Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 16 17: Tỷ Thí (2)
B
uổi tối trời mưa đã tạnh, ánh trăng to tròn chiếu sáng màn đem. Thương Nam đại lục cùng địa cầu không giống nhau, ánh trăng ở địa cầu thời gian cong nhiều hơn, tròn ít hơn. Mà ở Thương Nam đại lục thì ngược lại. Diệp Không suy đoán, điều này là do vấn đề về góc độ.
Giờ phút này Diệp Không đang nằm trên một khối đá bóng trơn ở bên cạnh một hồ nước. Diệp Không hít thở không khí sau cơn mưa, thậm chí hắn có thể cảm giác được năng lượng trong không khí có lực lượng cường đại nhưng rất ôn hòa. Điều này lại khiến cho hắn nghĩ đến tu tiên.
- Nếu như có thể thu nạp lực lượng trong không khí để cho bản thân mình dùng thì sẽ cường đại đến mức nào a.
Diệp Không không khỏi cảm thán tự hỏi mình.
Mấy ngày hôm nay, hắn cũng đã biết được không ít gia đinh. Qua một hồi nghe ngóng, nói bóng nói gió, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng chỉ có một mình hắn cảm giác được lực lượng trong không khí. Điều này khiến cho hắn hết sức tin tưởng bản thân mình có thể tu tiên.
Bất quá trước mắt Diệp Trần lại không có tiên nhân dẫn dắt, phương pháp hấp thu linh khí trong trời đất để tu luyện hắn không làm cách nào biết được. Hắn không có bảo sơn, không có cách nào lợi dụng. Cho nên, hiện tại Diệp Không chỉ còn cách buông tha cho loại ý niệm này, toàn tâm toàn ý vào việc rèn luyện thân thể.
Trải qua mấy ngày huấn luyện cường độ cao, hiệu quả có được là rất rõ rệt. Mặc dù chỉ mới qua mấy ngày nhưng Diệp Không có thể cảm giác được tay mình cũng đã trở nên thô ráp hơn, lực lượng cũng lớn hơn. Trên ngón tay còn xuất hiện những vết chai xạm.
- Tỷ thí sao? Ta không có sợ các ngươi đâu!
Diệp Không nhìn lên trăng tròn tự nhủ trong lòng.
Lịch An quốc, ngày mùng hai tháng tám, thời gian tỷ thí kỹ tràng đã đến.
- Mẹ! Con đi đến nội viện gặp cha.
Diệp Không ăn điểm tâm xong, hắn liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.
- Chờ một chút.
Trần Cửu mẫu gọi Diệp Không lại, nàng đứng trước mặt hắn chỉnh chang lại quần áo cho hắn, rồi lại nói lải nhải.
- Không nhi! Gặp mặt cha không được làm cho người tức giận. Nếu cha có mắng chửi con hai ba câu thì cũng đừng có cãi lại. Ngàn vạn lần đừng chống đối cha con.
- Mẹ yên tâm. Mẹ không dặn con cũng biết phải là như thế nào.
Diệp Không mỉm cười đi ra ngoài.
Trần Cửu mẫu nhìn bóng lưng của nhi tử, trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện hai dòng nước mắt. Nàng cũng không ngốc, mấy ngày nay, qua biểu hiện của Diệp Không cùng với cách ăn nói của con trai mình, nàng cũng biết được nhi tử của mình tham gia cuộc tỷ thí ở trong nội viện.
Bất quá quá vì để Diệp Không an tâm rèn luyện, nàng cũng không có nói gì cả. Nàng giả vờ như không biết gì, trong lòng nàng chỉ có nhi tử Diệp Không này, chỉ cần con mình sống tốt thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Sau khi Diệp Không đi ra ngoài, nàng đột nhiên lại nghĩ, nếu như có biện pháp thì nàng thà rằng nhi tử mình tiếp tục ngốc như trước kia, cũng không muốn hắn bị tổn thương.
