Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 12
T
iffany đã liếc thấy một nhóm người cưỡi ngựa từ cổng về phía tòa nhà từ trước. Họ ở quá xa nên nàng không biết đó có phải là những người chăn bò không, rồi họ đi vòng ra phía sau nhà, khuất khỏi tầm nhìn của nàng. Dù nghĩ rằng có nghe thấy tiếng chân bước phía sau nhưng nàng cũng đang quá chú tâm nói chuyện với ông Zachary nên chưa quay lại để xem có đúng không.
Nàng quay lại để xem mặt hôn phu của mình nhưng lại vẫn thấy hai người đàn ông, không phải một. Anh anh tán tỉnh là một trong số đó. Anh ta đang ngồi tựa lên lan can hàng hiên, chống khuỷu tay lên đầu gối, vành mũ che khuất mặt. Người kia khoanh tay trước ngực, đứng dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa. Anh ta cũng cao gần bằng anh anh quyến rũ kia, tầm hơn mét tám, và, ngạc nhiên chưa, cũng đẹp trai ngang ngửa. Ở anh ta có gì đó bất an làm nàng phải nhìn chằm chằm mất một lúc.
Spoiler
Có vẻ như bầu không khí xung quanh anh ta hơi...nguy hiểm? Chả có nhẽ, dù có gì đó làm nàng nghĩ anh ta là người sống ngoài vòng pháp luật. Nhà Callahan không chứa chấp tội phạm đâu, đúng không? Nhưng nàng không thể không nghĩ một người sống ngoài vòng pháp luật trông sẽ giống anh ta, khi hắn không phải giả trang để cướp bóc.
Anh ta có mái tóc đen như anh anh quyến rũ, mặc dù ngắn và gọn gàng hơn. Bốt anh ta cũng không bị vấy bùn, mà gần như sáng bóng, nhất là những cái đinh đính trên giày. Anh ta mặc áo khoác đen, phù hợp với đường phố thành thị hơn là một trang trại ở Montana, bên trong là áo sơ mi trắng. Anh ta đeo cà vạt mảnh chứ không quàng khăn hoa. Bao súng của anh ta cũng đẹp hơn, làm bằng da thuộc màu đen có hoa văn tròn và điểm thêm những đinh tán bằng bạc. Anh ta không ăn mặc như một người chăn bò, vậy sao anh ta lại ở trang trại nhỉ? Anh ta cũng là một người khác đến từ thị trấn à? Hay—anh ta là Hunter? Nàng cứng đờ người với suy đoán đó.
Chưa bao giờ trong tưởng tượng về người chồng chưa cưới của mình nàng lại xem xét đến khả năng nàng có thể e sợ chồng mình. Đó là “điều gì đó” mà nàng cảm thấy ở người đàn ông này. Anh ta rõ ràng rất nguy hiểm. Vậy là giải quyết xong. Nếu đó là Hunter Callahan, nàng sẽ bỏ đi luôn.
Không ai trong hai người nhúc nhích. Cả hai chỉ dán mắt vào nàng, không hẳn giống Cole, nhưng dù sao cũng vẫn là nhìn chằm chằm. Người có đôi mắt xanh lơ nhẩn nha nhìn nàng với vẻ tán thưởng không giấu giếm. Đôi mắt xám khói thì kiên định khóa trên gương mặt nàng. Cả hai đều đang làm nàng nao núng. Và nàng vẫn chưa biết ai mới là Hunter!
Đáng lẽ người con trai phải chào cha nhưng có lẽ anh ta muốn lắng nghe cha nói chuyện với nàng hơn. Hay là họ không nghe thấy? Hàng hiên này rất dài, nên có lẽ không.
Cả hai cùng đứng thẳng lên, làm nàng đứng ở giữa băn khoăn, nín thở chờ.
“Đi thôi, Đỏ. Chuyện này sẽ hay lắm đấy.”
Nàng thở hắt ra. Hunter là anh anh quyến rũ và nàng lập tức thấy nhẹ nhõm, nhưng chỉ bởi vì người đàn ông đáng sợ kia không phải là hôn phu của nàng. Còn về Hunter, nàng cũng còn không biết có vui không khi anh đúng là người đàn ông tán tỉnh lúc trước. Nhưng nàng không thể nghĩ tiếp, khi anh không đứng đợi nàng mà đã bước xuống thềm. Người đàn ông kia không hề nhúc nhích, ít nhất cho đến lúc nàng đi qua để đuổi kịp chồng chưa cưới của mình.
Hunter ngoái ra sau và dừng lại trước khi đi vòng qua góc ngôi nhà, nhưng anh ta không nhìn và nói chuyện với nàng, “Tưởng anh định đi tắm trước cơ mà, Degan?”
“Đó là từ trước khi biết sắp có chuyện khuấy động bầu không khí tẻ ngắt này,” anh anh dữ tợn trả lời kiểu cách.
“Anh sắp làm mấy anh anh sợ vãi ra đấy,” Hunter cảnh cáo.
“Thì sao?”
Hunter cười lúc cúc. “Tự nhiên đi.”
