Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 12
A
nna cởi chiếc áo bành tô và khăn quàng cổ ra và lại ngồi xuống xô pha. Viktor không rời khỏi chỗ cũ của ông ở cạnh bàn viết. Ông làm ra vẻ như đang tìm trong máy tính tập tin với ghi chú về trường hợp của cô. Thật ra thì tất cả các sự việc quan trọng nhất đã được lưu trữ trong trí nhớ của ông, và ông chỉ muốn kéo dài thời gian cho tới khi thần kinh ông dịu xuống đến mức có thể bắt đầu hỏi được.
Khi mạch máu trở về lại nhịp đập bình thường, Viktor mới nhận thức được rằng hôm nay ông phải cố gắng hết sức mới có thể tập trung theo dõi câu chuyện của Anna được. Ông cảm thấy trong người giống như sau một cuộc liên hoan thâu đêm suốt sáng: buồn ngủ, kiệt quệ và hết sức lực. Thêm vào đó, cơn đau đầu lan ra như một vòng đai từ gáy và cứ giật giật ở phía sau đầu ông. Ông đưa tay lên thái dương đang đập mạnh và nhìn qua cửa sổ ra biển.
Những làn sóng đang xô nhào đến làm cho ông nhớ tới loại mực có màu xanh hoàng gia. Và mây tụ lại càng đầy đặc thì nước càng tối đi. Tầm nhìn bây giờ còn chưa đến hai dặm biển và chân trời dường như mỗi phút một nhích lại gần hòn đảo hơn.
Qua hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, Viktor nhìn thấy Anna đã tự rót trà cho mình và bây giờ đã sẵn sàng cho cuộc nói chuyện. Ông xoay người cùng chiếc ghế của bàn làm việc về phía cô và bắt đầu.
“Tôi muốn bắt đầu ở nơi hôm qua chúng ta đã dừng lại”.
“Rất vui lòng”.
Anna nâng cái tách mỏng manh lên miệng, và Viktor tự hỏi không hiểu son môi màu đỏ tươi được thoa một cách kín đáo có dính lại trên sứ Meißen hay không.
“Cô nói là Charlotte đã bỏ nhà trốn đi mà không báo cho cha mẹ biết?”
“Vâng”.
Josy không bao giờ làm như vậy, Viktor nghĩ thầm, ông đã ngẫm nghĩ về khả năng này cả đêm và đi đến kết luận rằng con ông mất tích không thể vì nguyên nhân tầm thường này. Con tôi không phải là người bỏ nhà ra đi.
“Charlotte tự bỏ nhà ra đi để tìm nguyên nhân cho căn bệnh kỳ bí của em”, Anna nói. “Đó là nội dung của quyển sách từ trang một đến hai mươi ba. Căn bệnh, thất bại của y học kinh điển và lần bỏ trốn. Đến đấy, nhưng rồi tôi không viết thêm được dòng nào nữa cả”.
“Vâng, cô đã nói rồi. Nhưng thật ra có một lý do đặc biệt nào cho việc này không?”
“Có. Câu trả lời thật là tầm thường. Chỉ đơn giản là tôi không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào. Thế là tôi lưu lại bản thảo trong máy tính và quên bẳng cái tập tin dang dở ấy đi”.
“Cho đến khi Charlotte tự làm chủ mình?”
“Đúng vậy. Và điều ấy rất đáng sợ. Như ông biết đấy, trước đó tôi cũng đã có nhiều đợt tâm thần phân liệt. Tôi nhìn thấy những màu sắc không thật, nghe được nhiều giọng nói và tiếng động, nhưng cuối cùng thì Charlotte chính là đỉnh cao. Trong số các nhân vật từ trong sách của tôi, cô bé đã trở thành ảo giác giống hiện thực nhất của tôi”.
Quá thật?
