People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hời trung học, Vưu Khả Ý từng bị cuộc gặp gỡ tình cờ và tinh thần của Sử Thiết Sanh trong ‘Tôi và công viên địa đàng’ (2), xúc động đến rơi nước mắt. Khi đó cô còn mua riêng một quyển sổ nhỏ, chép lại tất cả những câu và đoạn khiến mình xúc động vào đó.
Cô còn nhớ trong quyển sổ đó có một câu thế này: Tên gọi của một con người chân chính là Ham Muốn.
Nếu như không phải vì ‘ham muốn’, sao cô lại chịu đau khổ vì không thể có được thứ mình mong muốn chứ.
Ham muốn của cô và ham muốn của mẹ xảy ra xung đột, khi hai mâu thuẫn ấy gặp nhau, không ai chịu thỏa hiệp, thế nên mới đi tới bước đường ngày hôm nay.
Cô đứng một mình trong tiết trời giá rét lạnh thấu xương, lỗ tai bị buốt đến đỏ bừng, tay chân lạnh ngắt. Thế nhưng mẹ bị sự ‘U mê không tỉnh ngộ’ và ‘Quỷ ám’ của cô chọc giận, bỏ đi không quay đầu, mà cô phát hiện mình không mang chìa khóa, đứng dưới lầu không biết phải đi đâu.
Cô ngồi xe đến những tiệm bánh ngọt mà Lục Đồng thích, còn đến những hiệu sách, những tiệm ăn trong trung tâm thành phố, chưa nói tới chuyện đi lòng vòng khắp nơi mà vẫn không tìm được Lục Đồng, thậm chí còn tiêu hết tiền mặt trong người. May mắn là trong túi xách còn một thẻ xe buýt, cô vẫn còn có thể ngồi xe buýt mà về.
Lúc màn đêm buông xuống thì trời bất thình lình đổ mưa, cô ngồi ở trạm xe buýt chờ được một lát, thấy mưa không có dấu hiệu dừng lại, người bị lạnh cóng không chịu nổi, đành phải trùm mũ của cái áo lông đi về phía ngõ hẻm bên cạnh trạm xe buýt… Đó là một ngõ hẻm với đầy những tiệm bán đồ ăn vặt rất đông đức.
Bà chủ nhận ra khách quen, thấy cô muốn vào tránh mưa, nhiệt tình bắt chuyện bảo cô cứ ngồi, còn đưa cho cô một ly nước sôi.
Vưu Khả Ý cầm li nước sôi nóng đến muốn bỏng tay kia, bị hơi nước xông lên, hốc mắt cũng nóng dần.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, nước nóng được châm thêm ba lần, khi cô đang tập trung sức chú ý của mình nghĩ xem Lục Đồng có thể đến chỗ nào, không mang theo chìa khóa thì biết đi đâu, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc được truyền tới từ vị trí cách mấy bước chân.
“Một phần hải sản nướng, vẫn như cũ, không cho hành.”
Giọng nói này… cô nghiêng đầu nhìn lại theo bản năng, cũng vừa hay nhìn thẳng không xiên lệch vào ngay đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh.
Nghiêm Khuynh mặc chiếc áo khoác măng tô màu xám, áo che phần quai hàm, cầm cây dù màu đen, đứng dưới lều nhìn cô ngờ vực.
Ánh mắt kia như đang muốn nói: Không phải cô đang bị trật chân à?
“Nghiêm…” Khó khăn lắm mới nói được một chữ, cũng chẳng biết rốt cuộc nên gọi anh là gì. Anh Nghiêm thì có vẻ trang trọng, Nghiêm Khuynh thì có phần quá tùy tiện. Vưu Khả Ý băn khoăn mất tự nhiên đặt li nước xuống, bèn dứt khoát chống ghế đứng dậy, “Tôi đang tránh mưa.”
“Sao lại không về?” Anh đi băng qua mấy cái bàn giữa hai người, cúi đầu nhìn đôi dép lông nom vừa ngộ nghĩnh vừa ngây thơ của cô, sau đó nhìn li nước trên cái bàn trống hoắc, dễ dàng nhận ra cô không phải tới để ăn uống, vì thế lại hỏi: “Không mang dù?”