Hunter không có vẻ sợ anh ta, dù ám chỉ của anh đã xác nhận nghi ngờ của nàng, người đàn ông đang đứng ngay phía sau nàng thật sự có máu mặt, y như nàng đoán. Nàng muốn tránh xa khỏi anh ta. Nàng thật sự bị thôi thúc quay trở lại ngôi nhà. Lo sợ vớ vẩn, nàng tự mắng mình. Rồi nhận ra Hunter đang nhìn xuống nàng.
Anh hơi đẩy vành mũ lên bằng một ngón tay rồi trầm giọng nói, “Tôi đã đoán có con bướm xinh đẹp ẩn trong cái kén đầy bụi đó, nhưng, quỷ thần ạ, cô gái, cô thật sự làm tôi choáng đấy. Tôi đoán cô đã có gia đình rồi?”
Cách anh nhìn làm nàng thấy như bị quấy nhiễu, làm nàng có cảm giác mình như là con cá treo trước miệng mèo, là anh. “Chưa, ý tôi là, tôi đã đính hôn rồi.”
Anh nhe ra cười và làm tim nàng đập loạn lên. “Chưa là đủ tốt với tôi rồi.”
Tiffany đỏ mặt. Anh đang tán tỉnh nàng sao? Nó còn hơn là sự quyến rũ mà nàng đoán, mà còn rất không đúng mực, đặc biệt khi anh đã biết nàng đã đính hôn, và nàng biết anh cũng thế. Với nàng. Anh anh cao bồi Hunter Callahan có xứng đáng làm chồng của một quý cô không? Nàng không thích ý nghĩ đó và dẹp nó đi, tập trung vào việc trước mắt.
“Anh đã nghe thấy yêu cầu của tôi rồi chứ, anh Callahan?”
Anh vẫn tiếp tục bước đi nhưng nhẹ nhàng nắm tay nàng để chắc chắn nàng bước theo kịp. “Chắc chắn rồi. Và gọi tôi là Hunter.”
“Anh nên gọi tôi là cô Fleming – không phải Đỏ.”
Anh bật cười, rồi nói, “Fleming gì?”
“Jennifer, nhưng—“
“Jenny nghe ổn đấy,” anh lại nhe ra cười. “Và nhớ, đây không phải là thành phố. Ở đây ít nghi thức hơn, rồi cô sẽ quen thôi.”
Ít nghi thức hơn là đã giảm nhẹ rồi. Nhưng nàng phải thừa nhận anh nói đúng một điểm. Nàng không thể chỉ giả vờ là một người khác, mà còn có một nhiệm vụ cần phải làm, của một quản gia. Nàng phải điều chỉnh để hợp với nhà Callahan, làm theo cách của họ, không phải theo cách nàng quen. Ít nhất là khi họ yêu cầu như thế, ví dụ như Hunter đang khăng khăng muốn gọi nàng bằng cái tên vớ vẩn anh mới đặt cho nàng.
Khi họ đến phía sau nhà, nàng thấy trang trại trải dài ra phía trước-chuồng ngựa, hàng rào, chuồng bò, căn nhà gỗ họ đang đi tới, vườn rau của Ed Già trồng và rào trước khi ông ta bỏ đi. Có nhiều nhà phụ, nhà kho, cả một nhà giặt với nhiều dây phơi treo chăn ga và quần áo đàn ông. Nàng tự hỏi trang trại của cha nàng có thế này không, gần như là một cộng đồng tự cung tự cấp.
“Ở đây có bao nhiêu người chăn gia súc vậy?” nàng hỏi, mong có cả một tiểu đoàn nhỏ để nhờ vả.
“Có bảy người vừa đi về cùng tôi. Ba người khác canh gia súc ban đêm.”
Nàng đã mong có nhiều người hơn thế nhiều. “Bấy nhiêu đó người có đủ chăn lượng gia súc mà các anh có không?”
“Thừa đủ ấy chứ, khi có cả anh em tôi nữa.”
“Họ làm việc xong sớm thế này hàng ngày sao?”
“Như thế này không còn sớm đâu, nhưng chúng tôi làm từ sáng sớm. Giờ cô đã chuẩn bị tinh thần để thất vọng chưa?” Hunter nhe răng ra cười.
Tiffany nghiến răng. Sự hài hước của anh, trong trường hợp này, thật phiền phức. “Anh đã nói chuyện này sẽ hay mà, phải không?” Nàng nhắc khi anh với tới cánh cửa nhà ngang. “Anh ám chỉ là anh không nghĩ chuyện này sẽ thành công?”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Anh muốn sống trong một chuồng lợn à?”
“Đừng có nói quá lên thế. Chúng tôi làm việc ngoài trời. Không thể tránh khỏi mang theo ít bùn vào nhà khi trời mưa.”
Nhưng một lời nói của anh có thể giải quyết mọi chuyện trước khi trời tối. Dù sao anh cũng là con trai cả của chủ trang trại. Những người chăn gia súc có thể phàn nàn, nhưng họ sẽ làm nếu anh yêu cầu. Thật ra Hunter mới đúng là người nàng cần thuyết phục...
