối à??? Nghĩ cách gì đi chứ!!! »
« Hở??? »
Tôi lại ngơ ngẩn. Mình vừa nghe tiếng hắn ta nói thì phải? Không nghĩ nữa, tìm cách đã!
Tôi được cái rất bình tĩnh trong những tình huống cấp bách. Điển hình là bây giờ, trong khi tên tóc vàng đang sống dở chết dở với sự bu bám của fan thì tôi đã sẵn sàng cho một chiến dịch giải cứu hiệu quả.
Nhảy ào lên yên xe, tôi tra chìa vào ổ và bắt đầu rú ga, không quên đội nhanh chiếc mubahi màu đỏ chói. Mọi thứ đã xong…
« Này anh! Chuẩn bị tinh thần chưa? »
« Gì thế? »
« Khi tôi phóng xe qua chỗ anh thì phải nhanh chóng mà bay lên yên nhé! »
Br ừm…Br ừm…
Dù không phải là một tay lái lụa nhưng tôi nghĩ mình dư sức để chạy xe với tốc độ 80km/h. Chiếc Exciter lăn bánh và nhanh chóng tiến tới phía đám đông trước mặt. Tên tóc vàng xem ra cũng khá nhanh nhảu khi vừa thấy tôi tới đã tả đột hữu xung để thoát ra và nhảy ùm lên yên. Chỉ có điều là hắn ta dùng lực khá mạnh nên khiến tôi chao tay lái, suýt nữa ngã lăn ra đường.
« May cho anh là tôi thuộc loại tay lái vững đấy! Nếu không thì cả hai chúng ta bổ nhào rồi! »
« Đừng nói nhiều nữa! Phóng xe đi! Nhưng đừng làm bị thương fan của tôi! »
« Ôi trời! Tốt bụng quá cơ! »
Tôi bặm môi rú ga, chiếc xe phóng ào ra đường lớn bỏ mặc đằng sau những tiếng la hét ầm ĩ cùng biết bao…đôi dép do mấy cô nàng quá khích « ném tặng ».
Nhưng có vẻ lời nói của bác Năm tôi không sai khi mà giờ đây, cả tôi và tên tóc vàng đang cùng nhau hét toáng cả một góc đường, phó mặc số phận cho vận may định đoạt vì tôi đã mất khả năng kiểm soát tay lái.
- Này! Cô có biết đi xe không hả???
- Anh im miệng đi! Không biết thì sao mà đi được hả?
- Biết mà không điều chỉnh được tay ga sao???
- Anh đừng có nói nữa! Tôi…tôi không giữ được tay lái nữa đâu!!!
Người đi đường hầu như đều đã dừng lại để nhường đường cho chúng tôi vì không ai muốn kết thúc cuộc đời mình ngay lúc này cả. Và tôi cũng không muốn!!!!!!!!
- Sao càng lúc càng nhanh và lạc tay lái vậy hả???
- Tôi không biết! Tôi không biết!!!
- Phanh lại đi chứ!!! Tay phanh ở bên phải kìa!!!
- Tôi phanh rồi, phanh nãy giờ rồi nhưng không được!!!
- Cái gì???
- Hình như phanh bị đứt rồi!!!
Và thế là chúng tôi vừa cãi vừa hét suốt chặng đường đi, cũng may là giờ đó ít người qua lại nên mức độ tệ hại không nặng nề lắm. Nhưng vấn đề cấp bách bây giờ là làm sao cho chiếc xe dừng lại. Tôi sắp nôn vì bị chóng mặt lắm rồi!!!
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chiếc xe tự mình đi vào con hẽm nhỏ ở cuối đường. Tôi dùng hết khả năng để nó không đâm sầm vào bất cứ một vật nào chắn trước mặt nhưng điều đó chắc cũng không bảo đảm một sự an toàn nào cả…
- Có tảng đá trước mặt kìa!
- Biết rồi! – tôi khổ sở nghiêng tay lái sang một bên.
- Xác chuột chết nữa kìa!!! – hắn ta lại hét dựng lên.
- Nó chết rồi mà! – tôi cũng bực mình hét lại.
Và cái gì tới cũng phải tới, chiếc xe lao thẳng vào đống rác bên góc đường và chính thức đình công!
Tôi không đủ sức để nhận biết điều gì đang diễn ra. Cho đến khi ngửi thấy mùi hôi thối của một hộp cơm thiu nằm ngay trên đầu mình thì tôi mới biết rằng: « À! Mình đã đáp đất ở sân bay rác! ». Ngơ ngác nhìn sang, tôi phát hiện tên tóc vàng còn thê thảm hơn mình khi hắn « vinh dự » được nằm trọn trong thùng rác. Chiếc xe không nghe lời thì « sừng sững » cắm đầu vào tường của ngôi nhà bên cạnh. Thế là chúng tôi đã được an toàn. Mặc dù sự an toàn này phải đánh đổi bằng vô vàn những thứ không an toàn khác!
- Nè! Anh không sao chứ??? – tôi tiến tới phía thùng rác, cúi người xuống hỏi.
Anh ta không trả lời mà chỉ cố vùng vẫy để thoát khỏi cái thùng chật chội và đầy những rác là rác.
- Có cần tôi giúp một tay không???
Tôi hỏi cho có thế thôi chứ chẳng đợi hắn trả lời thì tôi cũng cầm lấy chân hắn và dùng hết sức để kéo cái thân hình to tổ bố ấy ra ngoài. Cam đoan sau ngày hôm nay thì cả tôi và hắn sẽ chú ý hơn đến việc giữ gìn vệ sinh môi trường và không đổ rác tại những nơi có chữ « Cấm đổ rác » để không tạo ra những bãi rác như thế này nữa…
- Này cô bé giả trai! – tên tóc vàng cất tiếng gọi tôi khi cả hai đã ngồi bệt xuống đất vì quá mệt.
- Tôi theo phong cách tomboy chứ không phải là giả trai!
- Uh! Sao cũng được! Tôi chỉ muốn cảm ơn cô thôi! – anh ta nói nghe rất thản nhiên.
- Ơ! Anh mà cũng biết nói cảm ơn nữa sao??? – tôi hơi bất ngờ.
- Ủa??? Vì sao phải tiết kiệm lời cảm ơn nhỉ? – câu hỏi ngược của anh ta khiến tôi giật mình.
- Không! Tại tôi tưởng anh thuộc dạng người « chảnh »…- tôi ậm ự.
- Đó là cô nghĩ thế! Tôi có thể tiết kiệm lời nói nhưng không đồng nghĩa với việc tiết kiệm lời cảm ơn! Thôi tôi về trước đây! Cô bé bắt taxi để về đi! Chiếc xe cứ để đó, tôi đã gọi người rồi, họ sắp tới lấy nó đi, sửa xong tôi sẽ đem trả lại. Bye!!!
Thật lòng không phải vì luyến tiếc gì tên dở người này nhưng tôi vẫn phải gọi tên tóc vàng dừng lại khi mà cái quần của hắn ta rất rất có vấn đề!!!