Vưu Khả Ý cảm thấy không được tự nhiên mà rụt chân về, thuận tiện gật đầu, “Mưa lớn quá.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo, chẳng biết đang giải thích cho ai nghe.
Nghiêm Khuynh gật đầu, “Ngồi thêm một lát, tôi đưa cô về.”
Anh kéo ghế dựa ngồi đối diện cô, ung dung xếp nếp tán ô màu đen trong tay. Tầm mắt của Vưu Khả Ý cũng đọng lại cùng động tác xếp ô của anh, nhất thời không nói gì.
Cái ô màu đen tuyền, làm nền khiến da của anh càng trắng hơn, mười ngón tay xinh đẹp, đốt ngón tay rõ ràng. Cô chú ý tới một vết sẹo nhàn nhạt trên mu bàn tay anh, màu tươi hơn những vùng da xung quanh, rõ ràng là mới lên da non.
Chẳng lẽ bị thương lúc đánh nhau à? Cô phỏng đoán nguồn gốc của vết sẹo kia. ‘Người trong giang hồ’ hay ‘Tiềm hành tuy kích’ ào ào dâng lên trong lòng, từ cảnh này đến cảnh khác, đều là những hình ảnh rất kích thích và khoa trương.
Bà chủ nhanh chân lẹ tay đưa mấy gói đồ nướng cho Nghiêm Khuynh, sau đó đặt lên bàn, cười tủm tỉm nói: “Anh Nghiêm, mấy món anh gọi xong hết rồi.” Lúc quay đầu nhìn Vưu Khả Ý, lông mày của bà hơi nhướng cao, “Ồ, cháu có quen anh Nghiêm?”
Vẻ mặt tỏ rất rất ngạc nhiên không hiểu nổi. Dù sao trước nay Vưu Khả Ý luôn ăn mặc xinh xẻo, trắng trẻo sạch sẽ, nhã nhặn lịch sự, nhìn bộ dáng là biết một cô bé sinh viên ngoan ngoãn, dù thế nào cũng không giống loại người có qua lại quen biết với Nghiêm Khuynh.
Nhớ đến lần Nghiêm Khuynh cùng uống rượu với một đám côn đồ ở đây, Vưu Khả Ý đoán, e rằng tất cả mọi người gần đây đều biết rõ Nghiêm Khuynh là loại người gì, nhất thời không biết nói sao, chỉ do dự gật đầu.
Nghiêm Khuynh nhìn cô một cái, hời hợt đáp lời: “Chúng tôi ở chung một tiểu khu.”
Cứ thế mà giúp cô phủi sạch quan hệ một cách dễ dàng… Vưu Khả Ý quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt của người đằng sau vẫn luôn một bộ ngàn năm không đổi, yên tĩnh như một cái đầm nước không chút gợn sóng.
Có đôi lúc sự nhạy cảm của anh quả khiến người khác phải ngạc nhiên, lúc nào cũng luôn nhớ kĩ rằng cô không muốn có bất kì quan hệ gì với người như mình.
Trong lòng Vưu Khả Ý có cảm giác không thoải mái.
Nghiêm Khuynh đứng ngoài cửa lều giương ô, “Đi thôi.”
Cô bước ra, trên đỉnh đầu là tán ô anh che vững vàng, chặn hết cơn mưa bất ngờ của mùa đông.
Con đường dài mười phút, bọn họ không nói với nhau một câu. Anh cao ráo chân dài, để phối hợp với tốc độ rùa bò của cô, gần như đang phải hoạt động với nhịp chân không thể phân biệt bằng mắt thường. Vưu Khả Ý chỉ có thể ráng nhịn nỗi đau ở chân, cố gắng ép mình đi nhanh một chút, trên đôi dép lê bằng nhung dính đầy bùn dơ.
Đột nhiên lúc đó Nghiêm Khuynh bất ngờ dừng lại.
