Số lần đọc/download: 9123 / 197
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:17 +0700
Chương 13
N
hững thứ bình dị và ấm áp nhất đều mang tên Mẹ
Tôi thực sự không biết mẹ tôi thích ăn gì nhất, vì lúc cả nhà ăn cái gì mẹ cũng đều bảo mọi người ăn đi mẹ không thích ăn. Nhưng tới lúc còn thừa thì mẹ sẽ cặm cụi ngồi ăn hết, rồi mẹ lại bảo ngon thế này mà không ăn, bỏ đi phí hoài ra.
Tôi ở một mình, lâu lâu mẹ sẽ lên thăm và mang theo rất nhiều đồ ăn cho tôi. Bữa đó mẹ hẹn lên, nhưng tôi thấy trời cứ mua không dứt nên bèn gọi điện về nhắc mẹ đừng lên nữa nhé, khỏi ướt hết mà vất vả ra. Mẹ ậm ừ rồi cúp máy.
Chiều trời vẫn mưa to, tôi đang lạch cạch làm việc, thì thấy mẹ xuất hiện, hai ống quần xắn cao lên quá gối, chân mẹ đi dép lê, tóc tai ướt sũng, hai tay xách hai túi đồ ăn khệ nệ.
Tôi hỏi mẹ:- Sao bảo mẹ đừng lên mà mẹ lại cứ lên thế, trời mưa to thế này, mẹ đi gì lên?
Mẹ cười xòa bảo:
- Mẹ đi xe ôm ra tới chỗ điểm đỗ xe bus rồi mẹ bắt xe bus lên đây, đi có một tí ấy mà, lên mang đồ ăn lên cho con chứ không trót làm rồi, để đó nhà có ăn hết đâu, lại phí ra.
Tôi chẳng còn biết nói gì nữa, tấm lòng mẹ bao lâu nay vẫn thế, tôi chẳng cách nào lí giải nổi.
Tôi rất thích nước hoa, chính xác là nghiện mùi thơm của chúng. Nhưng tôi thấy trên đời này không có mùi hương nào tuyệt hơn mùi của mẹ. Nhiều lần tôi nằm ôm mẹ rồi bảo, sao con thích mùi của mẹ dã man, mẹ tôi bảo, con nào chả hám hơi mẹ. Mùi của mẹ là thứ mùi ngai ngái của mồ hôi, thứ mồ hôi kì lạ, ấm áp, quyến rũ không lẫn vào đâu được, một mùi hương ngửi từ năm nọ qua tháng kia không bao giờ biết chán.
***
Mẹ dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy tôi nên người
Ngày xưa mẹ tôi luôn bảo bố mẹ nghèo, nên sẽ không có của cải hồi môn vàng bạc vốn liếng gì để cho các con. Bố mẹ cho mỗi đứa một cái nghề bằng cách nuôi cho các con ăn học tới nơi tới chốn, để sau này các con tự lao động tự kiếm tiền bằng trí tuệ, bằng bàn tay của mình, sẽ chẳng bao giờ lo chết đói. Mẹ tôi còn nói, ví thử mẹ có vài chục cây vàng cho con cũng chưa chắc đã tốt. Chẳng may con lấy chồng không tốt, nó cờ bạc vài hôm là hết, con phải ra đường tay trắng, chi bằng mẹ cho con cái nghề và những kinh nghiệm sống bổ ích sau này.
Mẹ luôn nghĩ mẹ chỉ là nông dân quê mùa, không hiểu biết gì cả, nhưng mẹ lại dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy chúng tôi nên người, trưởng thành. Và trái tim của người mẹ thì chẳng bao giờ sai cả.
Tôi bây giờ có thể rất ăn diện, xách túi hàng hiệu, đi đôi giày thật mắc tiền. Còn mẹ tôi vẫn dép lê và quần hoa mộc mạc như chính mẹ của bao năm qua. Nhưng tôi vẫn luôn thích nắm tay mẹ đi khắp nơi và tự hào khoe với cả thế giới rằng đây là mẹ của tôi.