“Nó còn hơn cả--“
Nàng không có cơ hội để làm rõ ý của mình. Hunter vừa mở cửa thì đã đẩy nàng vào trong và nói với cả phòng, “Mọi người chú ý. Quý cô đây có vài lời muốn nói với các cậu.”
Anh có vẻ muốn nói thêm, “Đừng cười rũ ra đấy.” Nhưng đường cong nhếch lên ở môi anh đã nói quá rõ ràng rồi. Những người chăn gia súc vẫn chưa cười. Vài người đang nằm trên giường mình, đám khác đang chơi bài ở cái bàn dài phía sau, những người khác đang múc đồ ăn từ cái xoong trên bếp. Có đầu bếp ở khu nhà chung à? Nhưng đột nhiên tất cả mọi người dừng lại và nhìn chằm chằm vào Tiffany. Nàng chỉ cần nói ngắn gọn thôi – có thể cả cười nữa.
Nàng bắt đầu với một nụ cười. “Có thể đây là một đề nghị hơi lạ, nhưng tôi cần vài người tình nguyện giúp tôi làm vài việc trong nhà lớn. Nếu mọi người đều góp tay làm thì chúng ta có thể hoàn thành trong vài giờ thôi.”
“Loại việc gì vậy?” có người hỏi.
Lấy tinh thần, nàng nói. “Nhiều lắm. Khiêng đồ đạc ra ngoài, lau rửa bằng xà phòng và nước, đập đệm cho hết bụi. Lau dọn lò sưởi để bồ hóng không rơi ngược lại vào nhà. Cọ sàn nhà đến khi chúng sạch bóng. Bếp không thể sử dụng được đến khi sạch như lau như ly từ trên xuống dưới. Tôi vẫn chưa kiểm tra các phòng khác, nhưng có thể chúng còn tệ hơn bếp và phòng khách.”
Không ai nói một từ. Nàng liếcsang Hunter cầu cứu, nhưng rõ ràng anh không quan tâm. Anh có vẻ nghĩ việc này buồn cười, vì nàng muốn để những anh chăn bò làm công việc của một cô hầu phòng. Tất cả bọn họ đều hiểu ám hiệu của anh. Vẻ bỡn cợt rành rành trên mặt anh cuối cùng cũng làm họ phá lên cười.
“Tôi sẽ giúp.”
Tiếng cười tắt ngay lập tức. Tiffany sững sờ. Đó là giọng Degan. Nàng liếc ra sau và thấy anh ta đứng dựa lưng vào tường phía trong cửa, vẫn khoanh tay trước ngực như lúc đứng ở hàng hiên. Đôi mắt màu xám khói đảo khắp phòng, và không có người đàn ông nào có vẻ không e sợ anh ta—trừ Hunter và người đầu bếp ở cuối phòng, chỉ đang chú ý thái thịt chứ không để ý chuyện gì khác.
Hầu hết trong số họ đứng lên và bắt đầu đi ra khỏi nhà ngang. Họ bình luận với nhau, lịch sự có, phàn nàn cũng có.
Một người đàn ông thấp, chân vòng kiềng, có bộ râu quai nón dài đến tận cằm đứng lên hét về phía cuối phòng. “Jakes ơi, giữ nồi súp nóng nhé!”
Một người đàn ông vạm vỡ phía sau cũng rống lên sau anh ta, “Nếu dám nói với ai là tớ đi làm việc nhà, tớ sẽ giết cậu.”
Tiffany đỏ mặt và mỉm cười đáp lại. Nàng đã có đội hỗ trợ cho mình – nhưng Hunter không giúp gì.
Nàng biết rõ vì sợ Degan nên họ mới đổi ý, nhưng nàng vẫn tự mãn nhìn Hunter thì thầm, “Tôi mừng là anh đã sai.”
Anh nhìn nàng ngưỡng mộ. “Phải, một màn trình diễn ngoạn mục, chỉ với một nụ cười quyến rũ. Cô có một sức mạnh thuyết phục ghê gớm đấy, Đỏ. Sau này nếu cần gì thì cứ nhờ tôi, sẽ vui lắm đấy.”
Anh đang nói về sức quyến rũ của nàng! Cách đôi mắt anh lướt trên nàng không hề giấu giếm chút nào làm nàng cáu tiết đỏ mặt ngay cả khi nàng tức thâm ruột. Hôn phu của nàng đang ve vãn Jennifer! Khi người chăn bò cuối cùng rời khỏi nhà ngàng, Degan hỏi Hunter, “Cậu tới không?”
“Chờ đấy. Tôi đi lấy ít món hầm của Jakes đây. Tôi đoán Quý Cô Xinh đẹp sẽ không nấu ăn hôm nay đâu. Nhưng đừng lo, tôi sẽ lấy phần về nhà sau cho.”
Tiffany liếc Hunter trước khi kiên quyết bước ra khỏi nhà ngang, muốn tránh khỏi gã nhiễu sự này càng xa càng tốt. Không may, Degan bước theo nàng khi quay về nhà lớn. Nhưng nàng vẫn bước vội vã. Thật lạ khi nàng cảm thấy vừa sợ vừa biết ơn người này trong cùng một lúc.