“Sao thế?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi có mấy món muốn mua, cô về trước đi.” Anh hất cằm về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh, sau đó nhét dù vào tay cô, “Hôm khác trả dù cho tôi.”
“Nhưng anh sẽ mắc mưa đó…” Vưu Khả Ý nghi ngờ nói.
Thế nhưng còn chưa dứt lời thì Nghiêm Khuynh đã xoay người chạy vào cửa hàng tiện lợi, cũng không quan tâm mưa lớn xối xả làm ướt đẫm chiếc áo khoác ngoài của anh.
Vưu Khả Ý chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh mà gọi với theo: “Vậy tôi ở ngoài chờ anh!”
Nghiêm Khuynh đã đứng trong cửa hàng tiện lợi rồi, nghe thế mới quay về phía cô, lắc đầu nói: “Tôi mua thêm một cây nữa là được, không cần chờ tôi.”
Vưu Khả Ý ngẩn ra, đại khái cũng do Nghiêm Khuynh nói chuyện làm việc rất quyết đoán, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều mang ý muốn bảo ‘Không nghe lời tao là chết’, thế là cô cũng nghe và làm theo những gì anh nói.
Cô ôm tâm lý cầu may hi vọng Lục Đồng đã về nhà rồi, như thế cô có thể trở về căn nhà ấm áp, sau đó hỏi kĩ Lục Đồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều thất vọng là, cô đứng trên hành lang nhấn chuông cửa hết lần này đến lần khác, bộ đàm vẫn không có tiếng trả lời.
Nhìn từ lầu dưới lên, trong nhà tối đen, chưa ai về cả.(3)
Vưu Khả Ý ngồi trên bậc cầu thang, nhìn màn mưa ngoài kia như muốn cắt đất trời thành vô số mảnh nhỏ, đột nhiên cảm thấy rất mông lung.
Gọi điện thoại cho công ty mở khóa thôi, có thể mượn điện thoại ở dưới phòng bảo vệ mà… Cô tự nói với mình như thế, nhưng bước chân nặng nề không nhấc lên nổi.
Có nhà mà không thể về, lại chẳng tìm thấy Lục Đồng, mẹ không cần cô, vẫn chưa xác định chỗ thực tập, không được biểu diễn ngày thành lập trường.
Vì sao trên đời này lại có quá nhiều chuyện khiến người ta đau đầu đến vậy?
Cô đặt cây dù ướt nhẹp kia lên mặt đất, lấy nước mưa để vẽ vòng tròn – vòng tròn ngoài là thế giới phồn hoa, vòng trong là cô đang bị vây khốn. Người ngoài vòng tròn muốn chạy vào căn phòng ấm áp sáng sủa an toàn, còn người trong vòng tròn lại muốn chạy thoát khỏi cái tròng đang vây khốn mình.
Có rất nhiều cảm xúc thích hợp lan ra rồi nảy sinh trong cơn mưa đêm thế này. Đất trời như bản giao hưởng kéo dài vĩnh viễn, râm ran mà tùy ý, còn cơn gió rét buốt kia sẽ thổi khiến bạn nhận ra, thì ra mình cô đơn đến đáng thương như vậy.
Cô để mình rơi vào thế giới bi thảm như vậy, sau đó vừa ngẩng đầu lên, trong màn mưa như những đường may tỉ mỉ, thấy có người ở ngoài vòng tròn đi tới từ xa. Tay cô cứng đờ, đầu ô vẽ dư ra một nét, vòng tròn hoàn hảo bỗng bị phá mất.
Đó là một tên lừa đảo. Bình tĩnh nói dối mà mặt không đỏ một chút nào.
Anh nói có đồ muốn mua, thế nên bảo cô về trước; Anh nói không cần chờ anh, anh sẽ mua cái dù khác… Kết quả thì sao? Kết quả anh vẫn chỉ xách túi nhựa đựng hải sản nướng mà thôi, trừ nó ra, chẳng có gì khác.
