What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Kem
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 Phần 1
hương mười lăm: CON ĐƯỜNG DẪN TỚI TRÁI TIM ĐÀN ÔNG
Khi vừa bước lên cầu thang nhà B, Lệ Dương gặp Trịnh Sỹ Phong cũng đang đi xuống. Trên cổ anh còn đeo ống nghe kiểm tra nhịp tim, khuôn mặt, dáng dấp vẫn đẹp trai như thế, chỉ có điều bây giờ, Lệ Dương nhìn thấy đã không còn rung động nữa.
Trịnh Sỹ Phong cũng nhìn thấy Lệ Dương, khẽ gật đầu cười rồi bước nhanh xuống chỗ cô.
“Trưa nay không thấy em ở nhà ăn bệnh viện. Em đi đâu vậy?”
Lệ Dương đưa tay xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười.
“À... Em ra ngoài ăn cơm cùng bạn.”
“Thế à?” Trịnh Sỹ Phong không mặn không nhạt đáp lại Lệ Dương. “Anh định mời em ăn cơm. Tối nay em rảnh không?”
Đề nghị này đối với Lệ Dương mà nói quả thật hết sức bất ngờ, cô trong giây lát không biết nên trả lời anh thế nào.
Nếu chỉ là một đề nghị đi ăn đơn thuần giữa đồng nghiệp với nhau, Lệ Dương tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý ngay. Chỉ có điều vừa mới hôm qua, Trịnh Sỹ Phong muốn phát triển mối quan hệ đồng nghiệp giữa anh và cô, đề nghị này lại chẳng khác gì một lời mời hẹn hò.
Lệ Dương rất muốn từ chối, lại không nghĩ ra lý do gì để từ chối. Cô không yêu Trịnh Sỹ Phong, nhưng cũng không muốn làm sứt mẻ tình đồng môn giữa hai người, càng không muốn anh chịu thêm những tổn thương về tình cảm.
“Lệ Dương?” Thấy Lệ Dương ậm ừ hơi lâu, Trịnh Sỹ Phong cố ý nhắc cô.
“Em xin lỗi... Tối nay, em hẹn ăn cơm với Jack.”
Jack luôn là con bài cứu mạng Lệ Dương nghĩ tới mỗi khi muốn thoái thác bất kỳ cuộc hẹn nào. Vì cô biết cho dù có hẹn trước hay không, chỉ cần cô đề nghị, cậu em tốt ấy sẽ không ngần ngại giúp cô giải quyết vấn đề.
Trên mặt Trịnh Sỹ Phong biểu lộ rõ sự thất vọng.
“Vậy sao?”
Lệ Dương cảm thấy có chút áy náy, đang định tìm cớ chuồn lên thì Trịnh Sỹ Phong đột nhiên hỏi:
“Những lời anh nói hôm qua, em đã suy nghĩ chưa?”
Đây đúng là câu hỏi cô không muốn nghe nhất, không phải vì không biết câu trả lời mà là không biết phải trả lời thế nào cho thoả đáng.
Từ chối thì rất dễ, nhưng cách từ chối thế nào mới là quan trọng.
Lệ Dương đang định giả ngu một chút hỏi: “Lời nào thế ạ?” Sau đó Trịnh Sỹ Phong sẽ nhắc lại mấy lời đó, cô sẽ “à” lên một tiếng và nói: “Em quên mất, em sẽ suy nghĩ và trả lời anh sau.”
Cách này không được, gia hạn thêm được một ngày, không gia hạn được cả đời.
Lệ Dương định giả vờ đột nhiên nhớ ra đã đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân, chạy vọt lên cầu thang để khỏi phải trả lời nữa.
Cách này không ăn thua, trốn được một lần, không trốn được cả đời.
Cách tốt nhất vẫn là nên thành thật.
Không thích anh, đó đâu phải là lỗi của cô. Lệ Dương nghĩ nghĩ một chút, cô cũng thích Hoàng Quân, nhưng vẫn mập mờ không thể đoán ra được tình cảm của anh đấy thôi.