Viktor với tay cầm lấy tách trà của ông và nhận ra rằng ngay từ bây giờ cơn cảm lạnh đã tấn công vào thần kinh vị giác của ông. Ông không còn có thể phân biệt được trà dở thật sự hay chính thuốc nhỏ mũi mà ông đang dùng liên tục đã gây ra vị đắng này.
“Rồi cô bảo rằng suýt tí nữa thì Charlotte đã bị một chiếc ô-tô đâm?”
“Đấy là lần đầu tiên tôi nhận thức được em ấy, vâng”.
“Rồi cô cùng với em ấy đi khỏi nơi xảy ra tai nạn?”
“Ngược lại”. Cô lắc đầu. “Không phải tôi cùng với Charlotte đi khỏi, em yêu cầu tôi đi theo em”.
“Tại sao?”
“Em muốn tôi tiếp tục viết quyển tiểu thuyết của em. Em hỏi tôi đúng từng từ như thế này: ‘Tại sao lại chỉ có hai chương? Truyện tiếp tục như thế nào? Cháu không muốn cứ ốm mãi’.”
“Tức là chính nhân vật trong tiểu thuyết của cô yêu cầu cô phải hoàn tất câu chuyện đã được bắt đầu?”
“Đúng như vậy đấy. Đầu tiên, tôi nói thật với Charlotte. Rằng tôi không thể làm gì để giúp em được, vì ngay chính tôi cũng không biết cần phải tiếp tục quyển tiểu thuyết như thế nào”.
“Em ấy phản ứng ra sao?”
“Em nắm lấy tay tôi và nói: Cứ đi theo cháu, cháu sẽ giúp cô. Cháu chỉ cho cô xem nơi bắt đầu mọi việc. Ở đấy có thể cô sẽ nghĩ ra được câu chuyện của chúng ta kết thúc như thế nào”.
Câu chuyện của chúng ta?
“Đấy là nơi nào?”
“Tôi không biết. Ở ngoài Berlin. Tôi không nhớ được cả chuyến đi đến đấy”.
“Cô cứ thuật lại cho tôi càng chính xác càng tốt”, Viktor yêu cầu.
“Tôi nghĩ là chúng tôi đã đi bằng ô-tô của tôi trên đường cao tốc thành phố về phía Tây. Xin ông đừng hỏi lối rẽ xuống đường cao tốc chính xác là ở đâu. Nhưng tôi còn nhớ được Charlotte đã thắt dây an toàn như thế nào. Ông có hiểu được điều đấy không? Không có điều gì đào sâu vào trong nhận thức của tôi như việc ảo tưởng của tôi rõ ràng là lo sợ bị tai nạn”.
Vâng. Tôi hiểu. Josy được dạy dỗ tốt. Isabell bao giờ cũng chú ý đến việc đó.
“Cô lái xe khoảng bao lâu?”
“Hơn một giờ. Chuyến đi dẫn chúng tôi xuyên qua một thị trấn khá lớn, ngang qua một khu kiều dân Nga cũ là di tích được bảo tồn. Ít nhất thì tôi tin là như thế”.
Trong lúc lắng nghe, Viktor căng cứng người như đang ngồi trên chiếc ghế của một nha sĩ.
“Ít nhất là có một ngôi nhà thờ Chính Thống giáo Nga trên một gò trong rừng. Chúng tôi bỏ nó lại ở phía sau, qua một cây cầu, chạy một đoạn ngắn trên đường liên tỉnh rồi rẽ vào một đường rừng đã được trải nhựa”.
Không thể...
“Chúng tôi chạy thêm khoảng một ki-lô-mét trên con đường ấy rồi dừng lại ở một trảng, nơi tôi đỗ xe lại”.
Không thể như thế được...
Viktor phải đè nén sự thôi thúc muốn đứng bật dậy ngay lập tức và gào lên quẳng vào mặt Anna những câu hỏi kế tiếp của ông. Ông biết rõ con đường được mô tả. Lúc trước, chính ông đã thường chạy xe trên tuyến đường ấy. Gần như mỗi cuối tuần.
