Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Meili
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 716 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ai Mai đứng trong phòng nhìn ra, nhìn chiếc xe ô tô của Nhất Bảo xa dần, xa dần rồi không còn thấy ánh đèn xi nhan đâu nữa. Cô ước gì ngay lúc này đây thời gian có thể quay trở lại thời điểm sáng nay, khi tâm trạng Mai Mai còn tràn đầy hưng phấn, khi Mai Mai được trông thấy Nhất Bảo đang đợi chờ mình, ước gì thời gian đừng trôi nhanh như thế.
Cốc… Cốc…
.!.!
Cốc… cốc…
-Cô chủ!
Tiếng gõ cửa và tiếng gọi của dì Minh kéo Mai Mai khỏi tâm trạng rưng rưng đó. Cảm giác buồn vẫn còn vương vấn trong Mai Mai, cô bước về phía chiếc giường, ngồi xuống đó.
- Dì vào đi! - Giọng nói của Mai Mai đã không thể che đậy được nỗi buồn đang ngày càng lấn át tâm hồn cô.
Dì Minh mở cửa bước vào.
- Cô chủ! Ông chủ đã về rồi, ông muốn gặp cô!
Như con robot được bật nút “on”, Mai Mai đứng bật người dậy.
- Phải rồi, hôm nay bố về, sao con lại quên mất nhỉ?
Rồi cô nhớ ra lời dặn của dì Minh sáng nay, Mai Mai hỏi:
- Thế bố con đã ăn tối chưa?
Dì Minh lắc đầu nói:
- Ông bảo đợi cô chủ về ăn cùng!
Mai Mai kêu “ối”, tự vỗ trán mình:
- Sao mình đãng trí thế này?!?!?!?
Mai Mai vội vàng bước ra khỏi phòng, đi qua dì Minh đang đứng ở mé cửa, đi được một đoạn, như nhớ ra điều gì, Mai Mai lại quay lại hỏi:
- Bố con có nói gì không? Ừm… có hỏi con đi đâu hay đi với ai không chẳng hạn?
- Có, thưa cô.
Mai Mai thấy các dây thần kinh não bộ như căng lên đột xuất:
- Dì đã trả lời thế nào?
- Là tôi không biết.
- Bố con có nói gì nữa không?
- Không, thưa cô.
Các dây thần kinh vẫn chưa hết căng, Mai Mai đứng trước cửa phòng bố, hai tay đan vào nhau, đang nghĩ xem sẽ phải nói gì với ông Lâm…
Hít một hơi thật sâu, Mai Mai đưa tay gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa trước mạt.
- Vào đi!
Tiếng ông Lâm từ trong phòng nói ra khiến nhịp tim của Mai Mai đã rộn rnàg nay còn rộn ràng hơn. Mai Mai mở cửa bước vào.
Vừa thấy ông Lam, Mai Mai đã toe toét cười nịnh.
- Bố, sao đợt này bố đi lâu thế? Giờ mới về!
- Bố về lúc 4h chiều, con có ở nhà đâu mà biết!
Ông Lam không buồn ngẩng đầu nhìn con gái, Mai Mai biết bố đang giận, bèn tiến lại gần bóp vai ông Lâm cười nói:
- Bố ơi, con biết con sai rồi. Đáng lẽ con phải ở nhà đợi bố về mới đúng…
- Vậy con đã đi đâu hôm nay?
- Dạ… - biết mình vừa nói hớ, Mai Mai lại cười, chuyển từ bóp vai sang đấm lưng, ợm ờ mấy tiếng - … ừm… con đi… mua áo.
- Mua áo? – Ông Lâm ngạc nhiên- Mua áo gì? Con thiếu áo à?
- Con mua áo mùa đông, thời tiết chuyển rét rồi còn gì!
Ông Lâm hỏi tiếp:
- Mua áo gì mà đi hết cả ngày trời?
Mai Mai vòng tay ôm cổ bố cười:
- Hì hì. Con đi mua áo cho bố nữa.
- Thật không?