“Anh Sỹ Phong!” Lệ Dương ngẩng mặt lên, nhìn vào hai con ngươi đen sâu của Trịnh Sỹ Phong, cố gắng đối diện với sự thẳng thắn của anh.
Trịnh Sỹ Phong nhìn cô chăm chăm, ánh mắt không hề chớp, gương mặt biểu lộ đôi nét căng thẳng.
“Em rất quý trọng anh, xem anh như anh trai...”
Trịnh Sỹ Phong nhướng lên hai hàng lông mày rậm, đây không phải câu trả lời mà anh muốn.
Nhưng Lệ Dương cũng không thể cho anh câu trả lời anh mong muốn.
“Em cho anh thời gian, anh sẽ khiến em thích anh.” Lệ Dương không ngờ Sỹ Phong lại nói với cô như thế.
Trịnh Sỹ Phong liệu có biết, Lệ Dương trước nay vẫn rất thích anh. Nhưng đó chỉ là sự yêu thích, tôn sùng như người hâm mộ đối với thần tượng của mình. Cô căn bản đã hiểu nhầm đó là tình yêu.
“Em xin lỗi.” Lệ Dương nhìn anh, đôi mắt trong veo của cô thoáng một màn sương mù nhè nhẹ: “Nhưng... em thích người khác mất rồi.”
“Em không cần lấy lý do này để từ chối anh.” Trịnh Sỹ Phong mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai Lệ Dương.
Lệ Dương lắc đầu:
“Em không nói dối. Em gần đây cũng mới biết, thì ra lâu nay mình đã rất thích anh ấy. Không cần biết anh ấy có thích em hay không, em chỉ muốn được ở bên cạnh, em có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy cười.”
Trịnh Sỹ Phong ngẩn người, tình yêu của cô ấy đơn giản mà lại sâu đậm như thế.
“Anh hiểu rồi.”
Trịnh Sỹ Phong khẽ thở dài một tiếng, một người đàn ông có biết bao cô gái vây quanh lại thất bại nặng nề như vậy trong tình yêu.
Anh chầm chậm bước xuống hai bậc cầu thang cuối cùng rời đi, Lệ Dương chỉ có thể đứng đó nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh.
Cô từ chối Trịnh Sỹ Phong không hẳn là vì cô không yêu anh, còn bởi vì anh không yêu cô. Trịnh Sỹ Phong chỉ tìm đến cô như một người có thể ở bên cạnh anh khi anh gặp trắc trở về chuyện tình cảm, bởi vì cô có thể cảm nhận, thấu hiểu và an ủi, có thể làm trái tim băng giá của anh có một chút ấm áp. Bởi vì cô nhạy cảm và tâm lý, có thể biết anh cần gì, muốn gì, biết những lúc anh thấy cô đơn mà chạy tới ngồi bên cạnh, biết đọc ra sự mỏi mệt trong tâm tư của anh từ hương vị cà phê tỏa ra trên người. Cô đối với anh mà nói chỉ như một người phụ nữ có thể chăm sóc cho anh, không phải là người anh thực sự yêu. Trong trái tim Trịnh Sỹ Phong vẫn chưa thể quên được Bảo Anh, Lệ Dương trong lòng anh chỉ như một người thay thế.
Lệ Dương không cam lòng đứng thế vị trí của Bảo Anh, nhưng lại nguyện ý thay thế Ngọc Linh để ở bên cạnh Hoàng Quân, vì cô biết tình cảm cô dành cho Hoàng Quân không phải sự hâm mộ, mà đó là tình yêu.
Ngay từ đầu cô đã thích Hoàng Quân, vậy nên mới sống chết không chịu từ bỏ việc thuyết phục anh làm phẫu thuật, dù nhiều lần bị anh mắng cho thương tích đầy mình.
Cô thích Hoàng Quân nên mới có thể chịu đựng tính cách quái gở, khó chiều của anh, sớm tối ở bên cạnh chăm sóc cho đến khi anh hoàn toàn hồi phục.