“Cô đi đâu sau khi xuống xe?”
“Đi theo một con đường mòn. Nó nhỏ đến mức người ta phải đi nối đuôi nhau. Cuối cùng, một căn bungalow nhỏ bằng gỗ đang chờ chúng tôi, giống như nhà gỗ nhỏ nhưng hiện đại hơn. Nó nằm ở một địa thế tuyệt đẹp”.
Ở giữa rừng, Viktor nghĩ và đã thầm lấy ra khỏi miệng của Anna những từ kế tiếp.
“Không có láng giềng. Khắp xung quanh không có gì ngoài thông, sồi và cáng lò. Cây vừa rụng hết tất cả những chiếc lá còn rực rỡ màu sắc cách đấy vài ngày và bây giờ chúng tôi đi trên đấy như trên một tấm thảm mềm mại. Tuy thời tiết tháng 11 lạnh lẽo khó chịu nhưng khu rừng vẫn có một cái gì đó ấm áp. Nó đẹp tuyệt vời. Đẹp đến mức cho đến ngày hôm nay tôi không còn chắc chắn là nó có thật hay không hay chỉ là một ảo ảnh. Như Charlotte”.
Trong khoảnh khắc này, Viktor không biết ông muốn có điều gì nhiều hơn. Rằng những cơn tâm thần phân liệt của Anna có thể liên quan đến việc con gái ông biến mất. Hay mong muốn của ông chỉ đang đánh lừa ông. Cho đến đây thì tất cả có thể chỉ là một sự tình cờ đáng sợ mà thôi. Trong Havelland có vô số nhà nghỉ cuối tuần.
Nhưng chỉ có một ngôi nhà mà...
“Cô có nhớ là đã nghe được gì khi đứng trước bungalow không?”
Anna nhìn ông hỏi.
“Cái đó có quan trọng cho cuộc điều trị của tôi không?”
Không. Nhưng cho tôi.
“Có”, ông nói dối.
“Nói thật là tôi chẳng nghe được gì cả. Hoàn toàn không. Yên tịnh như trên một ngọn núi cô độc, 2.000 mét trên mực nước biển”.
Viktor trầm tư gật đầu, mặc dù ông rất muốn lắc đầu như đang ở tại một buổi biểu diễn nhạc rock. Đó chính là câu trả lời mà ông chờ đợi. Ông biết Anna đã được Charlotte dẫn đi đến đâu. Sự yên tịnh trong khu rừng Sacrow giữa Spandau và Potsdam rất gây ấn tượng, gần như hữu hình đến mức nó thông thường là cái đầu tiên mà người đến từ thành phố cảm nhận được.
Anna dường như có thể đọc được ý nghĩ của Viktor.
“Tất nhiên là tôi có hỏi Charlotte rằng chúng tôi đang ở đâu, nhưng cô bé chỉ ngạc nhiên nhìn tôi. ‘Cô biết nơi này kia mà’, cô bé chưng hửng trả lời. ‘Đây là nhà nghỉ cuối tuần của gia đình cháu. Hè nào cháu cũng ở đây với bố mẹ cháu. Và ở đây cháu đã có được ngày tươi đẹp cuối cùng trong cuộc đời cháu. Trước khi tất cả bắt đầu’.”
“Cái gì bắt đầu?”, Viktor hỏi.
“Căn bệnh của cô bé, tôi cho là vậy. Nhưng cô bé không muốn thổ lộ chi tiết cho tôi biết vào thời điểm này. Ngược lại. Cô bé giận dữ chỉ tay vào bungalow và hỏi: ‘Ai trong hai người chúng ta là nhà văn nào? Cô hãy nói cho cháu biết điều gì đã xảy ra ở bên trong đấy đi!’”
“Cô có biết điều đấy không?”