Lại một lần nữa bước vào trong cửa sân nội viện, gia đinh thủ vệ được bố trí canh gác ngày hôm nay tranh thủ thời gian chào đón Diệp Không, rồi mang hắn đi về kỹ tràng.
Khu luyện tập, thi đấu nằm ở góc đông bắc của nội viện, đây là một tòa kiến trúc theo phong cách cổ điển. Ngói đen rậm rạp, mái cong cao đều, dưới mái hiên có treo một cái chuông đồng.
Diện tích khu tập võ rất lớn. Đệ tử Diệp gia căn cứ theo tuổi tác mà phân hàng để đứng. Trước mặt bọn họ là một cái lôi đài hình vuông, cao hơn một mét, mà ở phía sau lôi đài có một cái bàn dài, sau cái bàn có một loạt hàng ghế, hiện tại chưa có người ngồi.
- Nghe bảo hôm nay tên đần cũng muốn đến đây tỷ thí!
Không biết là đệ tử Diệp gia nào mở đầu câu chuyện trước.
- Tốt nhất là đánh cho hắn bầm dập đến cả mẹ hắn cũng không thể nhận ra.
- Ha ha! Hắn là một tên đầu đất, ta xem hắn ngay cả đấm người như thế nào cũng không biết nữa.
- Hắn cho rằng tỷ thí là trận đấu chạy cự li dài.
- ha ha ha ha ha ....!
Diệp Hạo vẫn còn chưa có xuất hiện, cho nên chúng đệ tử cũng lớn tiếng trò chuyện. Mỗi câu nói của đám đệ tử này đều nhằm chế nhạo Diệp Không.
- Bát thiếu gia, Diệp Không!
Rốt cuộc một tiếng thông báo vang lên, Diệp Không đi tới, hắn chậm rãi đi vào trong khu vực thi đấu.
Nghe thấy tiếng thông báo này, trong khu vực thi đấu ngay lập tức tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện quay đầu nhìn lại Diệp Không.
- Ha ha! Tên đầu đất đến rồi.
Cục diện yên tĩnh cũng không có duy trì được lâu. Một tiếng cười nhạo vang lên, sau đó tất cả mọi người cũng cười nhạo theo. Mọi người không kiêng nể cười lớn, tiếng cười vô cùng chói tai.
Bước chân Diệp Không dừng lại, dò xét mười mấy tên thiếu niên đứng gần đó. Những người này đều là huynh đệ của hắn, thế nhưng có một người nào quan tâm đến suy nghĩ của hắn, toàn bộ đều tùy ý cười nhạo. Có lẽ, không ai cho rằng hắn là huynh đệ của mình.
- Cuối cùng sẽ có một ngày các ngươi sẽ vì ngày hôm nay mà phải trả giá!
Diệp Không thầm nghĩ trong lòng, đi đến vị trí của mình.
- Giễu cợt một tên đần, thực sự khiến cho các ngươi vui vẻ như vậy sao?
Đột nhiên đằng sau lôi đài vang lên một thanh âm uy nghiêm.
Tiếng cười vì lời nói này mà biến mất. Diệp Không rốt cuộc cũng được nhìn thấy được lão ba của mình.
Diệp Hạo tuy còn rất trẻ nhưng cũng đã tòng quân hơn mười năm, dáng người cao lớn, mũi hổ mục sư, còn có đôi ria đen sì. Liếc nhìn qua rất có uy thế.
Chúng huynh đệ của hắn đều rất sợ hãi Diệp Hạo. Tất cả nhao nhao cúi đầu không dám nói một câu, chỉ có Diệp Không là không sợ chút nào, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt của Diệp Hạo như điện, mắt hổ quét qua, hắn đối với Diệp Không không quá hứng thú, thậm chí ánh mắt đảo qua người hắn không thèm dừng lại quan sát lấy một lần.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới sự tình vừa rồi. Tên quản gia gầy béo Diệp Tài khôn khéo chạy nhanh lên phía trước, nhem nhóm mấy nén hương, đưa cho Diệp Hạo sau đó đứng lùi lại phía sau. Diệp Hạo cùng đệ tử Diệp gia bắt đầu nghi thức bái tổ.