Chỉ có điều, trên đời này thứ hạnh phúc nhất, cũng bất công nhất chính là tình yêu. Bạn yêu một người, hy sinh rất nhiều vì họ, không có nghĩa là bạn sẽ được đền đáp xứng đáng. Nhưng được làm mọi điều vì người mình yêu thương, đó chính là một hạnh phúc rất lớn.
“Sỹ Phong, em xin lỗi.” Lệ Dương khẽ thì thầm phía sau lưng Trịnh Sỹ Phong, nhưng anh không nghe được những lời đó.
oOo
Chiều hôm đó, Lệ Dương chủ động rủ Jack đi ăn cơm. Cô biết cách tốt nhất để triệt tiêu một lời nói dối là biến lời nói dối đó thành sự thật. Jack được mời đi ăn khỏi phải nói vui sướng cỡ nào, còn hơi đâu quan tâm tới cái lý do có bữa cơm này nữa.
Lệ Dương ngỏ ý dẫn Jack tới một nhà hàng cơm Tây để tìm lại hương vị quê nhà nhưng cậu ta nhất quyết từ chối, bảo là thích ăn món Việt Nam hơn. Lệ Dương đương nhiên đồng ý, ăn món Việt Nam đỡ tốn kém hơn bao nhiêu. Không ngờ Jack lại dẫn cô tới nhà hàng Tây Hồ, mang tiếng là món ngon Việt Nam nhưng giá cả còn quá tiệm cơm nổi tiếng của Pháp.
“Hai tháng rồi chị mới mời tôi đi ăn đó.” Jack vừa múc đầy một bát nước súp hải sản vừa nhắc nhở Lệ Dương.
Lệ Dương không thể không lườm cho cậu ta một cái:
“Vì thế mà cậu chọn chỗ này à?”
“Thôi nào. Cùng lắm là nửa tháng lương của chị thôi.” Jack xoa xoa tay, gương mặt đầy vẻ nịnh nọt.
“Cậu ăn được nhiều tới thế sao?”
“Đương nhiên! Tôi là đàn ông mà.” Jack vỗ vỗ vào bụng mình, giọng rất tự hào.
Lệ Dương nghĩ, mất bữa cơm này cũng nên khai thác cậu ta một chút về sở thích của đàn ông, vì thế mới khẽ hất cằm về phía Jack hỏi dò:
“Nè! Cậu có bạn gái chưa?”
Jack đang cắm cúi ăn phải ngẩng đầu lên.
“Sao chị hỏi vậy?”
“Tôi đang thắc mắc, người như cậu sẽ thích tuýp phụ nữ như thế nào?”
“Hình thức không quá xấu, có chút kiến thức, tính tình tốt, không mạnh dạn quá, cũng không được quá dè dặt...”
Tiêu chuẩn cơ bản, một cô gái bình thường có thể đáp ứng được. Lệ Dương gật đầu vẻ tán thành.
“Mà chị hỏi làm gì?”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi.”
“Chị đang muốn tìm hiểu tôi à?” Jack nháy mắt với Lệ Dương, câu nói đầy hàm ý mỉa mai.
Lệ Dương lườm cậu ta một cái cháy tóc, còn bồi thêm một cốc vào đầu.
“Cậu tập trung vào ăn đi, đừng ngồi đó mơ nữa.”
“Vậy là chị đang muốn tán tỉnh đàn ông sao?” Jack khẽ bĩu môi.
Tán tỉnh đàn ông? Lệ Dương thầm nghĩ, cô không mạnh dạn tới mức đó chứ? Nhưng cậu ta nói cũng có ý đúng, cô chẳng phải đã tỏ tình rồi sao?
Khi không biết nên gật đầu thừa nhận hay chối bay chối biến, im lặng tạm được coi là giải pháp tốt nhất.
“Tôi nói đúng rồi chứ gì?” Jack dường như không có ý buông tha.
“...”
“Này, chị bị điếc à?”
“Ăn đi!”
“Nếu nói ra biết đâu tôi giúp được đấy. Tôi cũng là đàn ông mà!”
Lệ Dương ngẩng đầu lên, có cảm giác đề nghị này khá hấp dẫn.
“Vậy cậu nói xem, đàn ông thích phụ nữ làm gì cho họ?”
Jack hơi trầm tư một lúc mới hỏi thêm một câu:
“Còn phụ thuộc loại đàn ông nào?”
“Nghĩa là sao?”
“Đàn ông cũng có nhiều kiểu, thanh niên trai tráng như tôi thì thích những cô nàng cá tính, có khiếu hài hước một chút, để mỗi khi bên cạnh có thể làm mình cười. Những người trưởng thành hơn thì thường thích các cô gái dịu dàng tinh tế, có thể quan tâm, chăm sóc họ một cách nhẹ nhàng, tạo cho họ cảm giác ấm áp và yên tâm. Còn đối với đàn ông ngoài tuổi ngũ tuần, tiêu chuẩn kén chọn phụ nữ đơn giản hơn rất nhiều, yêu cầu duy nhất họ đặt ra đó là: đẹp.”
Lệ Dương nghe xong một hồi cũng vẫn không biết nên xếp Hoàng Quân vào loại đàn ông nào. Thanh niên thì quá trẻ, trung niên lại quá già. Hơn nữa những lời Jack vừa nói chỉ là đúng với số đông, tất nhiên sẽ có những ngoại lệ. Mà với những hiểu biết của Lệ Dương về Hoàng Quân, cô có thể chắc chắn đến hai trăm phần trăm anh chính là một ngoại lệ điển hình.
“Thế điều gì mà tất cả đàn ông đều thích?” Lệ Dương hơi dè dặt sợ Jack sẽ nổi đoá lên vì câu hỏi ngớ ngần của mình.
Không ngờ Jack vẫn bình tĩnh, hai tay gỡ thịt cua bỏ vào bát, mặt vẫn không ngẩng lên nhìn cô.
“Đàn ông nào cũng đều thích được người phụ nữ mình yêu nấu ăn cho.”
Cái này... hình như hơi khó.
Không phải Lệ Dương nấu ăn không ngon, mà là cô hoàn toàn không biết nấu ăn. Món duy nhất cô có thể nấu đó là cháo trứng.
Là do hồi nhỏ, mỗi lần cô hoặc Hồng Liên ốm, mẹ Tâm đều nấu cháo trứng, đứa ốm được ăn, đứa khoẻ cũng được ké vài thìa. Món cháo trứng mẹ Tâm nấu vừa có vị thơm của trứng, vị ngọt của thịt, vị thanh thanh của gạo, ăn vào dù cơ thể có mệt mỏi mấy cũng cảm thấy dễ chịu. Sau này khi đến Hà Nội, mỗi lần một trong hai người ốm, người kia lại đi mua cháo trứng, nhưng cháo bán ngoài quán dù nóng hổi cũng không bao giờ có được cái vị ngon đến líu lưỡi kia. Vì thế mỗi lần có dịp về nhà, Lệ Dương đều nhờ mẹ Tâm chỉ cô cách nấu. Phải đến bốn lần cháy, ba lần loãng, cả chục lần mặn nhạt không đều cô mới có thể học được cách làm thế nào để cho ra đời nồi cháo trứng tuyệt vời như của mẹ Tâm.
Lệ Dương vốn không có năng khiếu nấu ăn, mà cũng không bao giờ phải nấu ăn, vì vậy về nữ công gia chánh cô gần như không biết gì cả. Tất nhiên là Hồng Liên cũng không ngoại lệ.
Những khi ngại ra ngoài ăn cơm, cô cũng chỉ nấu mỗi cháo trứng. Nhưng chẳng lẽ lại nấu cháo trứng mang tới cho Hoàng Quân. Bây giờ anh ta đã khoẻ rồi, đâu cần ăn cháo nữa. Với lại chiêu này cô đã sử dụng để lấy lòng anh một lần rồi, tuyệt đối không thể sử dụng lại lần nữa.
Vì thế, Lệ Dương đưa ra một quyết định mà chính cô cũng không thể tin được: Cô sẽ học nấu ăn.
Ngày đầu tiên...