Đột nhiên Vưu Khả Ý hiểu được dụng ý của anh – biết cô áy náy bất an muốn đuổi kịp bước chân anh, biết cô dùng chung một cái ô với anh sẽ không được tự nhiên, biết cô không muốn có bất kì quan hệ gì với người như anh, biết cô không muốn để người khác thấy hai người bọn họ thân mật thế nào. Cho nên anh nói dối, để cô che ô, an ổn đi về, còn chủ nhân thật sự lại phải đội mưa mà về.
Trong bóng đêm, anh bước đi dưới màn mưa, bước chân thong thả, khuôn mặt trầm tĩnh, tựa như đang hưởng thụ trận mưa xối xả này chứ không phải vội vàng tránh mưa như người đi đường. Chiếc áo khoác màu xám tro bị ướt thành màu đen sẫm, anh hơi cúi đầu, cuối cùng cũng đi tới đối diện hành lang.
Vì Vưu Khả Ý ngồi lặng thinh không phát ra tiếng động trước hành lang dưới lầu nhà mình, đèn cảm ứng âm thanh không sáng, xung quanh tối đen, thế nên anh hoàn toàn không phát hiện ra ra cô. Mãi đến khi Vưu Khả Ý chống dù đứng dậy, gọi anh một tiếng: “Nghiêm Khuynh!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách dõng dạc và âm vang đến vậy, cách một màn mưa không kẽ hở, vượt qua cơn mưa tầm tã này.
Động tác của người mở cửa hơi khựng lại, lập tức xoay người.
Vưu Khả Ý không bung dù, cứ thế mà cầm ô khập khiễng đi xuyên qua màn mưa tới trước mặt anh, đưa dù cho anh, “Đồ lừa đảo.”
Cô nói ba chữ này một cách rất khí phách, cũng như trận mưa lớn tối nay, lanh lảnh mà vang rền.
Nghiêm Khuynh nhận ô, vẫn một bộ trầm tĩnh, chỉ là lông mày khẽ nhướng lên, nhìn như có vẻ không hài lòng khi thấy cô còn ở dưới lầu, “Vì sao lại chưa về nhà?”
“Vậy vì sao anh lại nói dối?”
Ánh sáng nhạt của đèn cảm ứng âm thanh chiếu vào người anh, cô đưa mắt nhìn thấy mái tóc anh ướp sũng, từng giọt từng giọt nước dọc theo gò má rơi xuống. Trời lạnh thế, mà anh cứ đội mưa chạy về như vậy… Vưu Khả Ý siết chặt tay theo bản năng.
“Trời lạnh, trả dù rồi về đi.” Nghiêm Khuynh mở cổng lớn của tòa nhà rồi đi vào, không chờ Vưu Khả Ý nói tiếp, cánh cửa sắt màu xanh nước biển đã khép lại một cái rầm.
Cô ở đó ngẩn người, một bụng chữ bị nén lại không có chỗ phun ra, chỉ đành trở về trước hành lang chỗ mình.
Vòng tròn cô dùng ô vẽ trên mặt đất đã mờ nhạt không còn rõ nữa, mà Nghiêm Khuynh cũng như nước nhiễu trên mặt đất, cho dù tạm thời xuất hiện, rồi cũng vội vàng biến mất thôi.
Cô nghĩ: Mình nghỉ ngơi một chút, đợi vòng tròn này hoàn toàn biến mất, mình phải đến chỗ bảo vệ nhờ giúp đỡ.
Đèn cảm ứng âm thanh chỉ có mười giây, lần đầu tiên tắt, cô hô một tiếng: “Sáng!”
Đèn sáng rồi. Vòng tròn vẫn còn. Cô vẫn phải chờ tiếp.
Lúc đèn tắt lần thứ hai, cô lại hô một tiếng: “Sáng!”
Đèn sáng. Vòng tròn vẫn còn. Được rồi, cô vẫn phải chờ.
Khi đèn tắt lần ba, lần thứ tư, lần thứ năm… Cô cúi đầu tức cười nghĩ: Nhất định mình có chứng cưỡng ép thật.