Nghi thức đơn giản này vừa xong, Diệp Hạo tuyên bố thời gian tỷ thí bắt đầu. Nói xong, con mắt hắn như có như không quét qua Diệp Không một phát.
- Mẹ kiếp! Lão ba biết ta không có luyện qua võ công nhưng cũng không có lên tiếng. Đây không phải là muốn để cho ta bị người khác đánh sao?
Diệp Không thầm oán trong lòng, thế nhưng lại không có biện pháp. Lúc này Diệp Tài đã tuyên bố tất cả các cặp đấu.
Diệp Không được an bài đối luyện với Diệp Long. Người này nhìn qua thân thể cường tráng, cao lớn, không thua kém gì người trưởng thành. Diệp Không chỉ biết thầm kêu khổ.
Trận đầu Diệp Văn cùng Diệp Vũ tỷ thí, trên cơ bản không có gì hay để xem. Diệp Văn xác thực không hổ là người nổi bật trong đám con cháu Diệp gia. Hắn ra tay cũng có chừng mực nhưng Diệp Vũ vẫn bị đánh bại một cách dễ dàng.
Trận thứ hai là Diệp Hổ đối luyện với Diệp Huống. Niên kỷ của hai người thực sự không kém nhau lắm. Diệp Hổ dùng cường lực cương mãnh đánh tới, mà Diệp Huống thì nhẹ nhàng dùng kỹ xảo né tránh. Hai người đánh nhau gần cả buổi, trên cơ bản là không có gì đặc sắc. Bất quá khí lực của Diệp Hổ lại hao tổn quá lớn, càng về sau càng đuối sức, không thể nào chống đỡ nổi. Lúc này hắn đến thở cũng gấp, cuối cùng bị Diệp Huống tận dụng cơ hội đá cho một cước rơi xuống lôi đài.
- Trận thứ ba. Diệp Không chiến với Diệp Long.
Quản gia Diệp Tài hô lên một tiếng. Trận tỷ thí mà mọi người mong chờ nhất cũng sắp bắt đầu.
Sở dĩ mọi người đều háo hức không phải vì trận đấu này ngang tài ngang sức, rất thú vị mà bởi vì tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy cảnh Diệp Không bị bẽ mặt, nhìn cảnh thằng ngốc bị đánh thành cái dạng gì.
- Nhìn thấy thằng ngốc trên võ đài kìa.
- Không biết trong vòng mấy chiêu hắn sẽ bị đánh văng khỏi đài nhỉ?
- Ta đoán chắc được ba chiêu.
- Ha ha, vậy là ngươi đánh giá hắn quá cao rồi, ta đoán khi lên võ đài hắn sợ quá sẽ tè ra quần.
Diệp Không nghe thấy bên dưới vang lên tiếng châm chọc mình không dứt, thản nhiên lắc đầu thầm nghĩ:
- Chẳng nhẽ các ngươi không có một chút đồng cảm sao? một chút tình cảm huynh đệ cũng không có sao?
Diệp Không quay sang Diệp Long ôm quyền nói:
- Xin được chỉ giáo!
Thế nhưng đối diện với hắn thì Diệp Long không phản ứng gì, hai tay hắn vòng ra sau lưng, đầu ngẩng cao, nhếch mép quay sang Diệp Không hừ lạnh nói:
- Nếu ngươi không muốn ăn đòn thì tự mình lăn xuống đi.
Tuy rằng Diệp Long mới mười bốn tuổi thế nhưng so với Diệp Hổ còn có phần cao to hơn, thoạt nhìn hắn không khác người trưởng thành bao nhiêu rõ ràng hắn là đối thủ quá mạnh.