Mới năm giờ sáng, Hồng Liên đã không thể ngủ được vì tiếng bát đĩa loảng xoảng và tiếng xoong nồi va chạm nhau leng keng trong bếp, tạo nên một tràng hoà âm tra tấn lỗ tai của cô.
“Này lang băm! Cậu có thôi ngay đi không hả?” Hồng Liên cố hét thật to để có thể át được những âm thanh đáng ghét kia.
Lệ Dương quay đầu lại, chiếc tạp dề đẹp đẽ mới mua chiều qua bị dính một vệt nước sốt dài, và đôi tay cô thì bết đầy dầu mỡ.
“Cậu dậy sớm vậy?” Lệ Dương hỏi mà như không biết mình vừa gây ra tội.
“Cậu đem búa nện vào tai như vậy làm sao mà ngủ được.” Hồng Liên ngáp dài một tiếng, hằn học.
Lệ Dương cười hì hì:
“Tớ nấu bữa sáng cho cậu mà.”
“Tha cho tớ đi, ăn đồ của cậu không biết lúc nào phải vào nhập viện nữa.”
“Cậu lại đây thử đi, ngon lắm.” Lệ Dương chìa một muỗng canh ra trước mặt nhìn Hồng Liên mời gọi.
Hồng Liên miễn cưỡng đi tới cầm lấy chiếc muỗng cho vào miệng, sau đó phù ra cả nước canh lẫn nước dãi.
“Cậu nấu thuốc độc đấy à? Mặn quá!”
Lệ Dương bày ra một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Hả? Sao lại thế được, tớ làm theo đúng công thức mà?”
“Trước đây cậu cũng từng hầm canh theo công thức, ăn xong cả nhà bị Tào Tháo đuổi, cậu quên rồi à?”
Lệ Dương đậy nắp nồi canh lại, ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn.
“Mà đang yên đang lành cậu tự nhiên bày ra trò học hành nấu nướng làm gì? Ăn ở ngoài là được rồi, cậu cũng đâu phải có nhiều thời gian, tranh thủ mà ngủ chứ. Tối đã về muộn, sáng còn phải dậy sớm.” Hồng Liên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lệ Dương, giọng dịu dàng.
Vẻ mặt Lệ Dương trông thật tội nghiệp.
“Tớ muốn tự tay nấu một bữa cho anh ấy. Nghe nói đàn ông đều thích được phụ nữ nấu ăn cho.”
“Cậu nấu thế này... đàn ông nào thích được.”
“Vì thế tớ mới phải học.”
“Sao cậu không tới lớp học nấu ăn?”
“Tớ làm gì có thời gian.”
“Thì mua cơm rồi mang tới cho anh ấy cũng được chứ sao?”
“Như thế thà để anh ấy tự đi ra ngoài ăn còn hơn, tớ khỏi mất công mang tới.”
Hồng Liên thở dài thườn thượt. Con gái khi yêu tâm trạng thế nào cô không rõ, nhưng xuất phát từ góc nhìn của một người chị em thân thiết, cô hoàn toàn đồng cảm với tâm trạng của Lệ Dương.
Nếu cô biết nấu, nhất định cô sẽ tận tình chỉ dạy để Lệ Dương có thể trở thành một đầu bếp siêu hạng. Đáng tiếc, Lệ Dương còn biết nấu cháo trứng, còn Hồng Liên, ngay cả luộc trứng cũng không biết.
“Phải rồi. Cậu có thể nấu cháo trứng!” Hồng Liên mắt sáng lấp lánh reo lên: “Cậu nấu món đấy ngon không kém gì mẹ. Tuyệt cú mèo.”
“Không thể bắt anh ấy ngày nào cũng ăn cháo trứng được.”
“Thì cứ ăn tạm vài hôm, chờ cậu học được món mới lại đổi bữa.”
“Tớ học nấu cháo trứng gần bốn tháng, cậu cũng biết mà.”
Đôi mắt Hồng Liên vừa sáng rạng rỡ giờ đã hằn lên một vầng xám xịt.
“Tớ thấy cậu tốt nhất nên từ bỏ cách này đi, thiếu gì cách khác.”
Em là cô ấy... thứ hai Em là cô ấy... thứ hai - Kem