“Rất tiếc là không. Nhưng trong lúc đấy thì Charlotte đã nhiều lần nói với tôi rằng em ấy sẽ lai vãng mãi trong đầu tôi cho đến khi tôi hoàn thành quyển sách về em. Tức là tôi phải nhìn cho được vào bên trong căn nhà. Tôi đập vỡ một cái kính ở cửa sau và chui vào qua cửa sổ như một tên tội phạm”.
Vô lý, Viktor nghĩ thầm. Josy phải biết chiếc chìa khóa nằm ở đâu chứ.
“Tôi đã làm tất cả những điều đấy với hy vọng rằng sẽ tìm ra được một manh mối cho căn bệnh của Charlotte”.
“Rồi thế nào? Cô có thành công không?”
“Lại không. Nhưng tôi cũng không biết chính xác phải tìm cái gì. Điều duy nhất mà tôi nhận ra ngay được là bungalow khá lớn. Nhìn từ ngoài thì tôi chỉ đoán rằng ngôi nhà một tầng ấy có nhiều nhất là ba phòng. Nhưng ngoài hai phòng tắm, một nhà bếp rộng và một phòng khách với lò sưởi còn có ít nhất là hai phòng ngủ ở đấy nữa”.
Ba, Viktor câm lặng chữa lại.
“Tôi lục soát tất cả các tủ com-mốt, tủ quần áo và giá sách, ngay cả chỗ giật nước bồn cầu trong phòng tắm nữa. May là có thể làm rất nhanh, vì ngôi nhà nghỉ cuối tuần được trang bị rất đơn sơ. Đơn sơ, nhưng đắt tiền”.
Philippe Stack, một ít Baubaus. Isabell đã trang bị cho nó.
“Thật ra thì Charlotte làm gì trong khi cô đang lục soát căn nhà?”, Viktor hỏi thêm.
“Em chờ ở ngoài. Em sẽ không bao giờ đặt chân vào trong đó nữa, cô bé đã giải thích cho tôi trước đó. Đã có quá nhiều cái xấu xa xảy ra trong ngày hôm đấy. Nhưng tuy vậy, em không ngừng đưa cho tôi những lời chỉ dẫn mà em đứng ở cửa trước hét vào”.
Xấu xa?
“Ví dụ như là?”
“Tất cả kỳ lạ lắm. Em ấy nói rất khó hiểu. Giống như là: ‘Đừng tìm cái gì có. Hãy tìm cái gì không có!’”
“Cô có hiểu em muốn nói gì không?”
“Không. Nhưng đáng tiếc là tôi không có cơ hội để hỏi nữa”.
“Tại sao?”
“Vì có một việc bất chợt xảy ra mà tôi không thích nhớ lại, bác sĩ Larenz ạ”.
“Việc gì?”
Viktor nhận ra trong đôi mắt của Anna nét bất đắc dĩ mà ông đã nhìn thấy ở cô ấy trong ngày hôm qua, khi cô ấy muốn ngưng ngang câu chuyện.
“Chúng ta có thể tiếp tục vào ngày mai được không? Tôi cảm thấy không còn được khỏe cho lắm”.
“Không được. Tốt hơn là chúng ta nên hoàn thành ngay bây giờ”, Viktor khăng khăng nói. Ông giật mình khi nhận thấy lời nói dối này thoát khỏi đôi môi dễ dàng như thế nào. Cái mà ông đáng thực hiện ở đây không có gì giống với một cuộc nói chuyện điều trị thông thường nữa. Nó là một cuộc hỏi cung.
Anna nhìn ông lưỡng lự nhiều giây đồng hồ. Lúc đầu, Viktor nghĩ rằng ông lại đánh mất cô ấy và cô ấy sẽ đứng lên để ra khỏi nhà ông. Nhưng rồi cô ấy lại xếp tay đặt trên bụng, thở dài nhỏ nhẹ và tiếp tục kể câu chuyện của cô.