- Thật ạ!
- Đâu
-Chưa có! Hì hì… con đi bao nhiêu shop mà không tìm được cài nào ưng ý hết á.
Cuối cùng ông Lâm cũng chịu rời mắt khỏi cái laptop, nhìn Mai Mai:
- Quần áo thì mua lúc nào chẳng được. Không mấy khi bố con mình có thể ngồi ăn cùng nhau mà con chẳng biết trân trọng gì cả.
Mai Mai biết bố đã nguôi cơn giận, “nhẹ cả người”
- Con biết, con biết con sai rồi, con sẽ không thế nữa đâu. Nhưng bố ý, bố không thể vì thế mà không ăn tối, bố cũng chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả.
Nhất Bảo trên đường lái xe về nhà, tay cậu sờ sờ tìm nút mở nhạc, tâm trạng Nhất Bảo đang lâng lâng. Từ ngày mua chiếc ô tô riêng này, với Nhất Bảo, ô tô cũng chỉ là phương tiện đi lại tầm thường, cậu hoàn toàn không để ý hoặc quan tâm đến những tiện ích khác của xe ô tô. Nhận ra sự khác thường cua rmình hôm nay, Nhất Bảo tự cười chính bản thân mình. Cả ngày nay, mỗi lần lên xe đều có Mai Mai ngồi bên cạnh. Mai Mai, đúng rồi, Mai Mai là người đầu tiên cùng với Nhất Bảo ngồi chiếc xe này. Mai Mai ngồi chiếc ghế bên cạnh, khi thì nói chuyện, lúc lại ngắm phố xá với nụ cười tươi rói luôn hiện hữu trên gương mặt. Nhất Bảo bất giác nhìn sang ghế bên… trống rỗng… Mai Mai đã không còn ngồi đó nữa… Trên xe lúc này chỉ còn mình Nhất Bảo… Vậy mà trong một giây phút nào đó, Nhất Bảo tưởng như vẫn còn Mai Mai bên cạnh… Lòng cậu bỗng trở nên hụt hẫng… “chơi với xã hội đen sợ lắm” câu nói của Mai Mai khi nãy lặp đi lặp lại trong đầu cậu, tay Nhất Bảo bấu chặt vô lăng mà cậu không hay biết…
“Mình là xã hội đen, mình là xã hội đen…” Nhất Bảo tự nhắc nhở mình phải chăng cậu đã quên sự thật này khi ở bên Mai Mai.
Vừa nhìn thấy Nhất Bảo bước qua cổng, ông Hàm đã hớn hở vẫy gọi cậu con trai. Nhất Bảo đến tiền sảnh thấy trên bào không biết bao nhiêu giấy tờ đang bày trước mặt ông Hàm.
Ông Hàm trải tờ giấy khổ lớn đang cầm trên tay lên mặt bàn, nói:
- Bố có bất ngờ cho con đây.
Nhất Bảo nhìn vào tờ giấy:
- Bố định xây biệt thự à?
Ông Hàm lắc đầu, cười khà khà:
- Con đoán sai rồi. Đây là bản thiết kế xây dựng công ty của mình.
Nhất Bảo ngạc nhiên:
- Công ty???
Ông Hàm gật đầu đắc ý:
- Đúng vậy. Bố đã mua được một mảnh đất, không, là một khu đất đủ rộng để xây dựng lên một công ty lớn, và rất có triển vọng phát triển thành tập đoàn.
- Bố đang nói gì đấy???
Ông Hàm đang mải mê với những dự định cho tương lai, câu hỏi của Nhất Bảo làm nhịêt huyết của ông có phần nào vơi đi những mà cũng không thấm vào đâu. Ông ấn Nhất Bảo ngồi xuống ghế.
- Con ngồi xuống đây. Thế này nhá. Như bố đã nói là con hãy để bố được lo lắng cho con. Và việc đầu tiên là bố sẽ cấp vốn mua đất, xây dựng cơ sở hạ tầng công ty do con làm chủ!
Nhất Bảo nhìn ông Hàm:
- Bố có biết mình đang làm gì không đấy?
- Biết chứ!
Nhất Bảo chẹp miệng:
- Được rồi. Nhưng mà con chưa học xong. Còn hơn 3 năm nữa mới ra trường, với cả còn nhiều việc khác con phải lo.
Ông Hàm xua xua tay.
- Con phải lo việc gì cứ nói với bố, bố sẽ giải quyết cho con. Còn chuyện học hành… ôi rồi… mấy thứ vớ vẩn, toàn lý thuyết lãng xẹt. Cái con cần thiết là thực hành và kinh nghiệm.
Nhất Bỏa thong thả rót cho mình một cốc trà.
- Bố quyết định rồi. Thời gian tới, bố sẽ để con ra nước ngoài…
Cốc trà vừa đưa lên miệng, chưa kịp thưởng thức, Nhất Bảo lại nhìn ông Hàm “hôm nay bố sao vậy?”
Tại nhà Mai Mai:
- Tối nay con nhớ về nhà ăn cơm nghe chưa!
- Dạ?... à… đương nhiên rồi! – Mai Mai trả lời bố.
Tại lớp VIP 1:
- Mai Mai.
!..!...!
- Mai Mai.
!...!...!
- Mai Maiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…………….
Mai Mai đang chìm đắm trong quyển giới thiệu về các bộ phim được trình chiếu trong Liên hoan phim Trung Quốc, giật mình:
- Hả??
- Vừa gọi Mai Mai phải không?
Mai Mai vẫn vô tư hỏi mà không hề nhận ra sự “nản” ra mắt của cậu bạn kia. Cậu bạn kia chẹp miệng:
- Thôi! Không nói nữa.
Rồi cậu ta khoác vai cậu còn lại đi ra ngoài.
Mai Mai lại đắm chìm vào quyển giới thiệu phim.
(Im lặng….)
- Mai này!
Mai Mai đang say sưa là thế, vậy mà:
- Nhất Bảo vừa gọi Mai Mai hả? Có việc gì thế?
Cùng trong một hoàn cảnh mà Mai Mai có hai thái độ khác hẳn nhau. Nhìn gương mặt háo hức hiện giờ ngược 180° so với sự lơ đãng khi nãy.
- Học xong có bận gì không? - Nhất Bảo hỏi.
- Không có. – Mai Mai cười đáp.
- Thế thì…
- Đi chơi hả? OK!!! – Mai Mai toe toét, giơ tay làm dấu “OK”.
Nhất Bảo mỉm cười.
- À. Mai Mai chọn 2 phim này, Nhất Bảo thấy có được không?
- Em chọn phim nào anh cũng xem mà. - Nhất Bảo nhìn Mai Mai trìu mến.
- Ờ ha. Vậy chọn hai phim này, 16h thứ 3…
Thời tiết mỗi lúc một lạnh. Dù mặc nhiều áo rồi nhưng Mai Mai vẫn run cầm cập. Nhất Bảo giơ tay khoác vai Mai Mai, nép cô về phía mình, hai người sóng bước đi. Cảnh tượng này diễn ra khiến cho trước mắt của nhiều nữ sinh trong học viện chỉ còn “một trời đom đóm” đang nổ đen đét (nổ đom đóm măt).
Ra đến cổng, Mai Mai nói:
- Bảo đi lấy xe trước đi, để Mai qua nói với người vệ sĩ đã.
Nhất Bảo có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi cũng đồng ý.
Nhất Bảo ngồi trong xe, thấy dáng Mai Mai đang chạy đến. hai má đỏ ửng lên vì lạnh. Vội vã ngồi vào xe, nhận lấy cốc sô cô la nóng từ Nhất Bảo, uống gấp.
- Ui da! – Mai Mai kêu lên, lấy tay quẹt… lưỡi.
- Ai bảo em không thổi. - Nhất Bảo nhìn Mai Mai, khẽ lắc đầu. – Sao lâu vậy? Họ không cho em đi à?
- Ừm… - Rút kinh nghiệm, Mai Mai từ tốn, nhảm nhí từng ngụm nhỏ.
- Thế sao em vẫn đi được?
- Mai phải nói mãi họ mới tin đấy – nhâm nhi ngụm sô cô la trong khi Nhất Bảo bắt đầu cho xe chuyển bánh – Mai bảo shop Nino có hàng mới, Mai qua đó mua đồ rồi sẽ về. Có người hộ tống Mai rồi, họ không phải lo lắng.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai qua gương khoảng 1 giây như để kiểm tra lại xem đó có đúng là Mai Mai hay không…
- Em đã nói dối à?
- Ừm…
- Em biết nói dối từ khi nào thế?
Cứ như máu lên não chậm. Lúc này, Mai Mai mới cau mày nhìn lại Nhất Bảo.
- Đúng rồi… Mai đã nói dối – gương mặt cô nàng đầy vẻ tội lỗi - … nhưng… không nói dối… thì đi sao được! – và nụ cười đắc chí xuất hiện.
Nhất Bảo dứng xe trước một restaurant, nói:
- Đợi anh ở đây, cấm lăng xăng đi đâu đấy!
- Biết rồi. – Mai Mai ngoan ngoãn trả lời - … ủa, tưởng vào đó ăn chứ.
Nhưng Nhất Bảo đã đi rồi, không nghe thấy Mai Mai nói gì hết.
Lát sau, Nhất Bảo quay lại, trên tay cầm một túi…
- Đồ ăn hả? – Mai Mai nhanh nhảu.
- Ừ!
- Đưa Mai!
- Không!
Mai Mai cau mày:
-Mua đồ ăn mà không cho ăn! Để ngắm chắc? – Mai Mai lẩm bẩm.
- Em vừa nói gì?
- Nói một lần thôi, không nghe thấy thì kệ.
“Dỗi rồi!!!” Nhất Bảo nghĩ bụng, nhoẻn miệng cười.
Suốt đoạn đường tiếp theo, Mai Mai không nói tiếng nào. Thi thoảng lại lườm Nhất Bảo rồi hất cằm một cái. Đáp lại sự giận hờn của Mai Mai là những nụ cười… khả ái của Nhất Bảo.
Nhất Bảo và Mai Mai ra khỏi nội thành. Hai bên đường đã xuất hiện cánh đồng rộng bao la. Thời tiết mùa đông, trời mây xám xịt.
Cánh cổng lớn mở ra. Bên ngoài xe không biết nơi nào mà cây cối um tùm. Mở cửa xe bước ra, Mai Mai tròn mắt kinh ngạc: bước qua cổng, vào đến trong này chỉ có một con đường duy nhất. Hai bên đường là hàng cây lá nhỏ, mọc dầy rậm với nhau như bức tường thành, đứng từ bên này không thể nhìn được sang bên kia. Nhất Bảo nắm tay Mai Mai đi về phía trước. Con đường uốn quanh. Đi một lúc, quay đầu lại, cánh cổng đã biến mất. Nhìn trước nhìn sau, con đường cứ hun hút trong một màu xanh rì. Mai Mai cảm giác như mình đang lạc vào mê cung vậy.
Mai Mai nhắm mắt lại, để cho Nhất Bảo dắt đi. Cô cảm nhận cái rét cắt da, cảm nhận nơi đầu mũi của mình đã lạnh cóng, các vân thịt hai gò má cũng co lại vì lạnh, nhưng mỗi bước đi vẫn rất vững chãi và cô cảm nhận được cả sự ấm áp nơi bàn tay cô đang nằm gọn trong bàn tay của Nhất Bảo, ấm áp vô cùng.
Nhất Bảo dừng lại:
- Em mở mắt ra đi!
Mai Mai cũng đã dừng lại, không bước đi nữa tức là không còn phải “xé không khí” để hứng lấy cái rét. Cô mở mắt ra, gương mặt ngạc nhiên xen lẫn thích thú…
Đọc truyện online - santruyen
Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao - Meili