Quả thực vừa nhìn Diệp Hổ và Diệp Hướng thi đấu Diệp Không không khỏi rùng mình, bất kể dù là năng lực hay là kỹ xảo hắn đều đánh không lại. Người ta đã tập luyện võ công nhiều năm trong khi Diệp Không bất quá cũng mới chỉ tập luyện bảy, tám ngày, cho dù là chạy nhảy, hít đất chắc chắn cũng không có tác dụng nhiều
Mặc dù biết chắc không thể có phần thắng nhưng Diệp Không vẫn gào lên rồi nhào tới:
- Ngươi câm đi. Lão tử cái gì cũng không có nhưng lão tử dám liều mạng!
- Ngươi dám mắng ta.
Diệp Long hô lớn một tiếng rồi lao đến trước mặt. Hắn vốn thầm nghĩ Diệp Không nhất định sẽ không dám tỷ thí, nhất định sẽ sớm chịu thua cho nên hắn chủ động công kích không cần trông cậy vào vũ khí để đánh bại đối thủ.
Thế nhưng hắn đã sai lầm, Diệp Không không những không lùi mà còng chủ động tấn công, đánh cho hắn trở tay không kịp.
- Mắng chửi ngươi thì sao?
Diệp Không vừa quát vừa hướng về phía Diệp Long mà đấm đá. Thế nhưng dù sao Diệp Long cũng đã luyện qua võ công, quyền cước của Diệp Không dễ dàng bị hắn chặn lại.
- Ngươi đã thích ăn đòn, cũng đừng trách tứ ca không khách sáo.
Diệp Long trừng mắt, hai quyền đánh mạnh ra. Diệp Long cũng như Diệp Hổ chiêu thức của cả hai đều dũng mãnh như nhau, nắm đấm đánh ra phát ra những tiếng gió.
Dưới đài tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ Diệp Không bắt đầu một phen sống mái, thế nhưng không ra chiêu thức, có thể nói có trăm ngàn sơ hở. Diệp Long chỉ bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay, nhưng bây giờ Diệp Long đã ổn định trở lại, trước sau gì Diệp Không cũng thảm bại.
Cứ đánh nhau như vậy, ngay cả Diệp lão gia nhìn thấy cũng ngán ngẩm lắc đầu.Quả thực ông đã thấy cảnh Diệp Không đội mưa chạy bộ trong lòng mừng thầm nghĩ rằng nhi tử này có lý tưởng, có nghị lực chịu khó, chịu khổ. Ông hết sức vui mừng trong lòng thầm kỳ vọng Diệp Không có thể biểu hiện sở trường.
Thế nhưng sự việc bày ra trước mắt như vậy. Diệp lão gia liếc mắt liền nhìn ra Diệp Không căn bản một chút hiểu biết võ công cũng không có. Có thể về thể lực ngươi không bằng người thì phải học theo Diệp Hướng, vừa đánh vừa chạy làm tiêu hao khí lực của đối phương, sau đó tùy cơ mà hành động, thấy đối phương lộ ra sơ hở mà nhất cử đánh bại đối phương. Lúc này ngươi lại chủ động tấn công, chẳng phải muốn chết hay sao? Đối phương chỉ cần nhaỷ lên xuất thủ một cái cũng đủ để ngươi thất bại.
Diệp lão gia quan sát, bất luận là chiến pháp hay chiến lực của Diệp Không đều không thích hợp, một quyền này của Diệp Long nhất định sẽ hạ được Diệp Không. Diệp lão gia hơi thở gấp rút, chờ Diệp Không bị thua.
Thế nhưng sự tình thường xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, kỳ tích đã xảy ra làm mọi người kinh ngạc. Lúc này Diệp Long vung một quyền mãnh liệt vào ngực Diệp Không. Diệp Không không hề né tránh bỗng vang lên một tiếng khô khốc "Phanh". Diệp Không cũng không có bị bật lại ra sau, ngược lại Diệp Long bật lại kêu lên.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --