Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Nguyen Tien
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1230 / 42
Cập nhật: 2019-04-12 13:00:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Tướng Cướp Đổi Mạng - Tình Câm V
«Là tôi» nghĩa là ông Vĩnh Chân.
Lão tỉ phủ mặc sơ-mi bỏ ngoài quần, chân dận xăng-đan mỏng, đầu tóc quên chải, khác hẳn thường ngày, luôn luôn diện vét-tông, cà-vạt cổ cứng, giầy da bóng lộn. Ông Vĩnh Chân đa mang com-lê chững chạc vì 2 lý do: ông là nhà lý tài nổi danh, sự phục sức phải tương xứng với chức vụ nghề nghiệp, tuy nhiên, lý do chính yếu là cái bụng đồ sộ của ông, ông phải nhờ tài che giấu điệu nghệ của tiệm may lớn nhất đường Tư Do.
Với cái bụng phưỡn tàn bạo, và khuôn mặt bự mỡ, ông Vĩnh Chân làm Hoàng Trí lợm giọng hơn là hoảng sợ. Trong khi ấy giai nhân Thúy Thúy lùi nép vào góc, tay chân run rẩy như chiếc lá trong cơn bão.
Như thông lệ, ông có hai cận vệ đi kẹp hai bên. Chúng thuộc loại võ sĩ tủ gương, mặt mày gớm ghiếc, dáng dấp khuỳnh khuỳnh, nhìn thoáng cũng biết là dân đao búa chính hiệu. Cả hai đều xoạc cẳng, thọc tay túi quần, miệng mím chặt. Chắc chúng có chó lửa trong túi. Dẫu xuất hiện tay không, chúng dư sức ăn tươi, nuốt sống bạch diện thư sinh Hoàng Trí.
Ông Vĩnh Chân bước lại, gằn giọng:
- Chào anh Hoàng Trí, chào nhà thám tử tư đại tài...
Ông Vĩnh Chân không thèm nhìn bà vợ câm. Dường như dưới mắt ông Thúy Thúy không có mặt trong phòng. Ông thản nhiên ngồi xuống ghế, rồi nói tiếp:
- Tôi tưởng anh chỉ giỏi chích lụi, không dè anh còn hành nghề thám tử điều tra nữa. Thấy anh còn trẻ, tương lai còn dài, tôi muốn bỏ qua cho anh, song nhân nhượng không đặng, là vì anh cố tình xía vào đời tư cua tôi.
Hoàng Trí nói:
- Giết người không phải là chuyên riêng. Dử lắ sự phạm luật. Đó là sự phạm luật. Đó là hình tội...
- Ha, ha, anh sinh viên trường thuốc năm thứ 6 giở luật ra với cả tôi... Ừ, đã luật thì nói luật luôn thể. Muốn truy tố, xét xử phải có bằng cớ. Bảo đảm với anh, cảnh sát và tòa án tìm ngàn đời cũng không thấy bằng cớ về vụ tôi giết người. À... tên hắn là Trần Sơn. Hắn ti toe với vợ tôi, người vợ có treo cưới, có hôn thú hẳn hòi. Bằng cớ không có, vạn nhất có bằng cớ, tôi cũng được hưởng trường hợp giảm khinh tối đa, miễn nghị hoặc dăm ba tháng tù treo chiếu lệ, vì không quan tòa nào dung tha sự thông dâm... không quan tòa nào trừng trị người chồng yêu vợ, người chồng trung thành với vợ bị vợ cắm sừng một cách khốn nạn lên đầu... anh nhìn lại vợ tôi anh sẽ thấy sự ngoại tình bẩn thỉu, đê tiện hiện rõ trên mắt nàng...
Hoàng Trí quay về phía Thúy Thúy. Không... mắt nàng vẫn trong veo. Cặp mắt chân thành. Cặp mắt không biết lừa lọc. Người đẹp ngũ tiêu thường chung thủy...
Thúy Thúy há miệng, song không thốt được tiếng nào. Ông Vĩnh Chân nói:
- Hồi chiều anh nói là nàng khỏi câm. Hừ... anh đòn phép với tôi, tôi đã mang nàng đến khám những у sĩ thần kinh học lỗi lạc nhất, họ quả quyết là nàng á khẩu trọn đời.
- Lấy danh dự người thầy thuốc, tôi xin xác nhận...
- Lời thề cá trê chui ống của anh không xua đuổi được sự hoài nghi của tôi. Nàng nói được hả? Vậy anh yêu cầu nàng nói đi? Nói đi...
Thúy Thúy bưng mặt khóc nức nở. Ông Vĩnh Chân nói: - Để tôi giải thích đầu đuôi hầu anh tỉnh ngộ...Thúy Thúy không phải là người yêu của tôi, đồng ý, tôi gấp đôi tuổi nàng, tình yêu khó thể xảy ra, nhưng nàng lấy tôi tự ý, không hề bị ép buộc. Nàng làm vợ tôi để đổi lấy sự thoải mái vật chất cho gia đình nàng. Thời đại này, ông già lấy vợ bằng tuổi con mình không còn là chuyện hãn hữu, giầu có như tôi chỉ cần ho một tiếng là gái tơ đến trình diện cả đống. Tôi để mắt tới Thúy Thúy vì nghe nói nàng ngoan, hiền, và nhất là... nhất là còn trinh, và không có tư tưởng phản bội. Điều kiện này rất hệ trọng, mai kia tôi nằm xuống, nàng sẽ thừa hưởng sản nghiệp vĩ đại của tôi, anh nghĩ coi, nếu nàng là người đàn bà xanh vỏ đỏ lòng...
Té ra nàng xanh vỏ đỏ lòng anh ạ... No cơm ấm cật, nàng sinh đốn, nàng về với tôi một thời gian rồi bắt tình với một thằng chó chết, tên là Trần Sơn. Tôi đã tha cho nàng một lần, sau khi cảnh cáo Trần Sơn, cấm hắn hò hẹn trăng hoa phi pháp với nàng nữa. Hắn vâng dạ, nàng cũng vâng dạ, không ngờ tính nào vẫn tật ấy, đôi gian phu dâm phụ lại tiếp tục tấn tuồng trên bộc trong dâu, nàng ăn cắp tiền của tôi sang căn phố gần nhà cho Trần Sơn ở để được gần gũi và gặp gỡ hắn thường ngày.
- Trần Sơn bị tê liệt mà ông... Ông ghen với người bán thân bất loại làm gì, tội nghiệp!
- Hừ... anh đừng tưởng hắn tê liệt... hắn chỉ tê liệt hai chân thôi. Tôi không giết nàng đã là nhân đạo lắm. Nói thật với anh, tôi bắt gặp nàng hôm ấy trong phòng Trần Sơn, tôi vung dao toan đâm chết nàng. Nàng quá sợ, lưỡi líu cứng, không nói được nữa. Thấy nàng mắc bệnh câm tôi mới nguôi giận. Câu chuyện chỉ có thế, tuy nàng ngoại tình tôi vẫn yêu nàng, tôi hy vọng anh đã thông cảm hoàn cảnh đau khổ ngang trái của tôi mà để chúng tôi sống yên. Anh nghĩ sao? Anh Hoàng Trí?
Những căm tức trong lòng Hoàng Trí bỗng dưng tan biến. Ông Vĩnh Chân nói đúng: không ai có thể dửng dưng trước sự chia sớt ái tình của vợ. Ông khám phá được sự phản bội, ông không nỡ nặng tay, ông còn yêu vợ, như thế đã quá nhiều, chàng đã nghi oan cho ông.
Ông Vĩnh Chân bắt tay Hoàng Trí, giọng thân mật:
- Thôi, chúng mình xí xóa sự hiểu lầm. Tôi xin mời anh đến nhà dự tiệc rượu. Xin lỗi anh đã làm phiền nhiễu.
Ông ra lệnh cho cận vệ:
- Mày ra dặn bọn ở ngoài để cô y tá được thong thả... Còn mày... mày dìu bà ra xe.
Tên cận vệ chưa đụng đến da thịt Thúy Thúy thì nàng hất ra. Nàng ngó Hoàng Trí, mắt đẫm lệ, như muốn cầu cứu. Chàng đứng yên. Nhiệm vụ của chàng đã hết, chàng không thể can thiệp vô lý và trái khoáy vào chuyện riêng của thiên hạ. Trần Sơn thông dâm với vợ ông Vĩnh Chân thì chết đáng đời. Nếu chàng ở vào địa vị ông ta, chàng cũng giết.
Ông Vĩnh Chân nghiêm mặt:
- Lần này ông Hoàng Trí đã hiểu sự thật, em đừng cầu cứu nữa, chẳng ai giúp kẻ trốn chúa lộn chồng đâu.
Ông Vĩnh Chân nắtn cánh tay vợ kéo đi. Nàng giằng lại, đấm thùm thụp vào ngực ông. Hai tên cận vệ vạm vỡ a lại. Thúy Thúy bỗng kêu lớn:
- Tôi cấm các anh... Tôi không phải là kẻ trốn chúa lộn chồng... Ông Vĩnh Chân nói láo... Yêu cầu anh Hoàng Trí gọi cảnh sát.
Trời ơi, giai nhân Thúy Thúy vừa lấy lại tiếng nói đã mất. Nàng nói thao thao bất tuyệt, như thể nàng chưa bao giờ câm. Vĩnh Chân và bọn cận vệ lùi lại, mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Thúy Thúy chỉ ngón tay vào mặt Vĩnh Chân, giọng đanh thép như biện lý buộc tội trước tòa:
- Ông Vĩnh Chân, ông lường gạt cha mẹ tôi, ông dùng con bài, lá bạc để làm cha mẹ tôi mang công, mắc nợ, đến nỗi phải đem bán tôi cho ông. Trần Sơn và tôi yêu nhau từ nhỏ, chúng tôi chờ ngày trưởng thành để về với nhau thì ông dùng tiền bạc, và áp lực để chia uyên rẽ thúy. Tôi dại dột đặt điều kiện với ông trong đêm tân hôn, tôi cho ông biết tôi đã có người tình là Trần Sơn, và lòng tôi theo chàng cho đến chết. Nếu ông chấp nhận điều kiện này tôi sẽ ở lại làm vợ, làm tôi mọi cho ông, hiến dâng thể xác và tuổi xuân cho ông, bằng không tôi sẽ tự vận. Tội nghiệp thân tôi, mối tình giữa chúng tôi tuyệt đối trong sạch, chúng tôi yêu nhau bằng hồn, yêu nhau trong tưởng tượng, không hề bợn nhục dục, vậy mà ông ghen tuông, ông sai người ám hại chàng. May chàng thoát chết. Nhưng chàng mang tật trọn đời... - Trần Sơn không bị thương ngoài mặt trận?
- Không. Chàng mồ côi cha từ bé. Chàng chỉ còn mẹ già, trên 60 tuổi, nên chàng khỏi phải nhập ngũ. Chàng đi làm nuôi mẹ. Chàng tin ở số mạng, chàng cao thượng lắm, chàng không ganh tị với ông Vĩnh Chân… chàng không ngừng cầu nguyện cho tôi được hạnh phúc bên chồng. Sự cao thượng của chàng đã được ông Vĩnh Chân đền trả bằng máu. Một đêm, cận vệ của ông Vĩnh Chân chặn đường chàng, đâm chém túi bụi. Tưởng chàng chết, chúng bỏ đi. Kỳ thật, chàng chỉ bị thương nặng. Xương sống bị đâm lũng, và chàng tê bại nửa thân dưới. Chàng về Saigon, ở gần nhà tôi, hàng ngày chúng tôi nhìn thấy nhau qua cửa sổ, chúng tôi không được trò truyện với nhau, chứ đừng nói là giáp mặt nhau hàn huyên nữa. Ông Vĩnh Chân vẫn không tha, ông phăng ra cuộc hẹn hò thầm lặng, ông lừa bắt cóc Trần Sơn cùng mẹ chàng, đưa cả hai đến phòng tôi, và trước sự chứng kiến của tôi, ông tra tấn cả hai cho đến chết...
- Tra tấn?
- Phải, tra tấn vô cùng dã man. Đốt phỏng mình mẩy, nhổ rút móng tay, cắt tai, khoét mắt, như thể dưới thời Trung cổ. Tôi lăn xả lại đòi chết bên chàng, ông Vĩnh Chân toan giết luôn. Ông ngừng tay là vì tôi đột nhiên á khẩu. Đột nhiên tôi bị câm. Trí nhớ hoàn toàn bị xáo trộn. Tôi biến thành cái xác không hồn. Cơn điên của tôi ngày một tăng. Tình cờ tôi được chở vào đây... rồi…
Tiếng ông Vĩnh Chân chan chát như búa đập sắt:
- Đủ.. đủ... cô bị câm nên tôi tha giết, giờ đây, tôi không thể tha nữa...
Hoàng Trí tiến lên, thái độ quyết liệt:
- Ông phải giết tôi trước rồi mới đụng được tới thân thể nàng.
. Ông Vĩnh Chân cười hợm hĩnh:
- Ha, ha, cậu sinh viên miệng còn hôi sữa muốn chơi trò giang hồ hành hiệp... Thằng Vĩnh Chân này giết người như ngoé, từ trước đến nay đã thịt hơn chục mạng trong các vụ buôn thuốc phiện lậu, buôn vàng lậu nên đã quen giết quá rồi... Số mày đến lúc tận mày mới vớ nhầm tao... ha, ha... tao sẽ cho hai đứa mày mỗi đứa một nhát rồi thiêu cháy ra than, vứt xuống sông Nhà Bè như thằng Trần Sơn ngu dại...
Giai nhân Thúy Thúy cất tiếng kêu:
- Sát nhân, sát nhân, ai cứu tôi với!
Bàn tay chuối mắn của ông Vĩnh Chân quật trái, in hằn 5 vạch đỏ lòm trên gò má trắng tuyết của nàng. Nàng quay lộn nhiều vòng trước khi lăn quay xuống nền gạch. Hoàng Trí chộp cổ áo ông Vĩnh Chân, dùng nhu đạo xô địch thủ té ngã.
Một tên cận vệ hươi dao nhè hông chàng phóng tới. Chàng né vội, lưỡi dao kéo xoạc luôn một mảng áo. Tỉ phú Vĩnh Chân lục túi lấy súng. Hoàng Trí ôm ghì ông ta. Vĩnh Chân nâng cùi trỏ,,chàng bị đòn trúng miệng, máu phun tung tóe.
Nóng tiết, chàng đấm móc vào cằm ông Vĩnh Chân. Khối thịt có hạng của nhà tỉ phú ngã đè lên cái giường sắt. Nhưng Vĩnh Chân đã rút được súng, ông nhỏm dậy, chĩa khẩu côn 9 li về phía Hoàng Trí:
- Hết thời rồi, con ơi. Biết điều giơ tay lên.
Đoàng... đoàng... hai phát súng nổ liên tiếp. Khẩu côn tuột khỏi tay ông Vĩnh Chân.
Và một giọng nói rất quen rền vang:
- Chưa biết ai hết thời... Ông Vĩnh Chân, ông còn chờ gì nữa?
Tư cớm hiện ra ở khung cửa. Hoàng Trí sững sờ, nhìn hết miệng súng bốc khói của Tư cớm đến bộ áo rằn ri hắn mặc trên người. Trời ơi... Tư cớm là cớm thật sự, cớm chính hiệu trăm phần trăm.
Hoàng Trí ráng mãi mới cất được tiếng:
- Cậu là nhân viên Nhà nước
Tư cớm cười:
- Từ khuya. Cớm xi-vin, cậu hiểu chưa? Tôi được lệnh theo dõi lão Vĩnh Chân trong nhiều tháng. Lão dính dấp đến nhiều vụ buôn lậu và thanh toán đẫm máu mà không tìm ra manh mối. Nhờ cậu, lão đã thú tội. Cám ơn cậu nhé!
Cộng sự viên của Tư cớm lạnh lùng còng tay Vĩnh Chân. Hai tên cận vệ ủ rũ theo chân chủ chúng ra khỏi phòng, trèo lên chiếc xe cây đen sì.
Giai nhân Thúy Thúy nhìn Hoàng Trí không chớp mắt. Đột nhiên nàng bật lên như thân thể gắn lò so, phóng vào người chàng. Nàng ôm chàng hôn lấy, hôn để. Hoàng Trí vít đầu nàng xuống hôn trả. Nữ y tá Nghinh ló đầu vào rồi nước mắt chảy quanh, chạy một mạch ra sân ngoài.
Tư cớm nhún vai, buộc một tiếng vô nghĩa. Cửa phòng được khép lại. Ban đêm ở dưỡng trí viện Biên Hòa im lặng lạ thường. Hoàng Trí quên bẵng sự hiện diện của người bạn con chấy cắn đôi. Chàng quên bẵng cô Nghinh. Chàng quên bẵng nhà tỉ phú Vĩnh Chân. Dường như chàng quên bẵng cả sự tồn tại của chàng trên cõi đất rét mướt và quạnh hiu này nữa.
Tướng Cướp Đổi Mạng Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Thứ Tám Tướng Cướp Đổi Mạng