Được rồi, nếu mà lần tắt thứ mười mà nó vẫn chưa biến mất thì cô cũng không đợi nữa.
Sau đó, cuối cùng cũng đợi đến lần thứ mười, cô nín thở, nghênh đón một màn đen trước mặt, lúc đang chuẩn bị hô ‘Sáng’ thì đột nhiên bóng đèn lại được bật sáng nhờ một giọng nói khác.
“Đông lạnh, đến con nít cũng không chơi ở chỗ này, thú vị lắm sao?”
Giọng nói ấy trầm thấp mà lạnh tanh, như tiếng trân châu rơi vào giữa mâm ngọc, từng viên từng viên phát tiếng vang vang, lấp lánh ánh sáng.
Cả người cô cứng đờ, sau đó chầm chậm xoay người, cuối cùng cũng nhìn thấy người khách cầm ô lại bước vào thế giới vây khốn một lần nữa.
Trong khoảnh khắc đèn sáng lên một màu nhàn nhạt mà dịu dàng, vì bị người cắt ngang sự chờ đợi một mình trong cô đơn, Vưu Khả Ý không kịp nhìn thấy vòng tròn trên mặt đất.
Nhưng nếu cô thật sự cúi đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ‘Thế giới vây khốn của cô’ đã thật sự biến mất rồi.
Như một sự trùng hợp đáng kinh ngạc.
“Tôi không mang chìa khóa, không về được.” Cô nhỏ giọng nói.
Người đàn ông bung dù bước ra hành lang, giơ dù lên, vẫn nói một câu giống y như lúc trước ở phố ăn vặt: “Đi thôi.”
“Ơ?” Cô mở to hai mắt.
“Đi đến nhà của tôi tạm. Bên ngoài rất lạnh.” Anh nói lời ít ý nhiều, tích chữ như vàng, một lát sau lại hờ hững quay đầu đưa mắt nhìn cô, “Nếu mà sợ, cũng không cần miễn cưỡng.”
Ánh đèn lờ mờ của đèn cảm ứng âm thanh đã nhuộm màu khiến ngũ quan trên mặt anh trở nên nhu hòa không rõ, như được mạ vàng, như một tấm ảnh chụp mà tất cả những chi tiết đều đã được xử lý qua lăng kính màu, dịu dàng đến không tưởng.
Cơn mưa như trúc nước này vừa ầm ĩ vừa khiến những âm thanh khác trở nên huyên náo hơn, nhưng mà ở dưới mái che trước cửa đi lên tòa nhà, mọi âm thanh như đã biến mất, một sự tĩnh mịch dằng dặc.
Vưu Khả Ý đi như múa ballet, bước chân nhẹ nhàng tiến vào dưới tán ô của anh, giọng nói chắc chắn: “Tôi không sợ.”
Cô nhoẻn miệng cười lộ răng với anh, lặp lại từng chữ rất rõ ràng: “Nghiêm Khuynh, tôi không sợ anh.”
***
(2) Sử Thiết Sanh sinh năm 1951 tại Bắc Kinh, tiểu thuyết gia nổi tiếng. Tác phẩm “Tôi và công viên địa đàng” của ông được giới thiệu trong tập ba bộ sách ’60 cuốn sách nên đọc’ do NXB Hà Nội mới xuất bản năm 2007.
Một thông tin nhỏ xíu thú vị là có vẻ Dung Quang rất thích tác phẩm này, thậm chí trong hai truyện khác là Miệng độc thành đôi hay Chuyện do em quyết định cũng có nhắc tới:)).
(3) Giải thích cho rõ để các bạn dễ hình dung vì một số từ mô tả của Trung QuốcQ không thể được phiên hết ra tiếng Việt mà mang ý nghĩa đầy đủ được, Vưu Khả Ý ở trong khu chung cư mà các hộ chia thành từng lô, vì không có chìa khóa nên phải đứng trước cửa lên chung cư, ở dưới nhìn lên phòng mình. Nói Vưu Khả Ý ngồi trước cửa là trước cửa lên tầng (như trong hình) – Nghiêm Khuynh ở căn đối diện
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau