Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:32:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Người Bất Tỉnh, Người Ghen Tuông.
rên người Lãnh Hạo Nam toả ra một mùi thơm rất dễ chịu, thoang thoảng như mùi của thảo mộc tự nhiên, rất quyến rũ, rất bình yên, rất dễ chịu, Hoài Na hít hà thỏa mãn, hai mắt lim dim mê mẩn ẩn hiện nụ cười nói:
- Woa! Anh hai sài nước hoa gì mà thơm quá zậy ta!
Thiên Diệu Chính đứng ở ngay bên cạnh giật mình hoảng hốt túm lấy khủy tay của Hoài Na kéo ra, ông tức giận trừng mắt mang theo lo lắng hét lớn:
- Hoài Na, mau buông hoàng thúc của con ra ngay lập tức.
Hoài Na giật phắt mình mở to hai mắt, cô sợ hãi run lên, bàn tay bấu chặt vào lưng của Lãnh Hạo Nam không chịu buông, mặt còn áp vào lồng ngực của chàng, thanh âm nhỏ nhẹ nói ra:
- Không.
Thiên Diệu Chính cố thế nào cũng không thể kéo cô ra được, ông ngó trái ngó phải nhìn bốn tên thị vệ còn đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh liền tức giận quát lớn:
- Các ngươi như thế nào còn đứng ngẩn ra đó, mau tới tách công chúa ra.
Bốn tên thị vệ bị tiếng quát làm cho giật mình, họ hoàn hồn ngơ ngác, vẻ mặt biến sắc đi nhanh tới, chết rồi, sao lại bất cẩn để nữ nhân chạm vào vương gia cơ chứ, hai người đi tới túm lấy tay của Hoài Na kéo ra, hai người còn lại đi ra phía sau gỡ lấy ngón tay của cô, Hoài Na cố siết chặt hơn, cô ép chặt người vào lòng Lãnh Hạo Nam chết cũng không chịu buông ra, miệng gào thét:
- Không thích, bỏ cháu ra, cháu muốn đi chơi với anh hai.... aaaa....
Hoài Na bị tách ra khỏi người Lãnh Hạo Nam, cô vung hai chân kẹp chặt lấy hai chân của Lãnh Hạo Nam vừa khóc vừa nói lớn:
- Anh hai, anh nói khi nào anh đi học về anh dẫn em đi mua kem mà, không biết đâu, bắt đền, kem đâu... aaaa...
Mọi người hoảng sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, tên thị vệ nhanh chóng gỡ chân của Hoài Na ra rồi thả nhẹ xuống đất, Hoài Na bị hai thị vệ kéo đi, cô vung chân không ngừng quẫy đạp loạn xạ, Thượng Quan Kỳ hơi nhíu mi, chàng lẳng lặng đứng nhìn, bàn tay có chút nắm chặt, sắc mặt có chút khó chịu, tim khẽ nhói lên một cái, tình huống gì thế này, mình bị làm sao vậy ta, nàng ta chỉ là ôm hoàng thúc của mình thôi mà, bàn tay nhất thời đưa lên chạm vào ngực.
Lãnh Hạo Nam mặt mày trắng bệch, người run lên cầm cập, cả thân thể mềm nhũn ngã ra phía sau bất tỉnh, hai tên thị vệ phản xạ nhanh đỡ lấy chàng, giọng lo lắng gọi lớn:
- Vương gia... người tỉnh lại đi vương gia.
Thiên Diệu Chính sợ muốn đứng tim, ông lo lắng nhìn ra cửa điện gọi lớn:
- Người đâu? Mau truyền Điền thái y trở lại.
Ông lại quay qua hối thúc hai tên thị vệ:
- Các ngươi nhanh một chút dìu vương gia vào bên trong.
- Vâng thưa hoàng thượng.
Hoài Na nhăn nhó mặt mày, cô khó chịu vùng vẩy cố thoát khỏi hai tên thị vệ đang lôi kéo mình, Nhan Y Dung đi đến trước mặt Hoài Na, vẻ mặt hiền hòa ôn tồn khuyên bảo:
- Hoài Na, hoàng thúc... à không, anh hai của con bị bệnh, con ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu không được chạm vào người anh hai có được không?
Hoài Na tròn xoe mắt ngây thơ gật đầu nói:
- Dạ.
Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng - KhôngThởĐược